Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ công cao đến mấy (2)

Phiên bản Dịch · 1328 chữ

Cuối cùng, hắn vẫn phải bắt đầu luyện tập từ đầu.

- Cảm ơn huấn luyện viên!

Phương Tinh ghi nhớ cảm giác vừa rồi, ít nhất hắn đã có phương hướng.

Còn về phần trả tiền mua một loạt các buổi học khác ư?

Đó là chuyện không bao giờ xảy ra, cả đời này cũng không bao giờ.

Tuy rằng lần này, hắn cũng chưa học được hết tinh tuý, nhưng sau khi đã có phương hướng, lại dựa vào một số thủ đoạn nhỏ của tu tiên giới lẫn sự hỗ trợ của bảng thuộc tính, hắn chưa chắc đã không thể nhập môn!

Còn về phần chương trình học tiếp theo, hắn chắc chắn không cần phải bỏ tiền ra nữa.

Bước ra khỏi văn phòng, Phương Tinh xem thời gian, lập tức đi đến mấy cửa hàng nhỏ chuyên tiêu thụ đồ ăn cắp và vũ khí trái phép.

“Lâu lắm mới đến đây một lần, tranh thủ bán hết số vàng này rồi mua khẩu ‘súng laser Tấn Long’ mà mình hằng mơ ước... Cuối cùng là bắt xe buýt của đấu trường về nhà, một công đôi việc!”

Số vàng đổi được từ phường thị Thanh Lâm không ít, lần này, Phương Tinh lại mang theo một mẻ.

Cộng thêm số dư còn lại trước đó, tài khoản của hắn chắc cũng vừa đủ hai triệu tinh tệ rồi.

Quan trọng hơn là hắn không cần phải rửa tiền, cứ dùng vàng trực tiếp mua vũ khí, rồi sau đó mang vũ khí về, tiết kiệm được một khoản lớn.

...

“Chợ đen đúng là không muốn mình mang theo đồng nào về nhà... Nhưng mà bỏ qua bước rửa tiền, tiêu xài thật là thoải mái... Không hiểu sao mình lại có cảm giác như bản thân kiếm lời vậy.”

Khu chung cư Gia Viên Hạnh Phúc.

“Súng laser nha...”

Trong phòng, Phương Tinh mân mê khẩu súng trong tay.

Khẩu “súng laser Tấn Long” này có nguồn gốc từ chợ đen, thân súng có màu bạc kim loại, cầm trên tay nặng trịch.

Quan trọng hơn là... nó có thể bắn người!

“Tốc độ của đạn laser gần bằng tốc độ ánh sáng, lực phá hoại đủ để xuyên thủng áo giáp nano...”

Phương Tinh làm vài động tác ngắm bắn tiêu chuẩn: “Dùng để báo thù, hẳn là đủ rồi, dù sao thì gã Lance kia chắc chắn không đỡ nổi...”

“Thời gian này, mình cũng không có việc gì làm ở bên kia, cứ để khẩu súng này ở đây trước, sau khi báo thù xong thì mang qua sau.”

Tuy ông chủ tiệm vũ khí đã thề son thề sắt, đảm bảo rằng trên khẩu súng này không có bất kỳ backdoor nào, thế nhưng Phương Tinh một lời cũng không tin.

Không có backdoor của nhà sản xuất, vậy thì có thể có backdoor của chợ đen!

Vì vậy, nếu đã mang khẩu súng này đến dị giới, hắn chắc chắn sẽ không mang về nữa.

Phương Tinh quyết định để cho nó phát huy tác dụng trước, sau khi báo thù xong thì vứt sang dị giới.

Đến lúc đó, ở phường thị Thanh Lâm, tuy rằng cuộc sống không đến mức vô tư vô lo, nhưng hắn cũng sẽ không cần sợ hãi quá mức nữa.

Ít nhất, trừ tu sĩ Trúc Cơ kỳ ra, ngay cả tu sĩ Luyện Khí viên mãn cũng có thể bị hắn ám sát chết!

Còn liệu tu sĩ Trúc Cơ kỳ có khả năng đỡ nổi đạn laser hay không?

Phương Tinh không biết, cũng không muốn thử, dù sao thì đến lúc đó, e rằng tình cảnh của bản thân sẽ rất nguy hiểm.

...

Mấy ngày sau.

Chợ đen.

Quán bar Huyết Vũ.

