Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú triều (2)

Phiên bản Dịch · 1301 chữ

Thông qua con ong mật không người lái đang thăm dò phía trước, hắn nhìn thấy một màn.

Đó là một nhóm tu sĩ và võ giả đang vây công một con yêu thú kỳ lạ.

Con yêu thú này dài hơn ba mét, trông giống như một con hổ đỏ, trên người có hoa văn rực rỡ, bộ lông tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Đến cả các loại pháp thuật như phong nhận, hỏa cầu được thi triển thông qua phù triện, khi đánh lên người nó, vậy mà lại bị cản lại, không gây ra bao nhiêu thương tích.

“Bọn họ... đang săn yêu thú sao? Nhìn cách phối hợp kìa, thật thuần thục...”

Phương Tinh nhìn kỹ, phát hiện ra có năm người, có cả nam lẫn nữ, dẫn đầu là một lão già mặc áo bào đen thỉnh thoảng lại sử dụng phù triện, miệng thì lẩm bẩm, đó hẳn là một tu sĩ.

Mấy người còn lại phần lớn đều có thân pháp phi phàm, tay cầm binh khí đủ loại, nhất cử nhất động đều mang theo sức mạnh to lớn, hẳn là võ giả.

Lúc này, lão già kia rốt cuộc cũng niệm xong chú ngữ, vươn tay ra, một đạo phong nhận màu xanh nhạt liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

Một luồng khí tức sắc bén lập tức lan tỏa ra, khiến cho con hổ yêu cũng phải cảnh giác.

- Tốt, Phong Nhận Thuật của đại ca ngày càng thuần thục rồi.

Trong số bốn võ giả, một người phụ nữ ăn mặc lẳng lơ lập tức tán thưởng nói.

- Đi!

Lão già đưa tay chỉ, phong nhận màu xanh lập tức bay ra rồi không ngừng hấp thu những đốm sáng màu xanh trên không trung, trong nháy mắt, nó đã dài hơn một mét, tốc độ cũng càng nhanh đến mức kinh người!

- Gầm!

Con hổ yêu gầm lên một tiếng, muốn né tránh, nhưng lại bị một người đàn ông to lớn như tòa tháp sắt, tay cầm một cây chuỳ sắt khổng lồ, dùng chuỳ ép trở về, nó chỉ có thể cắn răng đỡ lấy phong nhận.

Xèo xèo!

Ánh sáng trên bộ lông của con hổ yêu vốn đã trở nên vô cùng ảm đạm sau đòn tấn công trước đó, lúc này, vậy mà lại trực tiếp tan biến.

Phong nhận kia xé rách lớp da của con hổ yêu, xé toạc da thịt, để lại một vết thương lớn trên vai phải của nó.

Nếu con hổ yêu này không kịp thời né tránh trên không trung, thì có lẽ vết thương đã nằm trên cổ của nó rồi.

- Tốt!

Mấy tên võ giả đồng loạt khen ngợi, lão già thì lại không hề vội vàng, lùi về sau mấy bước, dán một lá bùa màu vàng lên người, quát:

- Cẩn thận con yêu thú này phản công...

Thú dữ bị thương mới là nguy hiểm nhất!

Điều này đương nhiên cũng áp dụng cho yêu thú!

Con hổ yêu này toàn thân tắm máu, đột nhiên gầm lên một tiếng, há to cái miệng đầy máu ra.

Từng tia sáng đỏ rực hội tụ lại, ngưng tụ thành một quả cầu lửa khổng lồ, nổ tung về cùng một phía!

- Không ổn, mau né tránh!

Năm người chật vật né tránh, sau đó liền nhìn thấy con hổ yêu không hề ham chiến, trực tiếp chạy trốn theo khoảng trống được quả cầu lửa vừa nổ tung tạo ra!

- Chết tiệt, đuổi theo!

Lão giả đốt một lá bùa trong tay, hóa ra một cơn gió nhẹ, gia trì lên hai chân, đó chính là “ngự phong phù”!

Mấy người nọ vội vàng đuổi theo, dù sao thì bọn họ đã theo dõi rất lâu, vất vả lắm mới gặp được một con yêu thú yếu ớt đi lạc.

