Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Mưu Và Nói Dối (2).

Phiên bản Dịch · 2850 chữ

Phần 2: Âm mưu và đối chất.

Ngủ không được

Ngoài anh ra

Không muốn nghĩ đến cái khác

Vừa mơ thấy một giấc mơ

Trong mơ

Vẫn không thấy rõ khuôn mặt anh

“Chát”-

Tiếng bạt tai vang lên trong phòng

Tay tôi nóng lên, cảm giác tê tê và đau rát truyền đến lòng bàn tay tôi.

Dấu năm ngón tay vô cùng rõ ràng, một cái bạt tai vừa rơi vào mặt của MinSik.

Tôi phải sớm biết được! Tối hôm qua, tôi đã phải nghĩ đến anh rồi!

Hôm qua lúc tan học anh đã chỉ thị những tên này tập kích ChaeRin, sau đó lại cố ý xuất hiện trước mặt tôi để đưa tôi về nhà. Như vậy, anh sẽ không bị nghi ngờ… sao tôi lại không nghĩ tới anh chứ? Sau khi đưa tôi về anh đã phát tin nhắn, do đó lúc tôi vừa ăn cơm xong là có thể xem được! Một kế hoạch hoàn mỹ biết bao! Một thủ đoạn inh biết bao! Chúng tôi đều bị anh lừa!

Công chúa Bạch Tuyết vừa cắn một miếng táo, đã chết ngay.

Tôi cảm thấy mình càng thảm hơn!

Lúc xem những trái táo đỏ đó, không cẩn thận là sẽ bị trúng độc ngay.

Em cảm thấy, phương thức anh quan tâm em có chút kỳ quái, vì anh cứ thường bắt nạt em.

Nhưng các bạn ấy đều nói con trai ăn hiếp con gái đều là vì con trai đã không cẩn thận yêu phải con gái.

Tối không ngủ được là vì ai?

Mỗi ngày đều ôm lấy áo anh tặng và nằm trên tên anh mà ngủ!

Mộng tưởng sẽ gặp anh lần nữa!

Hôm nay anh còn giả bộ bảo vệ tôi trước mặt các bạn khác… cách thức giả bộ trăm phần trăm… anh và cô em họ Shin JiHyun của anh, đều là những người hai mặt! Kỹ thuật diễn xuất inh ngay cả ChaeRin và mẹ, đều bị anh gạt cả.

Dưới lớp mặt nạ nho nhã đó, lại là một nội tâm xấu xa vô cùng! Thật là dơ dáy!

Nghĩ tới tin nhắn đáng kinh tởm đó, tôi muốn phát rung, lúc tan học anh xuất hiện ở tòa nhà phòng học, tôi đã phải nghĩ đến việc anh lén nghe những lời tôi nói trong phòng của HyunSeung. Đột nhiên tôi hiểu ra- những lời đó thì ra đều là do tôi nói ra! Trước đó tôi còn suy nghĩ xem ai đã tiết lộ bí mật này! Tôi lại không hoài nghi chính mình! Thật là trớ trêu, thật đáng buồn cười! HyunSeung đối với quá khứ không biết gì cả, mà những lời phải nói với anh thì bị cái tên kinh tởm này lấy làm vũ khí lợi hại nhất mà tổn hại tôi!

Trời ơi! Trò đùa này có quá tàn nhẫn không?

Toàn thân tôi không còn sức lực, mặt đất đột nhiên trở nên mềm nhũn. MinSik đi tới, muốn đỡ tôi dậy. Trời ơi, đến lúc này anh còn diễn kịch nữa sao?

Tôi kinh tởm quăng tay anh ta ra, nước mắt như đã vỡ bờ. Anh càng tiếp cận tôi, thì tôi càng cố sức đấm vào người anh. Những cú đấm liên tiếp rơi xuống ngực của anh, tay tôi đột nhiên bị nắm lại.

“HyunAh, dừng tay!”

Câu này lại từ trong miệng LeeJoon.

“HyunAh, đợi một lát, tớ có chuyện muốn hỏi.” Tiếng của LeeJoon vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến nỗi tôi không tin vào tai mình nữa.

“Ngươi nói thử xem mặt mũi Choi MinSik như thế nào?” LeeJoon nghiêm túc hỏi cái tên đang quỳ ở góc tường. Cái tên đó rung cầm cập, mặt cũng sắp đụng mặt đất.

“Nói mau!” tôi bị tiếng của LeeJoon làm cho ngẩn ra. Tại sao anh lại hỏi việc này? Choi MinSik chẳng phải đang đứng trước mặt chúng tôi sao? Sự việc kỳ lạ đã xuất hiện, cái tên đó cố gắng suy nghĩ, trong mắt tên đó có nỗi sợ hãi không thể che giấu được. Tên đó hình như không biết Choi MinSik đã xuất hiện trong phòng này rồi.

