Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2: Từ bỏ

Tiểu thuyết gốc · 1053 chữ

2:Từ bỏ

Bạch Hâm rất buồn bực , đã khoảng bốn tháng kể từ khi anh gặp Hứa Phong . Công việc ngày nào cũng bận rối tung tù mù, hầu như toàn bộ đều không có ngày nghỉ thậm chí còn không có thời gian để trốn đi xem tên kia thế nào .

Suốt ngày chỉ nhìn thấy mặt hắn trên ti vi, báo ảnh mấy thứ này hầu như chẳng thể nào làm thỏa mãn cảm xúc của anh .Cái anh muốn chính là hàng ngày đều được thấy hắn , được chạm vào, được chìm đắm vào mùi hương của hắn, không những cái này vẫn không đủ . Anh còn muốn hơn thế nữa , suy nghĩ tăm tối kia cứ ngày càng xâm chiếm lấy anh , nó còn không ngừng thúc dục , mời gọi anh khiến anh chỉ muốn ngay lập tức bắt cóc tên kia , nhốt hắn vào một căn phòng nơi chỉ có anh mới có thể đến , nơi chỉ có hắn và anh , nơi trong cuộc sống của hắn chỉ có anh .

Nghĩ rồi Bạch Hâm hầu kết chập trùng lên xuống , anh cảm thấy mình có hơi nóng liền lấy cốc nước ở trên bàn uống một ngụm để thanh tỉnh lại nhưng không có một chút tác dụng nào .

“A !Điên mất thôi!”- Bạch Hâm cáu kỉnh vò loạn tóc .

Hít một ngụm khí , anh đứng dậy quyết định đi xem tên kia một chút .

Bạch Hâm bọc mình kín mít bởi lớp quần áo thường ngày màu đen , đi đến phía dưới công ti của Hứa Phong . Anh ngẩn người nhìn lên tòa nhà cao tầng kia có chút suy ngẫm , cứ đứng vậy một lúc lâu vẫn chưa thể nào quyết định xuống tay được thì đã thấy hắn từ trong công ti đi ra .

Hắn vẫn như vậy , vẫn giữ cái nét lạnh lùng trên gương mặt đầy nét cương nghị nhưng xen lẫn với nó lại là một sức quyến rũ lạ thường . Yết hầu của Bạch Hâm trượt nhẹ , ánh mắt đầy khao khát nhìn chăm chằm vào Hứa Phong như đang quan sát con mồi .

Đang thơ thẩn nhìn Hứa Phong, Dương Thanh Nhàn không biết đột từ đâu xông vào đưa tay vòng lấy cánh tay vững chắc của hắn . Bạch Hâm sững người , rồi lại trở lại bình thường nhìn cô ta bằng ánh mắt ganh tị, chán ghét như một người vợ ghen khi chồng mình đi ngoại tình với một con đàn bà khác . Nhưng anh ngay cả tư cách đánh ghen còn không có , anh cảm thấy mình điên thật, chán nản thở dài quay đầu bỏ đi . Tự nhủ :”Nhìn thấy em ấy rồi cũng nên về thôi!”

Bạch Hâm vừa đi được vài bước liền bị gọi lại :”Ô!Đây không phải là ông chủ Bạch sao ? Sao lại đứng trước công ti người ta mặc đồ đen kín mít thế kia . Nhìn cứ tưởng ăn trộm đấy .”- Trong giọng điệu còn chứa đầy trào phúng

Bạch Hâm quay người lại nhìn thẳng vào hai người kia mà chủ nhân giọng nói không ai khác có thể quen thuộc hơn chính là Hứa Phong . Anh có chút chột dạ , đưa tay lên cọ cọ mũi bắt đầu thẳng lưng lấy lại phong độ .

“Nhớ cậu đến nhìn chút không được à!” - Bạch Hâm cười đến lưu manh nhìn chằm chằm Hứa Phong.

Hứa Phong cau mày định nói thì bị Dương Thanh Nhàn cướp lời :” Bạch ca đừng trêu anh ấy nữa . Anh Phong rất dễ ngại ngùng đó !”- Nói xong còn bày ra một nụ cười tiêu chuẩn,cùng điệu bộ đáng yêu .

Ánh nhìn của Bạch Hâm dời lên người Dương Thanh Nhàn đầy phần băng lãnh khiến cô ta rụt người lại càng ép sát vào người Hứa Phong .

Hành động của cô ta càng khiến Bạch Hâm thêm chán ghét :’’ Con đàn bà này ... thật muốn giết quách đi cho xong!” , anh lầm bầm nhỏ .

Hứa Phong cảm thấy khó chịu khi Bạch Hâm nhìn chằm chằm vào Dương Thanh Nhàn . Như thể hiện cho thứ cảm xúc đó hắn quay người kéo Dương Thanh Nhàn dời đi . Bạch Hâm có chút thẫn thờ nhìn theo bóng dáng hai người đang đi khuất vào bãi đỗ xe . Họ thật thân thiết , thoải mái nhìn nhau bằng ánh mắt âu yếm trao nhau những vử chỉ ngọt ngào , làm những điều mà anh không làm được .

Anh nhè nhẹ thở dài , tự nhủ:’’ Nếu là mình thì thật tốt!”

Anh biết Hứa Phong có bao nhiêu thù địch cùng sự chán ghét đối với anh . Phải nói là cực kỳ chán ghét , từ ánh mắt đến hành động đều nói với anh rằng hắn sẽ chẳng bao giờ có thể đặt tình cảm vào một người như anh , ngay cả bố thí cũng không . Anh không biết tại sao lại thích Hưá Phong lâu đến thế , anh là kiểu người cả thèm chóng chán như khi đọc một quyển sách mặc dù nó rất hay nhưng đọc đến một nửa anh lại bỏ cuộc , không muốn đọc tiếp nữa . Mỗi lần khi hai ánh nhìn bất giác chạm vào nhau anh vừa khao khát vừa sợ hãi như người bị bệnh hủi sợ hãi khi chạm vào một thứ tươi đẹp vậy.

Bạch Hâm cảm thấy rất mệt mỏi , bản thân chính là nhát ngan như thế ,muốn nhưng không giám thử , sợ khi thử rồi sẽ không còn cơ hội nào quay đầu nữa .

Về đến nhà Bạch Hâm không còn hơi sức đâu để ăn cơm nữa mặc kệ cơn đau dạ dày đang hành hạ anh vẫn nặng nề ngã xuống chiếc giường mềm mại dần dần chìm vào trong giấc ngủ nơi mà anh có thể gặp được hắn . Nên có lẽ anh nên từ bỏ... bỏ được thì tốt , sẽ không nhớ mong gì nữa.

Trong căn phong tối đen như mực , chiếc vòng cổ trên ngực Bạch Hâm phát ra anh sáng màu xanh nhu hòa rồi sau một lúc từ từ lịm mất .

Bạn đang đọc Thực Tình sáng tác bởi tt5271
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tt5271
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.