Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Phiên bản Dịch · 4744 chữ

Thọat tiên Rochat làm ra vẻ bực mình và định bỏ đi, nhưng nàng càng nói y càng bình tĩnh trở lại.

- Ồ, ý kiến này hay lắm - y vừa nói vừa gãi gáy - và rất có khả năng thực hiện được. Ông ủy viên phụ trách các nô lệ của Dòng tu Malte một người quê ở Castile tên là Don José de Almada tối nay cũng có mặt tại đây; một quan chức cao cấp khác của dòng tu Malte cũng sẽ đến. Đó là quan Khâm sai Charles de la Marche, quê ở Auvergne đồng hương với bà đấy. Tôi sẽ cố làm cho họ quan tâm đến trường hợp của bà. Theo tôi chẳng có lí do gì mà họ không giúp bà.

- Một người thuộc dòng tu như thế mà lại đi mua phụ nữ, nom có vẻ kỳ không?

Rochat tròn xoe mắt nói:

- Rõ ràng là bà không biết gì mấy về nơi này. Bao nhiêu năm nay dòng tu này vẫn mua bán đàn bà con gái hệt như mua nô lệ, mà cũng chẳng có ai phản đối gì. Ta đang ở phương Đông, hơn nữa đừng quên rằng các hiệp sĩ hào hiệp này chỉ thề sống độc thân chứ không hề thề sống chay tịnh. Nhưng chắc chắn là họ quan tâm đến món tiền chuộc hơn là một nô lệ để mua vui. Dòng tu cần tiền để duy trì hạm đội của mình. Tôi sẽ hỏi lại về chức tước, phẩm hàm và tài sbà. Các Hiệp sĩ bao giờ cũng vui lòng ủng hộ Vua nước Pháp và tôi nghe nói bà là một nhân vật có cỡ tại Triều đình là cận thần của Đức vua Louis XIV. Tất cả những điều đó có thể thuyết phục được họ giúp đỡ.

-Ôi, cám ơn ông quá, ông Rochat. Ông là cứu tinh của tôi!

Nàng quên khuấy đi rằng hắn là người vô tích sự, chẳng chút hấp dẫn nào và lại còn để râu ria xồm xoàm. Y sắp sửa làm cho nàng một việc gì đó. Nàng siết chặt tay y lúng túng và xúc động, y nói:

- Tôi vui sướng là đã giúp ích được cho bà. Hôm trước tôi cũng rất ái ngại cho cảnh ngộ của bà, nhưng chẳng biết làm gì. Bây giờ thì bà có thể hi vọng.

Vừa lúc ấy tên hoạn quan trẻ lao đến như một con diều hâu và nắm cánh tay Angélique chực lôi đi, Rochat vội vã chuồn ngay.

Bị cái bàn tay đen thui gớm ghiếc của tên hoạn quan chạm vào da thịt, Angélique tức điên lên. Nàng quay ngoắt lại và tát lấy tát để vào hai má nhẽo nhèo của hắn. Tên hoạn quan rút gươm ra, nhưng hình như phân vân không biết có nên sử dụng nó trên một món hàng quý giá như thế này hay không. Hắn còn trẻ và từ một hậu cung tỉnh lẻ đến, ở đấy hắn chỉ được dùng để canh giữ các bà cô dễ bảo mà thôi, và chưa ai nói cho hắn biết cách cư xử với người đàn bà ngang bướng. Mặt hắn méo xệch như sắp khóc.

Khi lão hoạn quan già nghe kể lại sự cố vừa qua, lão giơ hai tay lên trời. Hắn chỉ mong có mỗi một điều là làm sao trút bỏ được trách nhiệm càng nhanh càng tốt. May cho lão, Hầu tước d’ Escrainville đến. Cả hai tên hoạn quan vội vàng kể cho hắn nghe những chuyện rắc rối vừa rồi.

