Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về nhà

Tiểu thuyết gốc · 2723 chữ

Z thành phố,

An Lan khu,

Chiếm hơn 10% diện tích khu vực trung tâm thành phố, nơi đây mọc lên những tòa biệt thự xa hoa, tráng lệ của giới siêu giàu thành phố Z.

Chúng giống biểu tượng cho sức mạnh đồng tiền hơn là nơi để ở.

Trong đó, có biệt phủ nhà Trần Tâm.

Nằm trong mảnh đất phía Đông, với diện tích hơn 1km², nó hiển nhiên là khu đất to lớn nhất trong khu vực.

Đứng trước cổng vào, Trần Tâm cũng không khỏi thổn thức.

Một mảnh đất hình vuông cạnh 1km với tường cao 3m rộng 1m chung quanh, ở giữa là căn biệt thự.

Lúc nhỏ, Trần Tâm không biết phụ mẫu hắn làm gì, mà hắn cũng chẳng buồn để hỏi, cứ vô tư tận hưởng.

Đến khi lớn, biết giá trị của căn biệt thự, hắn cũng không khỏi hoài nghi thân phận thương nhân tầm trung của cha mẹ hắn.

Biệt thự mặt hướng Đông, phía Tây giáp với một con sông lớn, con sông chảy qua thành phố Z, với 3 tầng hầm.

Ở thiên tai xảy ra thời điểm, hắn còn trong trường học, đến khi trở về thì căn biệt thự đã bị một nhóm người lạ mặt chiếm đóng, hắn đành phải tìm chổ khác mà ở, cũng từ đó, mà hắn đã bỏ qua cơ hội tự cứu lấy bản thân.

Nhưng mà, kể từ bây giờ, mọi thứ sẽ khác.

Khẽ chạm tai vào ổ khóa, khóa vân tay khẽ quét, xác nhận thành công mật mã, cách cổng từ hợp kim cao hơn 4m từ từ mở ra.

Trần Tâm dậm chân tiến vào trong, đi qua con đường nối vào cửa chính.

Từng cái cây, chậu hoa, mặt đường, bãi cỏ cũng rất quen thuộc.

Từng là nơi cả gia đình quây quần bên nhau, nhưng khi cha mẹ, ông bà ra đi, mọi thứ đều trở nên rất vắng lặng.

Mấy ai hiểu cảm giác của một kẻ độc hành, bỗng nhiên có được yêu thương rồi lại biến mất.

Tuy gia đình giàu có, nhưng kể từ khi hắn sinh, trong nhà chỉ thuê duy nhất hai cô hầu gái, tính ra cả thảy cũng chỉ 9 người sống trong căn biệt thự, nhiêu đấy chả là bao so với diện tích khổng lồ của nó.

Nhưng chừng ấy người, cũng dần mất theo năm tháng

Sải bước dọc theo hành lang, nhẹ nhàng lách qua các trạm kiểm soát, hắn không muốn hoặc có lẽ là không dám nhìn hai nữ nhân trong đấy.

Bất quá Trần Tâm lại không biết, trong một căn phòng, có hai đôi mắt đang dõi theo hắn qua những chiếc cam ẩn.

Chậm rãi di chuyển, vừa nhìn vừa hoài niệm, Trần Tâm cũng đến nơi mà hắn muốn đến, tầng sâu nhất.

Với diện tích 400mx400m, đến hầm thứ 2 lại là 200mx200m và hầm cuối cùng là 100mx100m, xếp chồng lên nhau như kim tự tháp, chung quanh lại còn bọc cả thép dày hơn 1m.

Khi nhìn thấy những thứ này, Trần Tâm cũng không khỏi tê răng, trong đầu lại bắt đầu cảm thán.

\Tính ra ổng bả cũng ém không ít đâu.

"Không nói đến làm sao để xây căn hầm. Riêng đến cái biệt thự thì chỉ 100m² xây tại trung tâm của mảnh đất hình vuông 1km² rất chi là kỳ dị a."

Đến nơi, trong không gian rộng lớn của tầng 3, Trần Tâm không chút cố kị bắt đầu phòng thích năng lực.

Hắn lần này đến đây cũng chính là đến thử một lần năng lực của bản thân, hắn muốn xem cực hạn của chính mình.

Trên thân lóe lên tia điện, hai tay nắm chặc thành quyền, nắm tay bắt đầu hiện lên băng và hỏa.

Dưới chân hắn bây giờ đã hóa thành lưỡng cực, một bên lạnh giá, một bên nóng bỏng.

Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng lôi điện lốp bốp.

Trần Tâm di chuyển như điện xẹt bên trong căn phòng, hay tay vẫn vung vẩy quyền pháp mà hắn từng học được, còn thuận tiện bắn ra băng, hỏa, lôi.