“Anh khoảng 30 tuổi… một người mập, cao khoảng mét bảy!” tôi bất chợt mở to miệng ra. Cái bóng người đen bên cạnh tôi, rõ ràng là ét tám mươi lăm, thân hình của người mẫu. Tại sao? Choi MinSik mà hắn ta nói, không phải là Choi MinSik mà chúng tôi quen biết- rốt cuộc chuyện này là sao?

“Hứ!” một tiếng khinh rẻ phát ra từ trong miệng LeeJoon, “Lúc ngươi đánh người chẳng phải là dũng cảm lắm sao, sao bây giờ lại như con rùa rụt cổ thế, toàn là những lời nói dối! Nói mau, rốt cuộc ngươi có biết mặt mũi của Choi MinSik không?”

“Không biết!” nghe được lời của LeeJoon, cái tên đó đột nhiên có dũng khí dám làm dám chịu. Tôi thật khâm phục LeeJoon, bất giác xấu hổ cho chính mình. LeeJoon như một quan tòa sáng suốt. Còn tôi? Chỉ mấy miếng võ mèo, lại muốn làm trinh thám.

Nói như vậy, MinSik là vô tội sao?

Tôi hận là không thể kiếm cái hố để chui vào, để MinSik không thấy tôi.

“Xin lỗi…” tôi nói ra những chữ này, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt MinSik. Lúc nãy tôi còn hoài nghi nhân phẩm của MinSik, thực ra, đều là do tôi tự ình là thông minh!

Bàn tay ấm áp của MinSik nắm lấy tay tôi. Những ngón tay lạnh giá của tôi cảm nhận được sự ấm áp. Anh không hề trách tôi! Nghĩ đến đây, tôi tự trách muốn chết.

“Nói ra đi, rốt cuộc ai là chủ nhân của các ngươi?” MinSik vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng, “Ngươi mau nói, nếu để chúng tôi nói ra trước, thì có phim hay để xem đó.” Những lời rộng lượng của MinSik lại có chút sức uy hiếp. Cái khẩu khí đó, như anh đã biết người đó là ai.

"Là Shin JiHyun! Shin JiHyun! Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nghe theo dặn dò của cô là dọa tiểu thư ChaeRin một chút, sau khi lấy được tiền là tôi có thể đi… tôi không biết tiểu thư ChaeRin là bạn gái của thiếu gia LeeJoon… chúng tôi chỉ muốn hù dọa tiểu thư ChaeRin thôi, không còn mục đích nào khác…” tên ấy nói một hơi, như muốn nói hết tất cả những bí mật của mình ra.

Shin JiHyun! Cái tên đó như sấm nổ ngang đầu tôi.

“Cái tên Choi MinSik, cũng là do cô nói với các ngươi sao?” MinSik muốn xác định nghi ngờ của mình.

“Cô nói… chỉ cần nói tên này ra thì chúng tôi sẽ được an toàn… không ngờ…” tên ấy sợ sệt nói. Điều này, đúng là Shin JiHyun đã suy nghĩ rất chu đáo.

“Tại sao cô lại làm như vậy?” tôi rất tức giận.

“Điều này không lạ! Lần trước ở trước mặt của HyunSeung, suýt chút nữa tớ đã vạch trần lời nói dối của cô!” ChaeRin như nghĩ ra điều gì. Nhưng nói cho cùng, chuyện giữa ChaeRin và JiHyun, đều do tôi cả. Thật ra JiHyun là vì tôi mà đến.

Quả nhiên là như vậy!

Nội dung của tin nhắn đó được tiết lộ như thế nào? Hôm đó rốt cuộc là ai đã nghe được những lời của tôi? Ôi, đau đầu quá…

Mọi việc đã sắp được làm sáng tỏ, nhưng tôi lại cảm thấy ngày càng mơ hồ.

Tôi chạy đến gõ cửa nhà HyunSeung ầm ầm.

Đêm tối của Mộc Tê sơn trang có chút lạnh. Gió núi thổi vào mũi tôi có mùi thơm của hoa cỏ, đèn màu vàng trước cửa nhà HyunSeung chiếu vào mọi thứ, làm ọi thứ đều rất yên tĩnh.

Ầm ầm ầm… tiếng đập cửa của tôi tiếp tục vang lên.

“Cạch!” cửa lớn mở ra. Quản gia nhìn thấy tôi, trong mắt toàn là sự kinh ngạc, “Thì ra là tiểu thư HyunAh, đã lâu cô không đến chơi, Jang xã trưởng ngày nào cũng nhớ đến cô…”

Tôi đã không còn nhớ lần trước tôi đến đây là hồi nào. Tối hôm nay, có một động lực đưa tôi đến đây. Sự thật đã được phơi bày, mọi người đều ngỡ cả người. Lúc đó, tôi đột nhiên muốn biết tâm tình của HyunSeung rốt cuộc là như thế nào. Trên thế giới này, anh chính là người mà tôi muốn nói nhất. Tôi đã bị oan, nhất định anh phải biết!