Tên cướp nhìn người phụ nữ che mạng, hầu như không nhận ra ở nàng cái chàng trai hắn nhìn thấy lúc đầu. Voan và lụa mỏng tôn giá trị của nàng lên rất nhiều vì chúng phô rõ thân hình tuyệt mĩ của nàng, d’ Escrainville nghiến răng. Hắn đưa tay bóp mạnh cánh tay nàng khiến nàng đau điếng.

- Con ** kia, mày không nhớ tao đã hứa với mày điều gì rồi sao? Tối nay hoặc là mày làm theo lời chỉ bảo của các hoạn quan, hoặc là tao lại cho mày vào với mèo, mèo, nghe rõ chứ

Nom vẻ mặt kinh khủng của hắn, Angélique nghĩ rằng hắn đúng là quỷ sứ từ địa ngục lên. Có khách hàng đến, hắn bình tĩnh lại.

Người mới đến là một chủ ngân hàng bụng phệ ở Venise ăn mặc rất sang trọng.

- Ông d’ Escrainville - Hắn nói giọng rất nặng - tôi rất vui mừng được gặp lại ông. Ông có khỏe không?

- Không khỏe lắm - Tên cướp đáp, lau mồ hôi trên trán - Tôi bị cái chứng đau đầu muốn phát điên lên. Tôi phải bán xong cô gái kia mới đi được.

- Xinh không?

- Cứ thử nhìn xem.

Đoạn với kiểu cách của một tay lái ngựa, hắn kéo chiếc mạng ra khỏi mặt Angélique. Anh chàng người Venise huýt sáo.

- Úi chà! Ông may mắn quá, ông d’ Escrainville ạ. Được giá đấy.

- Cũng mong là như thế. Dưới mười hai ngàn tôi không buông đâu.

Khuôn mặt bạnh ra của người chủ ngân hàng đượm vẻ bí hiểm, trong khi y nhẩm xem mình có đủ khả năng mua cô gái xinh đẹp này không.

- Mười hai ngàn? Ừ kể ra cũng phải thôi, nhưng này ông có hơi tham không đó?

- Ở đây có rất nhiều khách hàng sẵn sàng trả cái giá ấy không một phút do dự. Thực tế là tôi đang đợi Hoàng thân Riom Mirza, một người bạn của Đại quốc vương. Ngài chỉ thị cho Hoàng thân người Circasse phải kiếm cho được viên ngọc quý này, và cả Shamil Bey, trưởng hoạn quan của ngài Soliman Aga nữa. Ông này thì chẳng bao giờ cò kè, miễn là món hàng vừa lòng ông chủ.

Chủ ngân hàng thở dài:

Chúng tôi thì khó mà cạnh tranh với các vị phương Đông giàu sộp kia được. Nhưng tôi sẽ đến dự đấu giá. Nếu tôi không lầm thì sẽ được xem lắm trò vui mắt.

- Thôi chúc ông bạn may mắn!.

Phòng đấu giá nom giống một phòng khách. Khắp tường phủ thảm đẹp, sập gụ kê đối diện nhau. Ở cuối phòng có một cái bục cao có bậc thang lên đến tận nơi. Những chùm đèn phalê Venise có hàng trăm lăng kính phản chiếu các ngọn đèn mà những tên hầu người Malte vừa mới thắp.

Trong phòng đã đầy một nửa, chủ và khách đang tranh luận. Bọn đầy tớ người Thổ để ria dài và đội mũ chóp vàng hay bạc đang bày cà phê và bánh kẹo trên các bàn bằng đồng và bạc. Những tên khác đang chuyền chiếc điếu cho các vị khách nghiện thuốc, tiếng điếu lục bục làm nền cho những cuộc tranh cãi gay gắt.

Eric Jansen tên Đan Mạch phản đạo bước vào cùng với các vệ sĩ người Tunisie và khệnh khạng ngồi xuống cạnh một thương nhân già từ Sudan, chuyên cung cấp người cho các hậu cung Arabia, Ethiopia và vùng nội địa châu Phi.

