Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đao kiếm song tuyệt (1)

Phiên bản Dịch · 1217 chữ

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Chớp mắt đã đến cuối tháng Tám.

Bên ngoài phường thị Thanh Lâm, vùng ven Đại Hoang.

Do làn sóng yêu thú đã kết thúc, mật độ yêu thú hoang dã giảm mạnh, không ít võ giả dám kết bè kết lũ xuất hiện, săn giết yêu thú, thu thập linh dược.

Hừ hừ!

Cùng với tiếng khịt mũi khủng bố, một con lợn rừng dài ba mét, toàn thân đỏ rực, mọc một cặp ngà dài, lao ra từ trong rừng rậm.

Nó giống như một chiếc xe tăng hạng nặng, đi đến đâu cây cối đổ rạp, đất đá bị lật tung đến đấy.

Đối diện với nó là một thiếu niên võ giả mang theo đao kiếm trên lưng.

- Một đao trong tay, quỷ thần không còn... Giết!

Phương Tinh như thần như ma, thanh đao thép trong tay bộc phát ra ánh đao chói lọi, người theo đao mà động, cả người hắn như hóa thành một đường thẳng, hung hãn va chạm với con yêu thú nhất giai hạ phẩm này.

Vút!

Ngay khi sắp va chạm với yêu thú lợn rừng, eo của hắn đột nhiên vặn một cái, trong nháy mắt, hắn bẻ người lại một cách khó tin, giống như người giấy, làm ra động tác trái ngược với nguyên lý cơ thể con người.

Xẹt!

Hắn nghiêng người né tránh cú va chạm của lợn rừng, thanh đao trong tay lóe lên, chém mạnh vào cổ con yêu thú lợn rừng!

Toàn thân của con yêu thú này được một lớp mỡ dày và bùn đất bảo vệ, lại kết hợp với thiên phú của của nó, cứng rắn hơn cả áo giáp sắt.

Nhưng lúc này, dưới ánh đao, nó lại bị cắt ra như đậu hũ.

Lưỡi đao chém qua lớp giáp dày, tiếp theo là da thịt, xương cốt...

- Không gì không chém được!

Trong một đao này, Phương Tinh dường như đã hiểu rõ hơn đặc tính của Quỷ Thần Đao, đó chính là một đi không trở lại, không gì không chém được!

Phụt!

Cuối cùng, một cái đầu lợn khổng lồ bay lên cao, máu phun như suối.

Sau khi bị chém đầu, cơ thể không đầu của yêu thú lợn rừng vẫn lao về phía trước hàng chục mét, cho đến khi đâm vào một cây đại thụ, khiến nó đổ sập, mới miễn cưỡng dừng lại.

[Quỷ Thần Đao: 7/100 (Nhập môn)]

“Tốt, độ thuần thục của Quỷ Thần Đao lại tăng thêm một điểm, quả nhiên, võ đạo vẫn cần phải thực chiến...”

Phương Tinh hơi phấn khích.

Từ khi Quỷ Thần Đao và Cực Tình Kiếm đều nhập môn, thỉnh thoảng hắn lại đến vùng hoang dã để thử chiêu.

Rất nhiều võ học, chỉ có thể tiến bộ nhanh chóng trong thực chiến!

Hơn nữa, ở thế giới tu tiên này còn có một lợi thế, đó là mạng người không đáng giá.

Cho dù có mấy chục người chết thì cũng chẳng là gì cả, cơ bản là ngày nào cũng có chiến đấu.

Nếu là ở tinh cầu Ưng Non, đừng nói là giết người bừa bãi, ngay cả chỉ có một người chết, hàng xóm láng giềng cũng sẽ bị cảnh sát đến gõ cửa hỏi thăm.

Trừ khi là ở chợ đen!

Nhưng người ở chợ đen đều mặc chiến giáp nano, rất khó giết, hơn nữa còn có khả năng bị lật kèo!

Ở Đại Hoang của thế giới tu tiên này, xác suất bị lật kèo cũng thấp hơn.

“Con đường võ học, nhanh một bước, nhanh cả đời!”