Tôi gần như đã chạy từ nhà đến Mộc Tê sơn trang.

“Seungie đâu?”

"Thiếu gia vẫn chưa về…” quản gia đột nhiên lộ vẻ khó xử. Lúc tôi rời khỏi nhà, tiếng chuông mười giờ vừa đổ. Bây giờ ít nhất cũng mười giờ rưỡi rồi, HyunSeung vẫn chưa về sao! Đúng rồi, anh đã không còn là HyunSeung đã bị tôi cải tạo rồi. Anh bây giờ, là Jang HyunSeung tay ôm gái đẹp, toàn thân nồng nặc mùi rượu!

Tôi thất vọng quay đầu trở về.

Đúng lúc đó, tiếng xe từ sau truyền đến . “Ha ha ha…” tiếp đó là tiếng cười của một cô gái.

Chiếc BMW dừng trước cổng Mộc Tê sơn trang. Cửa xe mở ra, bóng một người con trai và con gái, đang đi vào vườn của Jang gia.

Tôi kinh ngạc đứng nhìn họ.

Trong đêm tối, gió thổi lạnh thấu xương.

“Sao lại là cô?” Jang HyunSeung nhìn tôi, lời nói đầy tức giận. Shin JiHyun đang đắc ý nhìn tôi, như đang đợi xem phim hay.

“HyunSeung, em đến để nói cho anh nghe sự thật.”

“Ồ, cô nói thử xem!” HyunSeung nói với một thái độ khinh đời. Tiếp xúc ánh mắt của Shin JiHyun, tôi lại cảm thấy sự lạnh giá.

“Tin nhắn trên diễn đàn của trường đều là giả. Em không hề nghĩ như vậy, em không hề có mưu đồ tiếp cận anh…” tôi bắt đầu nói năng lung tung, không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

“Thế như thế nào mới gọi là có mưu đồ? Đêm khuya chạy đến nhà tôi để bám lấy tôi, chỉ nói toàn những lời giả tình giả nghĩa, có thể xem là có mưu đồ không?” ánh mắt moi móc của anh như một lưỡi dao, rạch một đường vào tim tôi.

“Em không hề giả tình giả nghĩa! Em cũng không hề cố tình! Em chỉ nói thật lòng thôi! Lời em nói đều là sự thật!” tôi điên cuồng giải thích cho chính mình.

“Những chuyện đó đúng là có thật! Nhưng cũng quá trùng hợp đó chứ! Tại sao người đưa báo cho ông nội lại là cô? Tại sao người đưa ông nội vào bệnh viện lại là cô? Cô cứ luôn lảng vảng trước mặt tôi, đây cũng là sự sắp đặt của cô phải không? Phải không? Cô như thế không phải gọi là cố tình sao? Không ngờ Jang HyunSeung tôi lại bị cô lừa…” anh giận đến nỗi không lựa lời mà nói.

“Seungie! Anh hồi phục trí nhớ rồi à?” tôi đột nhiên vui lên. Những điều này, anh đều nhớ cả sao!

“Cô nói tầm bậy gì thế?” cái tên đó không hiểu nhìn tôi, ánh mắt anh xa lạ như thế, còn kèm theo sự chán ghét, hình như tôi là người thù mười kiếp của anh vậy.

Tôi như một trái bóng bị bơm căng, đột nhiên bị một cây kim đâm bể. Những chuyện này, chẳng lẽ là nghe nói! Tôi không biết Shin JiHyun đã nói xấu gì tôi, cứ cố nói sự gặp gỡ của chúng tôi là sự sắp xếp cố tình của tôi…

“Ngoài việc muốn lừa gia tài của Jang gia, cô còn có mục đích gì khác nữa?” sự trách cứ của anh ấy như những cây sắt lạnh, đánh tan hy vọng cuối cùng của tôi.

“Khi em gặp anh lần đầu… em không hề biết anh có nhiều tiền như thế…” tôi thảng thốt không biết phải nói gì nữa, trong mắt chỉ toàn là nước mắt.

“Ha ha… đồ lừa gạt!” JiHyun đứng bên đổ thêm dầu vào lửa, trên mặt lộ nụ cười đắc ý, cười đi, cứ cố mà cười đi… đây đều là cạm bẫy của cô, cô đã được như nguyện rồi…

"Jang HyunSeung, những gì anh biết đều là do JiHyun nói anh nghe phải không? Anh không hề nghĩ qua người bị lừa là anh sao? Anh dựa vào đâu mà khẳng định những điều anh biết đều là sự thật chứ?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Hôm nay dù có chết, Kim HyunAh tôi cũng phải lật bỏ bộ mặt giả dối của Shin JiHyun!