Bọn hoạn quan dắt ba người phụ nữ đi suốt gian phòng, ẩy họ bước lên tận bục cao và dồn họ ra phía sau bục. Ở đây có một tấm đệm để họ ngồi. Một người Arménie bước lại bên họ. Tên y là Erivan, điều khiển cuộc đấu giá.

Y chào Angélique rất trịnh trọng bằng tiếng Pháp rồi hỏi người đàn bà Arménie và người đàn bà Nga bằng tiếng Thổ xem họ có thích dùng cà phê và nước quả hay không. Đoạn y tranh luận rất sôi nổi với Hầu tước d’ Escrainville.

Angélique không để ý đến họ, vì mắt nàng đang mải tìm Hiệp sĩ xứ Malte mà Rochat hứa sẽ mang đến. Qua một khe hở của tấm màn nàng đã hoài công tìm kiếm chiếc áo choàng đen với cây thánh giá trắng giữa đám người mặc áo caftan và tunic. Trán nàng vã mồ hôi khi nghĩ rằng có thể Rochat không thuyết phục nổi các nhà kinh doanh kia tin rằng y nói đúng sự thật.

Bỗng nhiên có tiếng xôn xao rồi hai Hiệp sĩ xứ Malte bước vào, áo choàng đen của họ làm nổi bật chiếc thánh giá trắng của dòng tu. Khi đi ngang qua phòng họ cúi chào các nhân sĩ ở Constantinople và tiến thẳng đến bên bục để nói chuyện với Erivan. Y trỏ cho họ xem các người bị g

Angélique đứng lên, lòng chứa chan hi vọng.

Hai hiệp sĩ cúi đầu chào nàng, tay vẫn đặt trên chuôi gươm. Một hiệp sĩ là người Tây Ban Nha, người kia là người Pháp, cả hai đều thuộc dòng dõi quý tộc ở châu u. Trang phục của họ trông hơi tối, nhưng không kém phần lịch sự. Ống tay áo và cổ viền áo đều viền đăng ten Venise, bít tất lụa được nịt bằng dây bạc, khóa giầy cũng bằng bạc.

- Thưa bà, phải chăng bà là vị mệnh phụ dòng dõi quí tộc Pháp mà ông Rochat vừa thưa chuyện với chúng tôi? - Người lớn tuổi hơn hỏi Angélique. Ông ta mang một bộ tóc giả màu trắng cũng lịch sự như các bộ tóc giả ở Cung điện Versailles. Ông nói tiếp:

- Tôi là khâm sai de la Marche ở Auvergne. Và đây là Don José de Almada ở Castile, Ủy viên phụ trách nô lệ cho Dòng tu xứ Malte. Sở dĩ tôi nói dài dòng về chức tước này vì có thể bà quan tâm đến. Hình như bà bị Hầu tước d’ Escrainville một tên tham lam thối tha bắt được trong khi bà đang đi đến đảo Crète thi hành một sứ mệnh do Đức vua nước Pháp giao phó.

Angélique thầm cảm ơn Rochat đã khéo sắp xếp mọi việc. Y vạch sẵn đường đi nước bước cho nàng. Nàng liền nhấn mạnh quan hệ cá nhân của mình với Đức vua nêu tên những vị có liên hệ chặt chẽ nhất với nàng trong Triều, từ Colbert đến Montespan phu nhân, nhắc đến Công tước Montespan, Công tước Vivonne người đã cho nàng sử dụng tàu gale Hoàng gia và toàn bộ hạm đội Địa Trung Hải. Rồi nàng kể lại chuyện cả đoàn đã bị Rescator chặn đánh như thế nào.

- A! Rescator! - Các Hiệp sĩ thốt lên, ngước mắt nhìn lên như các kẻ tử vì đạo.