Ba thứ sức mạnh cuồng bạo bay loạn xạ trong không gian rộng lớn.

Vừa phóng thích sức mạnh, vừa cảm nhận giới hạn tinh thần lẫn giới hạn tiếp thu của cơ thể.

Phải biết dị năng muốn phóng thích, năng lượng tinh thần lẫn giới hạn chịu đựng của cơ thể ảnh hưởng rất lớn đến cường độ.

Điều đó đồng nghĩa với việc, muốn trở nên mạnh mẽ phải luyện tập không chỉ riêng tinh thần lực mà còn phải rèn luyện thể chất.

Hơn 1 giờ sau, Trần Tâm nằm trên mặt đất thở dốc, trên thân mồ hôi đã thấm đẫm cả quần áo.

Trãi qua một giờ nghiêm cứu, Trần Tâm cũng đã nắm rõ năng lực của mình, nếu 3 dị năng cùng một lúc sử dụng phạm vi công kích tối ta chỉ tầm 100m, nhưng nếu riêng từng cái sử dụng, phạm vi công kích tối đa có thể hơn 500m.

Tuy nhiên, khoảng cách càng xa tiêu hao năng lượng trong cơ thể càng nhiều.

Trần Tâm trong lòng thầm nghĩ.

Tuy có 3 dị năng, cơ sở sức mạnh đáng lẽ ra mạnh hơn người khác một bậc, nhưng lượng tiêu hao khi sử dụng dị năng cũng sẽ tăng lên một bậc, đặc biệt là tổ hợp băng và hỏa.

Vừa tiêu hao tinh thần lực khống chế băng và hỏa, vừa phải phân tâm cân bằng năng lượng trong cơ thể để tránh nó bạo động, chạy loạn xạ.

Thật không muốn thể nghiệm cảm giác sung sướng lúc dung hợp thêm một lần nào nữa.

Việc vận dụng dị năng không dễ, có được dị năng còn phải phối hợp với kỹ năng để tạo ra sức mạnh lớn hơn, tăng thêm tính đa dạng trong chiến đấu.

Mà đối với Trần Tâm, kỹ năng là thứ mà hắn không thiếu.

Trần Tâm lựa chọn băng hệ dị năng, vừa có khống chế tốt và sát thương lại không tồi.

Tuy không bá đạo như lôi, không bộc phát mạnh mẽ như hỏa, nhưng băng bù lại là tính ổn định.

Trần Tâm vận chuyển dị năng, trên thân tràn ra một luồng hàn khí.

Hắn liên tục tạo ra các mảnh băng phóng về phía trước, đôi khi lại tạo ra một vùng băng giá dưới chân, hắn lướt trên đó, di chuyển với tốc độ cực cao.

Băng trong tay hắn từng chút từng chút, từ thô ráp bắt đầu trở nên tinh mỹ hơn trước.

Lúc này âm thanh của hệ thống vang lên:

-"Túc chủ!.. Hệ thống đề nghị túc chủ triệu hoán ra robot giúp túc chủ luyện tập, tuy nó chỉ là robot gia dụng nhưng ta đã chỉnh sữa lại một ít. Bây giờ, nó đã đủ đáp ứng nhu cầu huấn luyện cho túc chủ.".

Nghe được lời có hệ thống, Trần Tâm liền vội vàng triệu hoán ra robot, robot này là hắn nhận trong gói quà tân thủ, hắn cũng không cần nên đã bỏ trong kho của hệ thống, bây giờ hệ thống đề nghị, hắn cũng nóng lòng muốn thử.

Chỉ thấy xuất hiện trước mặt hắn là một đoàn vật chất màu đen, trên thân duy nhất một con mắt màu đỏ.

Đột ngột có âm thanh từ trong đó phát ra:

-"Robot Z00 bắt đầu tiến trình huấn luyện....Bắt đầu quét đối tượng".

Lời vừa dứt, Trần Tâm thấy một tia màu đỏ quét qua cơ thể hắn, âm thanh lại lần nữa vang lên.

"Quét đối tượng thành công, bắt đầu tiến trình mô phỏng cấp thấp".

Trước mặt khối màu đen vật chất cấp tốc biến hóa, mọc ra hai tay hai chân, thân hình 10 phần tương tự Trần Tâm, nhưng lại thuần một màu đen nhánh.

Trong miệng phát ra âm thanh:

-"Hoàn thành sơ cấp mộ phỏng, bắt đầu tiến trình huấn luyện".

Chưa đợi Trần Tân kinh ngạc, Z00 bắt đầu tiến công.

Ầm!

