Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Persephone

Phiên bản Dịch · 2076 chữ

Khi cô lùi người ra sau, chân cọ phải boong tàu, dây giày thít vào ngón chân cái mang đến cơn đơn sững sờ, tay vốn đang nắm chặt dây lưới ướt sũng cũng phải nâng lên ngăn lại công kích của đối phương. Đầu ngón tay ngâm nước nhăn nheo bị dây thừng thô ráp cọ xát run rẩy, trên móng tay cái biến trắng tràn đầy ánh dương vỡ vụn, chói sáng hoa mắt.

Tựa hồ đối phương không đoán trước được cô sẽ né tránh, bàn tay đang vươn ra kia chỉ túm được lưới đánh cá, động tác quá mức thô lỗ kéo theo cả dây lưới khiến cô đang ở trong lớp lưới bị kéo qua lại lắc lư.

Thân thể vốn suy yếu bị thô lỗ kéo qua kéo lại như vậy khiến hai mắt cô tối sầm, suýt chút nữa ngả ngữa ra sau.

Thật sự chạm trán phải cướp biển rồi ...

Lúc cô mới vừa nghĩ đến bản thân mình xui xẻo đụng độ phải bọn buôn người vượt biển thì tên đàn ông muốn kéo cô ra ngoài kia đột nhiên kêu lên thảm thiết.

Một cây gậy gỗ đánh rất mạnh lên tay hắn ta, khiến hắn đau đến mức phải ngồi xổm xuống, không kịp tránh thoát cú tấn công bất thình lình kia thì đã bị người dùng sức đá ra ngoài.

Người đã đá hắn ta ra ngoài hung hăng gõ mạnh cây gậy gỗ trong tay xuống sàn tàu, lớn tiếng la mắng tên đàn ông đang kêu gào thảm thiết trên mặt đất kia, vô cùng phẫn nộ.

Đánh người là một ông lão khoác trang phục hình ống tre buộc thắt lưng, có làn da ngăm đen, trên đầu đội vòng lá ô-liu bởi vì mất hơi nước mà úa tàn.

Nếp nhăn trên mặt ông lão xô vào nhau, chòm râu cùng mái tóc bạc trên bả vai cũng run rẩy theo động tác của ông ta. Cây gậy gỗ trong tay nặng nề gõ trên boong tàu, mỗi một lần va đập đều tạo ra tiếng vang lớn khiến người căng thẳng.

Cô cũng bị thanh âm vang dội này thúc đẩy mà nhịn không được cứng nhắc cả người, ánh mắt rơi xuống trên người ông lão kia.

Trang phục trên người ông lão rõ ràng xa hoa hơn những người khác, hai bên đầu vai có kim cài sáng loang loáng, phần chân vải bố có cảm giác trĩu nặng. Trên đôi chân thô to có mang giày buộc dây, giày da thuộc thủ công tạo cảm giác trơn bóng xinh đẹp.

Ông lão đỡ gậy gỗ chống đỡ thân hình, trên cánh tay rám nắng còn mang bao cổ tay từ ta thuộc. Ông ta như là đầu lĩnh của chiếc thuyền này, tất cả mọi người đều run rẩy khi ông ta tức giận, không dám phản kháng.

Tựa hồ nhận thấy được tầm mắt của cô, ông ta lập tức quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt còn lưu lại cảm xúc phẫn nộ đáng sợ dị thường, không hề có nhiệt độ dưới ánh nắng nóng rực, tựa hồ đang chăm chú nhìn vật chết.

Cô bị ông lão này nhìn đến ngây người, đôi lông mày có xúc động muốn run rẩy.

Từ ban đầu mờ mịt được người vớt lên từ biển khơi, trong khi một khắc trước còn đang đi du lịch thì một giây sau như quan khán một vở kịch hoang đường vậy, đi đến nơi không thể hiểu nổi này, khiến cô nghĩ mình nên đi báo cảnh sát.

Sau đó cô sờ soạng tìm túi tiền của mình, di động đâu rồi?

Đây thuần túy là động tác xuất phát từ bản năng, dù sao di động đều thành cánh tay thứ ba của cô, không kè kè bên cạnh nửa giây cũng thấy mình như tàn tật.

Sờ sờ ... đụng đến lớp vải bố ướt sũng, hoa văn trên vải không phải áo thuần bông chống nắng của cô. Cô nhịn không được mà cúi đầu nhìn xuống, là váy bố dài ngả vàng?