Rồi nàng nói nàng đã cố gắng tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của mình trên một chiếc thuyền buồm và cuối cùng đã rơi vào tay Hầu tước d’ Escrainville như thế nào.

- Đây là kết quả của sự hỗn loạn đáng sợ ở vùng Địa Trung Hải kể từ khi bọn phản đạo tiêu diệt chính quyền Cơ đốc giáo - Quan khâm sai de la Marche nói.

Cả hai đều gật đầu lia lịa khi nghe nàng kể chuyện rõ ràng là họ tin vào lời nàng. Các nhân vật nêu tên và các chi tiết nàng đưa ra về địa vị của nàng ở Triều đình Pháp khiến họ không còn nghi ngờ gì nữa.

- Đây là một câu chuyện hết sức não lòng - Don José nói với giọng bi đát - Chúng tôi có bổn phận đối với Đức vua Pháp và đối với bà, là phải cứu bà ra khỏi cảnh bất hạnh này. Song than ôi, chúng tôi không còn là chủ nhân của đảo Crète nữa, tay người Thổ vẫn kính nể chúng tôi vì chúng tôi là chủ ngôi nhà đấu giá này. Chúng tôi sẽ đến đặt giá. Với tư cách là Ủy viên phụ trách nô lệ tôi có quyền sử dụng quỹ để đầu tư.

- d’ Escrainville đòi hỏi rất cao - Quan khâm sai de la Marche nhận xét - Hắn đòi ít nhất là mười hai ngàn đồng.

- Tôi có thể hứa là sẽ trả tiền chuộc gấp đôi số tiền ấy - Angélique nói - Nếu cần tôi sẽ bán tất cả các bất động sản của tôi, cả văn phòng nữa, và xin hứa sẽ hoàn lại tất cả những gì mà các ông phải bỏ ra. Giáo hội sẽ không hối tiếc đã cứu tôi thoát khỏi một số phận khủng khiếp. Các ông thử nghĩ xem, một khi tôi đã bị giam trong một hậu cung Thổ nào đó thì chẳng ai, ngay cả Đức vua có thể cứu tôi được.

- Đúng là như thế mới buồn chứ. Nhưng bà đừng bi quan. Chúng tôi sẽ làm hết sức mình.

Don José có vẻ lo lắng.

- Giá đặt sẽ lên rất cao. Hoàng thân Riom Mirza, bạn của Đại quốc vương hiện ở đây. Quốc vương giao cho ông ấy trách nhiệm phải kiếm mua cho được một nô lệ da trắng thật đẹp. Ông ta đã lùng khắp các chợ nô lệ của Palermo thậm chí cả Algiers mà chẳng tìm ra. Vì thế vừa mới nghe tin về người đàn bà Pháp mà Hầu tước d’ Escrainville bắt được ông ta đã vội vã đến đây. Chắc chắn là ông ta sẽ trả bất cứ giá nào nếu ông ta tìm thấy ở Plessis phu nhân con người mà ông ta đang tìm cho bạn ông ta.

- Tôi nghe nói cả Shamil Bey và anh thợ kim hoàn giàu có người Ả rập tên là Naker Ali cũng đã đến đây.

Hai hiệp sĩ cáo lui để trao đổi riêng. Sau đó họ quay trở lại.

- Chúng tôi có thể đặt giá đến mười tám ngàn đồng - Don José nói - Như thế con số chênh lệch những sáu ngàn, chắc chắn sẽ làm cho các đối th phải chờn. Bà cứ tin tưởng vào chúng tôi.

Nàng khẽ cảm ơn họ, cảm thấy yên tâm và đưa mắt nhìn theo họ. Nhưng trong thâm tâm nàng vẫn tự hỏi liệu họ có hào hiệp như thế không nếu họ biết rằng nàng đang thất sủng. Nàng vẫn phải đối phó với tình hình khẩn cấp trước mắt. Gì thì gì nàng thích làm nô lệ cho cây thánh giá hơn là làm nô lệ cho Mảnh trăng lưỡi liềm.