“Kẻ Ăn Xác Thối” Lance loạng choạng bước ra, tay còn cầm một chai rượu.

Từ sau khi giải ngũ khỏi chiến trường liên hành tinh, gã ta luôn phải dựa vào rượu mạnh, hay thậm chí là thuốc kích thích tinh thần, để có thể giải toả tâm tình của bản thân.

Đến mức, đoạn ký ức kia đã trở thành cấm kỵ của gã ta, gã ép buộc bản thân phải quên đi, không muốn nhớ lại nữa.

Gã rẽ vào một con đường hoang vắng, mở nắp cống thoát nước ra rồi chui xuống, động tác vô cùng thành thạo.

Không gian bên trong cống thoát nước chật hẹp, bí bách, tối tăm... Hơn nữa, còn có mùi hôi thối lởn vởn.

Không biết sao, ở trong môi trường này, Lance lại cảm thấy vô cùng an tâm.

- Chít! Chít!

Đúng lúc này, có hai con chuột đột nhiên bò tới, phát ra tiếng kêu chít chít.

Ục ục ục...

Lance giơ chai rượu lên, lại tu ừng ực một ngụm lớn, bước đi loạng choạng giống như một tên say rượu, hơn nữa còn là loại say đến mức thần trí mơ hồ.

- Ọe...

Ngay sau đó, gã ta che miệng lại như thể muốn nôn mửa, vịn vào bức tường bên cạnh.

Đột nhiên!

Hai chân Lance đột nhiên phát lực, cả người giống như báo săn, lao về phía bóng tối.

Hai tay của gã ta tạo thành móng vuốt, xé rách không khí, hơn nữa còn mang theo sát ý kinh người, đó chính là chiêu “Cuồng Ưng Thức” trong môn võ học cấp A – Phong Cuồng Thập Bát Đả!

- Hừ... Nếu mà tao chỉ là một tên nát rượu thì đã sớm bị người ta xử lý trong chợ đen rồi!

Mắt của Lance lóe lên vẻ đắc ý, từ sau khi được hai con chuột nhắc nhở có người mai phục, gã ta bèn cố ý giả vờ say rượu nôn mửa, chính là muốn khiến cho kẻ phục kích kia mất cảnh giác.

Đến lúc này, gã mới đột nhiên tấn công!

Hơn nữa, khi lao đến, cả người gã đã được bao phủ bởi một bộ giáp nano có sức phòng thủ vô cùng kiên cố.

Ngay sau đó, gã đã trông nhìn thấy kẻ tập kích đang ẩn nấp trong bóng tối.

Tuy đối phương đeo khẩu trang, nhưng dáng người và đôi mắt kia vẫn khiến gã ta cảm thấy đôi chút quen thuộc, gã lập tức xác định mục tiêu:

- Hoá ra là con mồi béo bở dám chạy trốn ngày hôm đó, vậy mày mà lại dám đến ám sát tao sao? Hôm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là lính tinh nhuệ đã kinh qua hàng trăm trận chiến trên chiến trường!

Đối phương chỉ là một tên Cân Cốt cảnh, làm sao có thể là đối thủ của gã, một người dị năng Phác Ngọc cảnh, hơn nữa còn có thể thi triển võ học cấp A?

Lance đã tưởng tượng ra sẵn dáng vẻ của đối phương sau khi chết.

Có điều, khi đang bay lên giữa không trung, gã đột nhiên lại trông thấy kẻ đánh lén mình kia đưa tay vào trong lồng ngực đã bị quần áo che khuất, thậm chí hắn ta còn nhìn mình với ánh mắt chế giễu.

Trong nháy mắt, bản năng của người lính từng kinh qua hàng trăm trận chiến mách bảo gã điều gì có thể xảy ra, nét mặt của gã đột ngột trở nên kinh hãi:

- Mày chơi dơ…

- Tạm biệt!

Phương Tinh bóp cò, một tia laser màu trắng lóe lên.

Tia laser bắn trúng Lance trong nháy mắt, xuyên thủng lớp phòng ngự của bộ giáp nano, khiến cho đầu của gã ta hóa thành hư vô.

Bịch!

Thi thể không đầu ngã xuống đất khiến cho những con chuột xung quanh hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn.

“Võ công cao cường đến mấy, một phát súng là xong đời!”

Phương Tinh thổi vào nòng súng laser, không khỏi cảm khái: “Thù lớn đã báo, mình nên đi thôi...”

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.