“Huống chi là kỳ thi đại học!”

Năm nhất đã nhập môn võ học cấp A, tốc độ tiến bộ của hắn đương nhiên vượt xa những người tiếp xúc với võ học cấp A vào năm hai, năm ba.

Chỉ dựa vào điều này, hắn đã có thể vượt qua không ít người, tương lai sẽ thi đỗ vào một trường đại học tốt hơn!

“Ngày mai đã khai giảng rồi...”

Mang theo chút tiếc nuối, Phương Tinh tiến tới, thu thập vật liệu trên người yêu thú lợn rừng.

Gần đây, giá thịt yêu thú có xu hướng tăng trở lại, vì vậy, cũng không thể lãng phí thịt lợn, có thể giao cho Hoa Phi Nguyệt từ từ bán.

Lần này, hắn ra ngoài, trên danh nghĩa, vẫn là để liên lạc với nguồn cung cấp thảo dược, vì vậy, hắn còn phải đến lều trại tạm thời để lấy một lô thảo dược.

“Chuyện bên này, sau này mình sẽ giao cho Hoa Phi Nguyệt lo liệu...”

“Nữ nhân này xem ra tạm thời có thể tin tưởng được... Không biết vì sao, gần đây, Hắc Hổ bang và Trần Nghi lại im hơi lặng tiếng, cũng không gây ra rắc rối gì...”

Phương Tinh đang chặt một cái đùi lợn, đột nhiên đứng dậy, nhìn vào rừng rậm:

- Ai đó?

- Tiểu huynh đệ, tai thính đấy!

Một bóng người lao ra, là một thanh niên mặc áo đen.

Gã ta cao gầy, mặt mũi anh tuấn, đứng trên ngọn cây, thân hình lắc lư theo nhịp cây, thể hiện một bộ khinh công cực kỳ cao diệu.

Lúc này, nhìn thấy xác lợn rừng nằm trên mặt đất, ánh mắt của gã láo liên:

- Theo quy củ của phường thị, gặp mặt là có phần, tiểu huynh đệ, ngươi...

Dù sao, gã ta cũng là võ giả Tiên Thiên, lại có khinh công cao cường, nhìn thấy Phương Tinh, gã không khỏi hơi khinh thường.

Hơn nữa, con yêu thú nhất giai hạ phẩm này trị giá không ít linh thạch!

Mặc dù đối với một số tu sĩ, nó không đáng là bao, nhưng đối với mỗi võ giả, một hạt linh sa cũng không thể xem thường!

- Tìm chết!

Phương Tinh sa sầm mặt, thanh đao thép trong tay trực tiếp bay ra.

Vút!

Thanh đao cắm phập vào thân cây phía sau thanh niên, chỉ còn lại chuôi đao.

- Chỉ là một tên võ giả Hậu Thiên, không biết là dựa vào bẫy rập hay độc dược mà may mắn giết được một con yêu thú hạ phẩm, vậy mà cũng dám...

Thân hình của thanh niên nọ như quỷ mị, trong nháy mắt, gã ta hóa thành ba bóng người, lặng lẽ đến bên cạnh Phương Tinh, tròng mắt của gã toát lên vẻ tàn nhẫn.

Keng!

Ngay sau đó, Phương Tinh rút kiếm ra khỏi vỏ!

Thanh trường kiếm này của hắn tự nhiên không phải là pháp khí huyết luyện, mà là thanh kiếm mà hắn mua đại ở khu bày bán.

Chất liệu cũng tính là khá tốt trong thế tục, nó miễn cưỡng có thể được gọi là một thanh lợi khí, nhưng trong mắt tu sĩ, nó chỉ là đồ bỏ đi.

Xoẹt!

Ánh kiếm lóe lên.

Thanh niên đột nhiên sững sờ, trong lúc thần trí mơ hồ, gã ta như nhìn thấy cây liễu ở quê nhà, ao sen dưới ánh trăng, và... nàng ấy dưới gốc cây liễu!

“Xin lỗi... Linh Nhi, cuối cùng ta vẫn...”

Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt của thanh niên nọ.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.