Cuộc đấu giá đã bắt đầu và tiến triển rất nhanh. Chỉ còn mỗi hai đứa bé con chẳng ai thèm mua. Cuối cùng phải bán hạ giá chúng cho một ông già người Sudan.

Vừa lúc đó có tiếng xôn xao trong phòng khi đặc phái viên của Đại quốc vương bước vào. Hoàng thân Riom Mirza đội một chiếc mũ astrakhan và mặc đồng phục lụa đen, ngang ngực có thêu hình mấy chục chiếc sừng đựng thuốc súng cỏn con bằng kim tuyến viền đỏ. Đoản kiếm và gươm đeo bên hông khảm ngọc đỏ. Ngài có vệ sĩ theo hầu. Sau khi cúi chào viên tổng trấn Thổ Nhĩ Kì ngài đến bên Shamil Bey bàn luật rất sôi nổi.

- Họ đang tranh cãi nhau - Người đàn bà Arménie thì thầm - Hoàng thân nói là các hoạn quan không có quyền mua người nô lệ xinh đẹp kia, vì người ta đã hứa sẽ bán cho Quốc vương của các Quốc vương. Tôi chắc là họ đang ám chỉ tôi. Nói xong, chị ta ưỡn ngực và giang háng ra.

Angélique cố giữ để khỏi òa khóc lên. Những người đàn ông này chắc chắn đang tranh luận về nàng. Nàng cảm thấy quá mệt mỏi nên chẳng buồn chú ý đến phần còn lại của cuộc bán đấu giá: Việc bán các quan hoạn da đen của d’ Escrainville rồi người đàn bà Nga, cuối cùng là người đàn bà Arménie. Vì thế nàng chẳng cần biết chị ta có đạt được nguyện vọng là được tuyển vào một hậu cung sang trọng, hay lại lọt vào tay lão già người Sudan, hoặc, tệ hại hơn là vào tay một tên cướp biển nào đó mua chị để rồi bán đi sau khi đã chán.

Erivan vẫn với nụ cười thớ lợ trên môi, tiến đến nghiêng mình chào nàng:

- Xin người đẹp hãy theo tôi.

Hầu tước d’ Escrainville bám sát y, hắn túm lấy vai nàng: “Nhớ đấy - hắn rít lên - lũ mèo…”

Ý nghĩ về cái ch khủng khiếp đang đợi nàng, và niềm hi vọng thoát thân nhờ hai hiệp sĩ, hai cái đó đã giúp Angélique có thêm dũng khí đương đầu với hàng trăm cặp mắt dâm đãng đang nhìn nàng chằm chặp khi nàng bước lên bục.

Một sự im lặng khắc khoải tràn ngập phòng. Suốt ba ngày liền Candia chỉ bàn có mỗi một chuyện đó là việc bán đấu giá một người phụ nữ Pháp đẹp tuyệt trần. Mọi người đều chồm người về phía trước khao khát ngắm nhìn từng chi tiết của món hàng đắt tiền phủ voan kia.

Erivan ra hiệu cho một tên nô lệ đến bên Angélique và gỡ tấm mạng che mặt. Tấm mạng từ từ rơi xuống sàn. Mắt Angélique lóe sáng khi nhìn thấy những bộ mặt đàn ông căng thẳng đang dán chặt vào người nàng. Và trước ý nghĩ rằng ngay sau đó thôi nàng sẽ bị lột truồng trước mặt bọn họ khiến nàng phẫn uất, lạnh toát cả người, mặt trắng bệch. Toàn thân nàng run lên. Cái rùng mình và vẻ cao ngạo trong đôi mắt xanh của nàng tựa như một luồng điện truyền qua đám người mà ít phút trước đó vẫn còn như ngái ngủ. Những cái đầu gật gù tán thưởng sắc đẹp của nàng.

Erivan bắt đầu đặt giá: “Năm nghìn đồng”.