HyunSeung bị tôi hỏi đến ngây cả người. Chắc là anh không ngờ tới bình thường tôi hiền như con cừu thế mà lại có thể nói ra những lời như thế.

"Seungie! Anh xem! Người đàn bà này đã lừa anh rồi, bây giờ còn quay qua ăn hiếp em nữa!” mắt JiHyun lập tức có những giọt nước mắt lấp lánh, cơ thể yếu ớt rung lên.

“JiHyun nói cô là kẻ lừa gạt, thì cô chính là kẻ lừa gạt! JiHyun là cô gái thuần khiết trong sáng như thế, sao lại có thể đen tối như cô!” Jang HyunSeung, anh lại kiên định bảo vệ Shin JiHyun thế! Lúc anh tỉnh đến giờ, JiHyun luôn ở cạnh anh, cho nên, những lời của JiHyun đều đáng tin cả, những lời của tôi đều là nói dối sao?

“Seungie… sao anh lại không tin em…” nước mắt tôi trào ra.

HyunSeung lạnh băng đúng đó, ánh mắt băng giá phát ra khí lạnh. Một giọng lạnh giá thông qua gió truyền vào lỗ tai tôi:

“Mau cút! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”

Bóng hai người biến mất sau cánh cửa. Tôi đứng đó rất lâu, cứ nhìn ánh đèn vàng trước cửa. Gió lạnh trên núi ngày càng lạnh, tôi trở về thì hơn.

“Chị HyunAh!” vừa quay người, tiếng ngọt ngào của JiHyun vang lên sau lưng tôi.

Cửa lớn mở ra, cô vừa đi vừa nhảy đến chỗ tôi, trên mặt không còn cái vẻ ấm ức hồi nãy. “Chị HyunAh! Jang gia gia biết chị muốn đi, kêu em lấy chiếc áo khoác cho chị. Buổi tối ẩm khí rất lớn, ông nói chị cẩn thận coi chừng bị cảm!”

Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh từ cột sống xông lên đầu! Kỹ thuật diễn xuất của cô thật là thay đổi khó đoán, có thể đề cử cô cho giải OSCAR!

“Gia gia còn nói gì nữa không?” tôi một chút sức lực cũng không có.

“Ông ấy vốn định mời chị ở lại, nhưng em nói là tâm tình chị không được tốt lắm, nên tốt nhất là nên để chị về nhà. Chị HyunAh, hình như gia gia vẫn còn rất thương chị đó!”

Tôi nhìn cái dáng cố làm vẻ hiền lành của JiHyun, mà thật muốn ói.

“Chị HyunAh, đừng có giận mà… báo cho chị! Hôm đó tan học em muốn đi tìm HyunSeung, nhưng vì trời mưa nên đi hơi trễ. Lúc đến lớp anh, vừa hay thấy chị ngồi trong phòng khóc, không biết tại sao HyunSeung lại đứng ngoài cửa không vào… em đâu có cố ý nghe lén… đúng rồi, bạn chị đã biết chuyện của ChaeRin rồi chứ? Nhanh thế đã bị phát hiện thật không vui chút nào!” Đây chính là cái chân tướng sự việc đấy ư? Tôi giận tới nỗi không biết phải trả lời như thế nào.

“Shin JiHyun cô là người hai mặt!” toàn thân tôi phát rung.

“Đừng có nói thế mà! Em chỉ muốn hù dọa bọn chị thôi! Đừng có nói xấu em trước mặt anh MinSik nhé, nếu không em lại phải chịu mắng nữa đó… Nhưng chị có thể đừng bám theo Seungie được không, em làm như vậy, cũng là vì tốt cho Seungie thôi!”

Tôi cảm thấy sự bi ai trước đây chưa từng có. Vì để cướp HyunSeung, cô lại có thể làm nhiều chuyện như thế! Mà HyunSeung thì lại bị những lời nói dối này lừa! Thật buồn cười! Quan hệ tay ba thật vô vị và ấu trĩ! Cuộc cãi nhau thật cổ lỗ! Tình huống hiểu lầm thật thô thiển! Nếu anh đã để ý… nếu anh đã tin tưởng JiHyun như thế, thì tại sao không trực tiếp cưới cô luôn đi!

Dù gì, anh cũng sẽ không chịu tin bất kỳ lời nào của tôi.

Gió thổi bay đất cát.

Tôi cảm thấy hít thở hơi khó.

Đột nhiên, tôi có ý nghĩ muốn chết.

Bạn đang đọc Tình Lặng của Hà Thiện Thuyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.