Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chức nghiệp giả (1)

Phiên bản Dịch · 1082 chữ

Tuy rằng bị chém đẹp nhưng việc rửa tiền cho số tinh tệ kia vẫn là điều mà hắn phải làm.

Bước ra khỏi tiệm rửa tiền, Phương Tinh thở dài một hơi: “Đen thật... Sau này chi tiêu sinh hoạt, có lẽ mình có thể trực tiếp dùng tiền mặt rồi?”

Lý do hắn rửa tiền chỉ là vì muốn có ghi chép mua một lượng lớn dịch dinh dưỡng, để chứng minh cho việc mình tiến bộ thần tốc.

“Nhưng trên thực tế, thầy Hạ Long và nhà trường chưa chắc đã điều tra mình...”

“Ngay cả cảnh sát Liên bang, đa phần họ cũng chỉ để mắt đến những phi vụ tiền tỷ, tiền trăm triệu... Loại như mình ngay cả tôm tép cũng không bằng...”

...

Vừa suy nghĩ, Phương Tinh vừa tiếp tục tìm kiếm cửa hàng mà mình ngày đêm thương nhớ.

Mục đích chính khi đến chợ đen lần này đã đạt được.

Chuyện còn lại thì là dạo chơi, xem có võ học bậc A nào phù hợp với mình hay không, thậm chí là bất cứ thứ gì có thể thúc đẩy võ đạo.

Nói một cách khách quan, ngoại trừ một số tài nguyên đặc thù, nhắc đến các loại kỹ thuật và bí tịch, chắc chắn tinh cầu Ưng Non ăn đứt phường thị Thanh Lâm.

“Hửm?”

Không lâu sau, Phương Tinh dừng bước trước một công trình dường như là nhà thi đấu thể thao cũ kỹ.

Nhà thi đấu này đã bị bỏ hoang từ lâu, mái vòm bị vỡ, nhưng dường như đã được sửa chữa qua, nhìn chung vẫn còn nguyên vẹn.

Tên của nhà thi đấu đã bị một lớp máu me che khuất, thay vào đó là một dòng chữ lớn: “Đấu trường Huyết Lung”!

“Lôi đài ngầm? Đấu võ trái phép sao?”

Nhìn rõ ràng, Phương Tinh không khỏi thở dài một hơi.

Những học sinh người sinh hoá luyện võ như bọn họ, kỳ thực ai nấy cũng đều biết đến chuyện đấu võ trái phép.

Hơn nữa, trước kia, trong số những công việc bán thời gian mà Lưu Vĩ tìm thấy, cũng có cái là liên quan đến công việc này.

Dù sao thì mạng của người sinh hoá cũng rẻ mạt, muốn kiếm tiền, muốn tiến bộ võ đạo thần tốc, thì tham gia lôi đài ngầm là một lựa chọn rất tốt. Chỉ cần không chết, họ nhất định có thể trở thành cao thủ!

Đương nhiên, lúc đó, đầu óc của Lưu Vĩ và Phương Tinh đều rất tỉnh táo, hơn nữa, cả hai cũng đã nghe được từ nhiều đàn anh người sinh hoá, sau khi bước chân vào con đường này, có người không phải là bị đánh chết trên võ đài thì cũng bị thương tật nặng nề, hơn nữa còn nợ một khoản nợ khổng lồ, không có khả năng chi trả viện phí, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm. Vậy nên, bọn họ căn bản là không hề có suy nghĩ tham gia vào chuyện này.

“Trong giới đấu võ ngầm, chắc chắn có cao thủ, hơn nữa phần thưởng cũng càng phong phú hơn! Võ học bậc A chỉ là chuyện nhỏ...”

Phương Tinh bước vào đấu trường Huyết Lung, phát hiện không khí trong sân lúc này rất yên tĩnh.

Ở quầy lễ tân, có một cô gái mặc trang phục thỏ ngọc đang mở to đôi mắt nhìn hắn:

- Thưa quý khách, thời gian mở cửa của đấu trường Huyết Lung là sau tám giờ tối...

- Ừm...

Phương Tinh đương nhiên biết, trận đấu ngầm ở chợ đen chính là tiết mục mà rất nhiều người đi làm ở thành phố mới yêu thích nhất.

Mỗi ngày, sau khi tan sở, xem một trận đấu quyền anh nảy lửa, nhất định phải thấy máu, dùng tiếng hét để giải tỏa sự buồn bực và mệt mỏi, đó là cách giải toả áp lực yêu thích nhất của nhiều người đi làm.

- Tôi chỉ đến xem thử, không biết hiện tại đãi ngộ của võ sĩ như thế nào?

Nghĩ nghĩ một hồi, Phương Tinh vẫn hỏi.

Dù gì hắn cũng chỉ hỏi thôi, chứ có phải tự mình lên đài đâu.

- Võ sĩ của đấu trường chúng tôi...

Cô gái thỏ ngọc cười nói:

- Chỉ cần thắng một trận, ít nhất cũng kiếm được mười nghìn tinh tệ, thắng liên tiếp thì nhân đôi, thắng càng nhiều kiếm càng nhiều tiền... Hơn nữa, chúng tôi còn có thể giúp biến số tiền thu nhập đó thành thu nhập hợp pháp, không thu phí thủ tục... Ngoài ra, còn có các loại thuốc cấm, võ học bậc A, bậc S, hay ngay cả võ học vượt qua bậc S được dùng làm phần thưởng, đều có khả năng nhận được đấy...

Nói đến đây, cô gái thỏ ngọc còn nháy mắt mấy cái, trông có vẻ rất tinh nghịch:

- Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi... Những học sinh lớp 12 có triển vọng thi đậu đại học ở các trường trung học phổ thông gần đây, đều sẽ lén lút đến đây đánh lôi đài để luyện tập, kiếm tiền chỉ là phụ, chủ yếu là để va chạm thực tế, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu!

Trong Võ đạo có chữ “võ”, hiển nhiên, không thể chỉ ru rú trong nhà mà đòi tiến bộ được.

Động một cái là bế quan tu luyện, rồi sau đó thực lực tăng vọt, đó là tu sĩ rồi chứ không phải võ giả!

Võ giả, chính là phải tôi luyện thân thể, rèn luyện ý chí bất khuất, bồi dưỡng khí thế oai hùng từ vô số trận chiến!

“Xem ra, thế lực sau lưng đấu trường Huyết Lung này không hề đơn giản...”

Phương Tinh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói:

- Rất tốt, tôi sẽ suy nghĩ...

- Thưa quý khách, tôi là “Bánh Bao”, đây là danh thiếp của tôi, xin hãy nhận cho.

Trước khi Phương Tinh rời đi, cô gái mặc đồ thỏ ngọc lại cười híp mắt đưa cho hắn một tấm danh thiếp:

- Cho dù là muốn xem trận đâu hay là làm võ sĩ, anh đều có thể tìm tôi...

- Cảm ơn, tôi nhớ rồi.

Phương Tinh nhìn đôi mắt màu tím vô cùng đặc biệt của đối phương, cùng với thân hình cao thon nóng bỏng, không khỏi mỉm cười gật đầu.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.