Chỉ thấy Z00 chân dậm xuống mặt đất, vô số cây băng thứ từ dưới mặt đất lấy thế sét đánh cấp tốc dâng lên.

Trần Tâm thấy thế liền vộ vàng nhảy lên cao, trên không xoay tròn, ngưng tụ ra một cây băng thương phóng mạnh về phía Z00.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Băng thương mang theo sức mạnh của hắn 1 đường đâm phá hết băng thứ, tiến thẳng đến Z00.

Z00 chuyển thân né ngang, dưới chân kết xuất một tầng băng mỏng, băng thứ mộc lên dưới chân 1 góc xảo diệu, tạo cho nó 1 lực lướt với tốc độ cao hướng về nơi Trần Tâm tiếp đất.

Hai tay dâng lên luồng hàn khí, hóa thành một đôi băng thủ sáo, đấm về phía Trần Tâm.

Trần Tâm thấy thế kêu to một tiếng.

\Trời đậu!.

Hắn không phải không giao thủ qua với dị năng giả, nhưng đây là lần đầu hắn thấy có người chơi như vậy a.

Biết mình rớt xuống sẽ lọt vào công kích, Trần Tâm nhanh chống tạo ra một cây băng trụ dưới thân, mượn lực lần nữa nhảy lên cao hơn.

Ầm!

Băng trụ của hắn liền bị 1 quyền của Z00 đánh nổ.

Mà lúc này, trên không, Trần Tâm đã dùng tay dùng băng ngưng tụ ra một thanh chiến phủ, mượn thế trên cao, bổ thẳng xuống Z00.

Z00 tay vừa tung băng quyền khẽ đảo 1 vòng, 2 tay bắt đầu đan chéo trên đầu, quanh thân hiện lên một tầng băng tráo hòng đón đỡ đòn tấn công của Trần Tâm.

Phanh!.

Chiến phủ mang theo toàn bộ sức mạnh của Trần Tâm, bổ đôi tầng băng tráo, tiếp tục bổ xuống người của Z00.

Trần Tâm thấy thế, trên mặt không những không có vui mừng mà càng thêm ngưng trọng.

Chỉ nhìn thấy nơi thanh chiến phủ bổ xuống, đã không thấy bóng dáng Z00.

Bỗng! Một đạo kình phong xé tan bụi đất mà đến.

Ầm!

Mặc dù Trần Tâm thấy được nhưng cơ thể của hắn lại không phản ứng kịp, một chân của Z00 quét ngang, quét thẳng vào bụng Trần Tâm.

Bay xa chừng 20m, Trần Tâm lão đảo đứng dậy, thân hình có chút chật vật.

-"Khụ!...Khụ!....Thật là trâu a!....Đón đỡ đòn đó, vây mà còn có thể đứng dậy phản kích!".

Trần Tâm cũng không khỏi cảm thán độ trâu bò của robot này.

Lúc này, âm thanh của hệ thống lại vang lên:

-"Trong trận chiến vừa rồi, tuy túc chủ có được kỷ xảo giác đấu tốt, nhưng khi kết hợp với dị năng lại rất miễn cưỡng".

Trần Tâm cũng biết nhược điểm của mình, hắn tuy nói có 3 cái dị năng, nhưng hắn lại quen vẫy vùng bằng võ kỹ, kỹ năng của hắn cũng dựa trên thân thể võ giả mà thành, chính sự quen thuộc đó làm hắn không thể sáng tạo nhiều hơn trong trận chiến vừa rồi.

Cơ thể này của hắn không phải của hắn 10 năm sau, ký ức cơ bắp, tốc độ phản xạ đều không còn như trước, suy nghĩ đi trước nhưng thân thể lại không đủ nhanh để làm ra phản ứng.

Hắn chỉ kịp tạo ra một thanh chiến phủ, trong khi Z00 đã tạo ra thủ xáo, băng tráo và một lớp băng giáp để đỡ đòn công kích trực diện của hắn.

Điều đó tạo cơ hội cho Z00 có khoảng thời gian tung ra một cú quét ngang.

Hai bên chênh lệch về tốc độ quá rõ ràng.

Nhưng mà, Trần Tâm bắt đầu dâng lên đấu chí dữ dội, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Z00 ra lệnh:

-"Z00! Tiếp tục!".

Hai thân ảnh cấp tốc giao kích, âm thanh ầm ầm liên tục vang lên trong tầng hầm.

Lần này chiêu thức của Trần Tâm cũng bắt đầu biến hóa, trở nên đa dạng và tự do hơn.

Chỉ thấy hai tay chạm đất, miệng hô:

-"Băng Thứ!".

Từ dưới đất mọc lên vô số cây băng nhọn, hướng về phía Z00 mà đâm tới.