Hơn nữa còn tốn không ít công sức cho con yêu thú này, nếu để nó chạy mất, thì ai nấy đều sẽ tức đến hộc máu!

Tuy nhiên, ngay sau đó!

- Gầm!

Tiếng gầm rú của con hổ yêu vọng lại từ phía trước vậy mà lại giống như chứa đầy đau đớn!

- Dừng lại!

Lão giả vội vàng giơ tay phải lên, ra hiệu cho bốn vị huynh đệ kết nghĩa dừng lại, chậm rãi tiến lên.

Vượt qua một bụi cây, họ đã trông thấy con hổ yêu kia đang nằm trên mặt đất, không rõ sống chết, có một thiếu niên áo bạc đang đứng bên cạnh.

- Mấy vị đến đây là để săn con hổ yêu này sao?

Phương Tinh tay cầm gậy gỗ, mỉm cười hỏi.

Từ sau khi nhìn thấy năm người này, hắn đã quyết định đến đây gặp mặt, để hỏi thăm tin tức của phường thị.

Dù sao thì hình ảnh của máy bay không người lái chỉ có thể xác nhận phường thị chưa bị công phá, còn bên trong có xảy ra biến hóa gì hay không thì hắn phải hỏi người khác mới biết được.

Đương nhiên, Phương Tinh phải hỏi rõ ràng, xác nhận trong phường thị không có nguy hiểm gì, thì mới có thể yên tâm đi tiêu xài.

Bằng không... ừm... tuy rằng dịch dinh dưỡng của Liên bang không tốt lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể dùng tạm.

Phối hợp với môi trường ở đây, tốc độ luyện võ cũng sẽ không quá chậm...

- Đúng vậy!

Năm người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lão già áo đen bước ra giới thiệu:

- Lão phu là Trần Nghi, đây là bốn người anh em kết nghĩa của lão phu, Hoa Phi Nguyệt, Trần Hồng Thiên, còn có vợ chồng Mạnh Dịch, Thẩm Ngọc Tâm... Chúng ta được các vị đạo hữu trong phường thị ưu ái, ban cho biệt hiệu “Thương Sơn ngũ nghĩa”.

Thật ra, lão cũng là đang khiêm tốn, dù sao nếu không có chút bản lĩnh thì họ cũng không dám ra khỏi phường thị để săn yêu thú vào lúc này.

Đối với ba thế lực lớn trong phường thị, Thương Sơn ngũ nghĩa đương nhiên chỉ là con kiến hôi, nhưng trong số các tu sĩ cấp thấp, họ cũng được xem như khá có tiếng.

- Thì ra là Thương Sơn ngũ nghĩa, tại hạ Phương Tinh, xin được bái kiến...

Phương Tinh mỉm cười, ánh mắt lần lượt lướt qua Thương Sơn ngũ nghĩa, chắp tay nói.

Lần này, hắn định dùng thân phận mới để thuê nhà ở phường thị, xây dựng một nơi ẩn náu khác, cho nên mới dùng dung mạo thật của mình.

Dù sao thì nếu tiếp xúc lâu dài, bất kỳ lớp ngụy trang nào cũng dễ bị nhìn thấu, chi bằng dùng dung mạo thật.

Hơn nữa, thân phận thật của hắn rất trong sạch, tuyệt đối sẽ không gây ra bất kỳ phiền phức nào, giúp hắn có thể yên tâm kinh doanh.

Lúc này, khi nhìn Thương Sơn ngũ nghĩa, hắn lại trầm ngâm suy nghĩ.

Trần Nghi là tu sĩ Luyện Khí kỳ, hơn nữa còn có không ít phù triện, thực lực hẳn là mạnh nhất trong số năm người.

Còn Hoa Phi Nguyệt mặc một bộ váy màu hồng đào, ánh mắt quyến rũ, khoảng ba mươi tuổi, thật sự giống như một quả đào mật vậy.

Trần Hồng Thiên chính là người đàn ông to lớn như tòa tháp sắt, sử dụng chuỳ sắt kia, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khí chất sắc bén mạnh mẽ.

Mạnh Dịch mặc một bộ trường bào màu xanh lam, cử chỉ nho nhã, còn Thẩm Ngọc Tâm bên cạnh lại có khí chất tiểu thư đài các, cử chỉ giữa hai người trông rất tình tứ.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.