Cô nhận ra đây là vải bố trong hai giây, không thấy túi tiền đâu, chỉ là một lớp vải bố từ cây đay. Trong tủ quần áo của cô có năm đến sáu bộ quần áo làm từ cây đay, là vật liệu may mặc ứng phó với mùa hè oi bức tốt nhất chi nên cô rất dễ dàng nhận ra chất liệu vải.

Sau đó cô như nhận ra điều gì, ngón tay dùng một chức lực kéo lên vạt váy, lộ ra đôi chân của mình. Đôi bàn chân vốn đang mang giày thể thao nhưng giờ phút này lại đang mang một đôi giày da mỏng tinh tế, dây giày màu đỏ quấn quanh ngón cái uốn lượn lên trên như dây leo cuộn quanh cổ chân, bện thành hình lưới quanh mắt cá.

Tinh xảo đến giống như cô đang dẫm lên một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Cô hoang mang nhìn ... chân của mình?

Nghi hoặc mới vừa chen đầy não thì ông lão chống gậy đánh người kia đã thong thả bước đến đây. Khi ông ta khom người muốn tháo lưới thì cô cũng vừa lúc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của người ngoài lưới.

Hai người chỉ ngây ngốc trừng nhau một lúc, giống như hai con cá chọi đấu mắt cách tường thủy tinh vậy.

Ông lão: hung dữ.

Cô: ngây người.

Có thể là cảm thấy trợn mắt nhìn người như thế là không đúng, ông lão vội vàng chớp chớp mắt.

Cô cũng chớp chớp mắt, do mỏi mắt.

Biểu cảm của ông ta tuy rằng vẫn nghiêm khắc như vậy nhưng động tác gỡ lưới đã cẩn thận hơn rất nhiều. Ông ta vừa gỡ nút thắt lưới vừa nói vài câu gì đó, vẻ mặt không có nét nghi hoặc khi nhìn người xa lạ, tựa hồ như quen biết cô nhưng thái độ cũng không nhiệt tình.

Sau khi gỡ xong lưới, ông ta vươn tay muốn kéo cô. Nhưng ngón tay mới vươn đến một nửa đã lập tức rụt về, quay đầu lại gọi hai tiếng gì đó đối với đuôi thuyền.

Người đang sửa sang lại hai chiếc bình nghiêng ngả kia ngẩng đầu đáp lại, sau đó vội vàng kéo nhanh tấm ván gỗ đang che lấp khoang thuyền ra, bên trong khoang thuyền đi ra hai bà lão tóc ngắn.

Hai người họ cũng khoác trên mình váy vải bố thắt ngang eo, nhưng vải dệt rách nát bẩn thỉu như đã dùng rất nhiều năm, mái tóc rối bời, nếp nhăn trên mặt vừa sâu lại vừa dài.

Hai người họ dùng chân trần lom khom chạy đến. Sau khi ông lão kia hạ mội hồi mệnh lệnh nào đó với họ thì bà lão lập tức nở một nụ cười cứng nhắc nhưng lại không mất nhiệt tình đối với cô, cúi người nâng cô dậy. Vết chai trên ngón tay của hai bà lão này thô ráp như dao nhỏ, ma sát lên tay cô tạo cảm giác đau rát rất lạ.

Cô cúi đầu nhìn mu bàn tay bị ma sát hồng của mình, trong đôi mắt mờ mịt rốt cuộc hiện lên nét khiếp sợ. Bằng vào thể chất da dày thịt béo kia của cô thì chút vết chai nho nhỏ ấy sao có thể chà hồng da cô được, chà da ghét còn có thể.

Cô bị ấn ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài đính cố định trên sàn tàu, đỉnh đầu có lán thuyền giản dị, bên cạnh còn có bình gốm chứa nước, dưới đáy bình có trải một lớp lá ô-liu khô héo.

Hai bà lão kia ngồi xổm xuống, dùng vải bố ẩm ướt chà lau mặt và tay chân cô. Những nơi còn lại vì không tiện cho nên hai người họ không dám động vào cũng không dám cởi lớp váy ướt sũng kia của cô ra.

Chỉ là lấy ra một lớp vải bố mỏng tanh choàng lên vai trái cô, lại cột nghiêng qua bên cạnh, che khuất một số đường cong lộ ra vì váy áo ướt sũng.