Nhưng Trần Tâm hắn biết nhiêu đây là chưa đủ, dưới chân hắn mượn lực đâm lên của băng thứ, cấp tốc lướt về phía Z00, tạo ra vô số băng thương bắn mạnh về phía trước.

Băng thứ đi đến trước mặt Z00, liền bị Z00 dùng một vách tường băng ngăn cản, cả hai phá thành vô số băng phiến rơi trên mặt đất.

Cùng lúc đó, băng thương mượn kẻ hở giữa những mảnh băng phiến, vô thanh vô thức đi đến trước mặt Z00.

Phanh!

Băng thương đâm vào ngực, nhưng bị ngăn trở bởi một lớp băng giáp.

Trần Tâm cũng mượn thời cơ mà Z00 đang ngăn cản băng thương lao đến trước mặt nó, hai tay ngưng tụ ra băng quyền đấm thẳng vào phần giáp vừa đón đỡ băng thương.

Phang! Phanh!.

Hai quyền chạm thịt, băng giáp vỡ tan, nắm đấm thế đến không giảm, tiếp tục xuyên qua thân thể Z00.

Z00 đứng yên, vật chất màu đen tạo thành Z00 bắt đầu chui vào lại con mắt, lúc này một âm thanh điện tử từ con mắt vang lên.

-" Chúc mừng chủ nhân hoàn thành huấn luyện, robot Z00 hân hạnh được phục vụ, robot cần thời gian nạp lại năng lượng, hẹn gặp lại sau.".

Âm thành vừa dức, con mắt biết thành chiếc đồng hồ, rơi vào tay Trần Tâm, hắn cũng không nghi kỵ mà nhặt nó lên, mang vào tay.

-"thân thể của mình ít nhiều cùng đã quen dần với sức mạnh mới, không lâu nữa là có thể thuần thục sử dụng......Ân.... Nên nghiên cứu một chút chiêu thức về dị năng thôi!.".

Trần Tâm trong lòng thầm nghĩ:

Rời khỏi tầng hầm, định bước chân ra về thì bị hai người cản lại.

''Thiếu gia''.

Âm thanh trong trẻo vang lên, khiến Trần Tâm sững sờ nhìn hai nữa nhân trước mặt.

Hắn còn nhớ mạt thế những ngày đầu, Trần Tâm sau khi về nhà, lại không thể vào được, trong lúc chán nản thì hắn lại gặp được bọn họ, Tô Nhiên và Thu Nhi.

Tố Tâm tuổi chừng 30, chính là nữ đầu bếp trong gia đình hắn, còn Thu Nhi mới tuổi 25 là nữ quản gia của căn biệt thự này.

Mặc dù trong hoàng cảnh khó khăn, hai người bọn họ vẫn chọn đi theo hắn sinh tồn.

Cả 3 không ai thức tỉnh được dị năng, chẳng khác nào con mồi cho zombie, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, bọn hắn vẫn sinh sống với nhau hơn 2 năm ròng.

Nhưng trong một trận bão tuyết lớn, hai người bọn họ đã không chống nỗi cái lạnh nên ra đi mãi mãi.

Nhìn hai nữ theo mình từ bé đến lớn, lại dần lạnh đi trong tay, hắn chỉ có biết gào khóc thảm thiết.

Thật sự.....Thật sự....bất lực vô cùng.

Một giọt nước mắt bất giác rới xuống, Trần Tâm cũng không vội lau mà đã vội vàng chạy lại, đổ ập vào hai người.

Thấy cậu chủ nhỏ của mình có hơi kích động, hai nàng cũng không phản kháng mà để cho Trần Tâm ôm ấp.

Tận hưởng xúc cảm quen thuộc, hắn hít lấy hít để mùi tóc hương của hai nàng, tay ôm chặc eo, mặt úp vào trong bốn quả núi.

Nhìn thấy Trần Tâm ôm mình, Tô Nhiên và Thu Nhi ban đầu cũng không thấy bất thường cũng khẽ tận hưởng cậu chủ ôm ấp, nhưng khi bàn tay tội ác của hắn đã không đủ thỏa mãn, nó bắt đầu chạy loạn vào bờ mông của hai nàng.

Hai nàng sắc mặt đỏ ửng, muốn cự quậy cho bàn tay buông ra nhưng ấy là điều không thể.

Hai thanh âm mang chút nủng nịu vang lên.

Thu Nhi:

"Ân!....Thiếu gia!!...Đáng ghét!..".

Tô Nhiên :

"Umm...Thiếu gia!!!...".

Bạn đang đọc Tinh Không Dã Vọng Truyền sáng tác bởi conbotulaunam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conbotulaunam
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.