Ở tận cuối phòng, nơi hắn lui về để theo dõi cuộc đấu giá, Hầu tước d’ Escrainville run lên. Như thế là gấp đôi cái giá đã thỏa thuận ban đầu. Tên khốn kiếp Erivan! Y đã nhận ra trong đám người mua sự ham muốn chiếm hữu mãnh liệt chắc chắn sẽ khiến cho giá đặt lên vùn vụt không giới hạn. Những người đó giống như những con bạc khát nước, sẵn sàng ném tất vào cuộc đỏ đen để giành phần thắng.

- Năm nghìn đồng!

- Bảy nghìn - Hoàng thân Riom Mirza hét to.

Trưởng hoạn quan da trắng lí nhí một tiếng. Rồi trong cơn khát vọng muốn thắng ngay, Hoàng thân gào lên:

- Mười nghìn đồng!

Gian phòng lặng im. Angélique liếc mắt nhìn các Hiệp sĩ xứ Malte. Cả hai chưa ai mở miệng. Don José đang ngả người về phía trước, một nụ cười thoáng hiện ở khóe miệng nghiêm nghị của

- Thưa điện hạ, Giáo chủ cao tôn của Đại quốc vương vẫn từng khuyên các tín đồ phải hết sức tiết kiệm. Tôi xin tỏ lòng tôn kính đối với cơ nghiệp của Quốc vương, nhưng phải chăng số tiền mười nghìn đồng là rất lớn đủ để mua toàn bộ thủy thủ cho một tàu gale?

- Quốc vương của các quốc vương có thể hi sinh một trong vô số tàu gale của Người nếu điều đó hợp với ý rồng - Hoàng thân trả lời cộc lốc, nhìn Shamil Bey với vẻ đắc thắng. Viên trưởng hoạn quan có bộ mặt mơ màng vẻ đàn bà tỏ ra vô cùng thất vọng. Y sẽ tự hào khôn tả được mang người phụ nữ nô lệ quý giá này về cho ông chủ lừng danh của y, nhưng y biết rõ khả năng của y và biết y dám đi xa đến đâu.

Vẫn im lặng. Thình lình Angélique cảm thấy bàn tay tên hoạn quan trẻ đặt lên vai nàng, rồi từ từ vén tấm áo voan che bộ ngực nàng. Bây giờ nàng lõa lồ đến tận ngang hông. Mồ hôi toát ra trên khắp thân thể nàng. Ánh sáng vàng vàng của các ngọn nến khiến da nàng óng ánh như ngọc trai.

Giờ đây tên hoạn quan tháo bỏ những cặp tóc trên đầu nàng và thế là mái tóc chảy dài trên hai vai nàng như một dòng nước hoàng kim. Với bản năng của một người đàn bà khi thấy tóc mình sổ tung nàng đưa hai tay lên đỡ. Và làm nổi bật lên hai bầu vú rắn chắc tuỵệt đẹp. Rõ ràng đây là hình ảnh một thiếu phụ trong phòng trang điểm.

Tiếng trầm trồ hoan hỉ lan khắp gian phòng. Một tên cướp người Ý chửi thề Shamil Bey tin chắc ông chủ sẽ tha thứ cho sự hoang phí của y, nên vội hét to:

- Mười một nghìn!

Lão già người Sudan đứng phắt lên nói một thôi dài, du dương như khúc hát. Erivan phiên dịch: “Mười một nghìn năm trăm đồng cho một lão già khốn khổ sẵn sàng đặt giá toàn bộ của cải của lão để chiếm được viên ngọc mà các Sheikh của Arabia, các đấng trị vì ở Ethiopia, các vua Sudan và ngay cả các lãnh chúa ở các đồng bằng châu Phi xa xôi, sẽ cầu xin được chung chăn chung gối”.

