Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị năng (2)

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Đến lúc thi cuối kỳ, gã ta có lẽ sẽ khiến người khác phải kinh ngạc!

- Yên tâm, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng đều vô dụng.

Phương Tinh tự tin đáp.

Hắn có cả một thế giới khác làm hậu phương, sở hữu môi trường tu luyện như bí cảnh vũ trụ, tốc độ mạnh lên chỉ có thể nhanh hơn Cole!

Dù sao thì gia cảnh của Cole cũng chỉ có vậy, có khi còn không bằng Cố Vân!

Nếu như gã ta thật sự đợi đến kỳ thi cuối kỳ mới ra tay, Phương Tinh không ngại cho gã nếm thử cảm giác tuyệt vọng!

- A Tinh, cậu thay đổi nhiều quá.

Lưu Vĩ không khỏi im lặng.

- Ai rồi cũng phải thay đổi.

Phương Tinh đáp.

- Đúng vậy… Ai rồi cũng phải thay đổi, hy vọng tớ cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn… Tớ không có tài nguyên, thiên phú cũng không bằng A Tinh, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện một ngày nào đó đột nhiên thức tỉnh, trở thành người dị năng.

Lưu Vĩ nói như đang nói đùa.

- Người dị năng? Con đường tiến hóa này cũng không tệ…

Phương Tinh lắc đầu.

Người gọi là ‘người dị năng’, cũng có thể gọi là “người đột biến”, nguồn gốc có phần kỳ lạ.

Mặc dù phần lớn các nghiên cứu khoa học đều chỉ ra rằng, năng lực của “người dị năng” muôn hình vạn trạng, phần lớn đều xuất phát từ đột biến gen, là một quá trình rất ngẫu nhiên.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, người dị năng xuất hiện không phải sau khi loài người bước vào thời đại vũ trụ, mà là sau “Ngày Đại Thảm Họa”!

Tuy gen vốn dĩ có khả năng đột biến, sau khi loài người tiếp xúc với vũ trụ rộng lớn, việc tự tiến hóa cũng là điều dễ hiểu, nhưng theo như suy luận của Liên bang Lam Tinh, quá trình tiến hóa chậm chạp này của gen phải tính bằng đơn vị vạn năm.

Nhưng sau Ngày Đại Thảm Họa, “tiến trình” này dường như đã bị một tồn tại nào đó thúc đẩy nhanh hơn gấp trăm ngàn lần.

Một số giáo phái cũng tuyên bố rằng, người dị năng là con cưng của thần linh ngoại vực, là “loài người mới”!

Chính vì vậy, việc tìm kiếm vị tà thần ngoại vực được cho là sở hữu quyền năng ‘dị năng’ kia, là một trong những chiến lược trọng điểm hiện nay của Liên bang Lam Tinh.

- Bởi vì lai lịch của người dị năng không rõ ràng… Nếu đột nhiên thức tỉnh dị năng, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Phương Tinh nói tiếp.

- Tớ cho rằng, dị năng không liên quan gì đến tà thần dị vực, chỉ là kết quả đột biến gen bình thường, hơn nữa xác suất lại quá nhỏ, chỉ là nói vậy thôi… Hơn nữa, thủ khoa của kỳ thi đại học năm ngoái của tinh cầu Ưng Non chúng ta chẳng phải cũng là người dị năng hay sao? Cũng đâu có bị quản chế hay kỳ thị gì…

Lưu Vĩ tỏ vẻ không cho là đúng, nhưng trong lòng, lại cảm thấy phức tạp khó tả.

Cậu ta nghĩ đến một tên tín đồ tà giáo mặc đồ đen đã đột nhiên tìm đến mình trước đó, gã ta muốn lôi kéo cậu gia nhập giáo phái, điều kiện đưa ra là có thể giúp cậu ta thức tỉnh một loại dị năng liên quan đến huyết nhục!

Cho dù là “cơ thể thép”, “tái tạo siêu tốc”, hay hơn nữa là “gia tăng sức mạnh” cấp thấp nhất, thì đối với võ giả, đó cũng có lợi ích rất lớn!

Một khi có được, tiến độ luyện võ ngày đi ngàn dặm cũng không phải là không thể!

Dù sao thì, một dị năng cấp thấp như “gia tăng sức mạnh”, nếu đặt ở thời cổ đại cũng là cấp bậc “thần lực bẩm sinh”, tương đương với thiên tài võ học trời sinh!

Cậu ta thật sự đang do dự…

Dù gì, so với việc tự nhiên thức tỉnh dị năng, loại chủ động thức tỉnh này chắc chắn có liên quan đến tà thần ngoại vực.

Một khi đã dính líu vào, chính là rơi vào vực sâu!

“Nhưng mà… Nếu không thức tỉnh được dị năng, mình lấy gì để vượt qua A Tinh đây?”

“Ngay cả A Tinh còn không vượt qua được, sau này làm sao thi đỗ đại học? Làm sao thoát khỏi chiến trường đẫm máu?”

“Làm sao… để Liên Nghi coi trọng mình?”

Lưu Vĩ âm thầm siết chặt nắm tay.

- Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ… cậu thức tỉnh rồi?

Phương Tinh đột nhiên nhìn Lưu Vĩ, hơi nghi ngờ.

- Giá mà thức tỉnh được thì tốt rồi…

Lưu Vĩ thản nhiên đáp.

Hiện giờ, cậu ta vẫn đang do dự, chưa nhận “ân huệ” kia, nên rất thẳng thắn.

Cho dù có đến phòng y tế để kiểm tra gen, chắc chắn cũng không phát hiện ra được gì.

- Cũng đúng… Tuy rằng tự mình thức tỉnh dị năng nguy hiểm, nhưng đối với những người như chúng ta, muốn thành công thì phải liều một phen…

- Cho dù là làm người dị năng, cũng tốt hơn là làm bia đỡ đạn.

- Hơn nữa, biết đâu sự xuất hiện của người dị năng chính là quy luật tự nhiên, tất cả đều là Liên bang suy nghĩ nhiều.

Phương Tinh cảm thấy cậu bạn này có lẽ thật sự đã thức tỉnh dị năng nào đó, bèn chuyển chủ đề, an ủi một câu.

Cũng chính câu an ủi này đã khơi dậy lòng tự trọng của Lưu Vĩ.

- Ừ… Giá mà có thì tốt rồi.

Lưu Vĩ lẩm bẩm một tiếng.

Ban đầu, cậu ta còn do dự, nhưng nhìn các bạn học trong lớp từng người một tiến bộ vượt bậc.

Đặc biệt là Phương Tinh cũng xuất thân giống mình mà lại vượt mặt mình, cuối cùng, tất cả mọi chuyện khiến cậu ta hạ quyết tâm!

“Cho dù có rơi vào vực sâu, mình cũng phải nhìn thấy ánh sáng le lói kia!”

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.