Thái độ họ rất quen thuộc, đối xử với cô không hề khách khí khi đối đãi người xa lạ, như là đã hầu hạ cô thành quen rồi.

Đã có vài lần cô muốn cất tiếng nhưng lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng, không chỉ không hiểu ngôn ngữ của họ mà trong lúc nhất thời ngay cả tiếng Trung phổ thông đều quên mất. Hơn thế nữa, thanh âm ù tai còn thường thường vang lên, tiếng sóng vỗ ầm vang dường như vẫn còn sót lại sâu trong màng tai cô chưa rời đi.

Tứ chi cũng cứng ngắc dị thường, khiến cho thân thể phản ứng vô cùng trì độn như rối gỗ bị chặt đứt dây vậy. Đừng nói là đặt câu hỏi nói chuyện phiếm, thậm chí ngay cả năng lực khoa tay múa chân của cơ thể cũng đánh mất.

Như là linh hồn rời thân thể, ngu dại đi ba phần.

Hai bà lão kia cũng không trò chuyện cùng cô, sau khi im lặng rửa sạch tay chân thì một người xoay người chạy đến đuôi thuyền lấy thứ gì đó, sau đó nhanh chóng bưng đến thức ăn và nước uống.

Ánh mắt trì độn của cô rơi xuống dụng cụ đựng thực phẩm trước mặt, là một cốc đáy sâu có hai tay cầm và một mâm nhỏ đáy bằng. Trên thân cốc là hoa văn hình xoắn ốc, trên mặt mâm là hình vẽ hoa cỏ đơn giản.

Phong cách thật xa lạ nhưng lại có vẻ như đã thấy qua rồi, là phong cách của cổ vật trong bảo tàng khảo cổ chỉ mới ghé thăm một lần ở Italy kia.

Ấn tượng của cô về những cổ vật đó đã mơ hồ, chỉ có thể nhớ đại khái nhân vật khoác trên mình giáp trụ và váy ống từ vải bố của Hy Lạp cổ được vẽ trên bức tranh của thân bình.

Miệng bình rộng, miệng bình hẹp, hoặc là bình có hai quai cầm, đều được trang trí bằng hình vẽ đen ngoằn nghèo. Thậm chí trên nền tranh vẽ loang lổ phai màu còn có thuyền gỗ vượt sóng băng biển.

Mà tất cả những cổ vật mất đi sắc thái theo tháng năm được lưu giữ trong bảo tàng lại đột nhiên như có linh hồn sống dậy, xuất hiện trước mắt cô.

Còn có ...

Cô trầm mặc vươn tay, lòng bàn tay trắng nõn, non mịn như chưa từng chạm qua bất cứ thứ gì thô ráp này không phải tay cô.

Cô nhìn nghiêng qua bên vai mình, thấy trên mái tóc dài hỗn loạn có vài cây hải tảo, mái tóc ẩm ướt là vỏ quả quýt ngâm đường, một màu vàng cam.

Mà tóc của cô vốn là màu đen, chưa từng nhuộm màu bao giờ, hơn nữa vì thuận tiện nên mới cắt tóc ngắn.

Có khi cô đã chết khi ngã từ tàu xuống biển ... sau đó nhập hồn lên một thân thể xa lạ nào đó?

Suy nghĩ này mới vừa hiện ra trong đầu, cô đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng. Cô đã quên mất vì sao mình rơi xuống nước, vì sao mình đến nơi này.

Thậm chí ngay cả tên thật của cô ...

Ánh dương phản xạ trên mặt nước biển ánh lên gương mặt cô, da mặt cứng ngắc của cô bị nhiệt độ ấm nóng này hâm nhuyễn. Cảm giác đau rát truyền từ hai má khiến cho răng cô run lập cập, chấn động đến môi, một tên người phát ra nỉ non từ đôi môi cô.

"Περσεφνη."

Persephone.

Sau khi thanh âm toát ra mới phát hiện tên gọi này rõ ràng không phải tiếng Trung, thậm chí cô còn dùng một loại ngôn ngữ xa lạ phát âm ra tên gọi này. Nhưng tên gọi ấy lại rất quen thuộc giống như cô đã được gọi bằng tên này đã nhiều năm rồi, đã đánh dấu sâu trong linh hồn, không thể gỡ bỏ.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.