Lại im lặng một hồi lâu, Angélique nghĩ rằng ông lão da đen này sẽ làm nản chí hai khách hàng quyền lực nhất chỉ vì tính chất táo bạo trong cách buôn bán của lã

Hiệp sĩ xứ Malte cụp đôi mi dày của mình:

- Mười hai nghìn đồng! - Chàng nói

- Mười ba nghìn! - Hoàng thân Riom Mirza hét lên

Môt lần nữa người Tây Ban Nha nói với ngài bằng một giọng chua chát:

- Ngài có nghĩ rằng Quốc vương của các quốc vương sẽ cám ơn ngài vì ngài đã phung phí cơ nghiệp của Người không? Ai cũng biết Quốc vương đang gặp khó khăn về tài chính.

- Tôi không mua cho Quốc vương - Hoàng thân đáp - mà mua cho tôi. Tôi muốn người đàn bà ấy - Đôi mắt đen của ngài không rời Angélique.

- Trong cả hai trường hợp liệu ông có quá liều lĩnh không? - Hiệp sĩ xứ Malte nói.

Với một giọng thiếu kiên nhẫn, hoàng thân nói:

- Mười ba nghìn đồng!

Don José thở dài:

- Mười lăm nghìn!

Gian phòng lại rộn lên. Shamil Bey mấp máy đôi môi, lo sợ không biết có nên làm đảo lộn ngân sách của mình trong nhiều năm tới và thỏa mãn lòng tự ái bằng việc mua viên ngọc hiếm này cho chủ không?

- Mười sáu nghìn - Riom Mirza hét lên, đã bắt đầu xót ruột vì người ta thấy ngài tháo chiếc mũ trùm ra lau trán.

- Ai trả cao hơn? - Erivan hét lên, nhắc lại câu hỏi ấy bằng nhiều thứ tiếng khác nhau.

Không có gì phá vỡ nổi sự im lặng tiếp theo đó. Các tên cướp người u vẫn chưa hé răng vì đã thấy ngay từ đầu là cuộc sẽ vượt quá khả năng của họ. Trời tru đất diệt cái tên d’ Escrainville. Chỉ với người đàn bà này hắn đã đủ tiền trả nợ và mua thêm một chiếc tàu mới.

- Ai đặt giá cao hơn? - Erivan nhắc lại, quay sang gật đầu với Don José.

- Mười sáu nghìn đồng! - Hiệp sĩ nói hầu như lạc giọng.

Hoàng thân không chịu kém:

- Mười bảy nghìn!

Hai lần đặt giá sau diễn ra nhanh như chớp. Đầu óc Angélique quay cuồng giữa các âm thanh hỗn độn của biết bao thứ tiếng Ý, Hi Lạp, Pháp và những ngôn ngữ gì gì nàng không nhận ra được. Lúc này nàng không biết rõ cái gì đang diễn ra nhưng nàng thấy kinh sợ. Nàng nhìn thấy Don José nhăn mặt, và quan khâm sai đang sa sầm. Hai tay nàng run run sửa lại mớ tóc. Bao giờ thì cuộc tra tấn này sẽ chấm dứt?

Một người Ả rập mặc áo dài trắng đứng lên ở cuối phòng và bước đến bên bục nhẹ nhàng như một con báo. Đó là Naker Ali. Dưới cái khăn xếp kẻ đỏ và trắng đôi mắt y ánh lên trên khuôn mặt diều hâu có chòm râu đen.

Cúi xuống nhưng mắt vẫn không rời Angélique, y rút ra trong cái túi nhỏ treo ở trước ngực một vài vật mà y đặt trên bàn tay xòe ra: những viên đá quý nhất trong số đá quý y vừa mang từ Đông u về gồm có hai viên xaphia, một viên Rubi, một viên ngọc bích, một viên bêrin... Tay kia y mang lủng lẳng một chiếc cân tiểu li đặt từng viên lên đĩa cân. Erivan ghé vào vai y, ước lượng rất nhanh trên ngón tay giá trị của những viên đá quý. Cuối cùng gã hô lên giọng đắc thắng.

- Hai mươi nghìn đồng!

Angélique hoảng hốt nhìn Don José. Giới hạn của chàng đã bị vượt qua. Quan khâm sai giục chàng: “Cố thêm tí nữa!”

Hoàng thân Riom Mirza nghiến răng ken két. Trước đó ngài đã bỏ cuộc. Họ không thể để một người đàn bà tuyệt vời như thế rơi vào tay một thương nhân vùng Hồng hải dù hắn có giàu có bao nhiêu đi chăng nữa. Tấm thân đáng giá nghìn vàng của nàng không xứng với một hậu cung ở một ngõphố của Candia hay Alexandria sặc mùi dầu ôi và dế rán.

Ngài kéo Don José ra một bên và dọa chàng rằng nếu chàng không trả giá cao hơn thì ngài sẽ bóp cổ. Chàng Hiệp sĩ xứ Malte nét mặt nghiêm trang như một kẻ tử vì đạo đợi cho tiếng xì xầm trong phòng lắng hẳn xuống mới đặt giá cuối cùng:

- Hai mươi mốt nghìn đồng!

Đôi mắt của viên Tổng trấn Thổ Nhĩ Kì tại Candia đầy vẻ tinh quái. Y lấy cái dọc tẩu ra khỏi đôi môi mím chặt thản nhiên nói:

- Hai mươi mốt nghìn năm trăm đồng!

Don José ném cho y một cái nhìn sắc như dao. Chàng biết rõ anh chàng Thổ này chẳng có bao nhiêu tài khoản, chẳng qua y chỉ muốn chơi trội với quốc gia Malte, quốc gia Cơ đốc lớn nhất. Chàng đã định dừng lại và để mặc cho lão Pasha xảo quyệt kia cố xoay xở số tiền hai mươi mốt nghìn năm trăm đồng, nhưng vẻ mặt thảm thương của Angélique làm chàng động lòng, mặc dù chàng rất ghét hành động theo tình cảm.

Erivan cũng biết là cái trò đặt giá cuối cùng này thực ra cũng chỉ là một trò đùa của viên Tổng trấn Thổ. Gã dừng việc đặt giá khá lâu để thuyết phục viên Tổng trấn đừng lặp lại cái trò ấy rồi quay sang Don José:

- Ai đặt giá cao hơn

- Hai mươi hai nghìn. - Don José nói.

Lần này thì sự im lặng kéo dài rất lâu.

Nhưng Erivan vẫn chưa cho ra chủ bài. Kinh nghiệm dạy gã rằng đam mê của đàn ông thường mãnh liệt hơn nhiều so với lí trí sáng suốt. Don José luôn luôn hành động theo nguyên tắc không thể có cái ngông cuồng bắt xá như cái ngông cuồng của một kẻ bị thôi thúc bởi nỗi thèm khát khôn nguôi.

Narker Ali, đang quỳ dưới chân bục, ngước mắt nhìn Angélique như nhìn một ảo ảnh. Đôi môi mỏng run run y cứ đặt tay vào cái túi nhỏ trên ngực rồi lại rụt v

Tên hoạn quan tháo chiếc móc đang giữ tấm voan cuối cùng quanh hông Angélique, nó từ từ tụt xuống chân nàng.

Nàng nhìn thấy rõ lũ đàn ông đang co giật dữ dội, chồm tới cái thân hình ngời ngời, phô ra trước mặt họ đẹp như một pho tượng Hi lạp bên rặng trúc đào trên hòn đảo hoang vu. Nhưng là một pho tượng sống đang run rẩy hứa hẹn những khoái lạc đê mê. Mỗi người đặt giá đều mơ tới giây phút ngây ngất bên nàng và thỏa mãn nỗi khát vọng trên tấm thân ngà ngọc mà nàng sẵn sàng dâng hiến.

Bạn đang đọc Tình sử Angélique của Serge Anne Golon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.