Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Dục (1)

Phiên bản Dịch · 1351 chữ

Nắng hè chói chang.

Phương Tinh mặc áo sơ mi, đội mũ che nắng, đi bộ trong một thành phố.

Đây là “thành phố Nguyên Dục”, là căn cứ nuôi dưỡng lớn nhất trên tinh cầu Ưng Non.

Là một hành tinh giáo dục, nơi đây không chỉ có giáo dục trung học.

Trên thực tế, điều nổi tiếng nhất trên các hành tinh công nghiệp giáo dục như Ưng Non là các căn cứ nhân giống và nuôi dưỡng người sinh hóa.

Hàng năm, không biết có bao nhiêu trẻ sơ sinh được sinh ra từ lồng ấp, sau đó được đưa vào nhà trẻ, trường mẫu giáo, trường tiểu học... để lớn lên.

Chỉ những người lớn lên một cách tự nhiên như vậy mới có nhiều tiềm năng và khả năng vô hạn hơn.

Là thành phố nuôi dưỡng lớn nhất trên tinh cầu Ưng Non, các con đường trong thành phố Nguyên Dục đều được thiết kế theo phong cách trẻ thơ, khắp nơi đều là trường mẫu giáo và trường tiểu học...

“Nói một cách nghiêm túc, đây là nơi ‘mình’ được sinh ra...”

Phương Tinh cảm thán, hắn mua một cây kem bên đường, vừa đi vừa ăn.

Kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, hắn đã bắt đầu một chuyến du lịch bụi.

Hơn nữa, ngày từ lúc bắt đầu, hắn còn không mua vé tàu mà đi bộ, dẫn đến tình trạng “mất tích” trên thực tế.

Lời giải thích với bên ngoài là để đối phó với những người muốn lôi kéo và đầu tư.

Đối với điều này, Lục Quang Minh và Hạ Long đều bày tỏ sự thông cảm.

Dù sao, có một số nhà đầu tư và thậm chí là những công ty lớn rất không biết điều, họ ỷ mình là nhóm người đến đầu tiên nên thái độ khá cứng rắn.

Nhưng Phương Tinh lúc này vẫn còn quá yếu, đắc tội với ai cũng không tốt.

Chi bằng cứ biến mất một thời gian, đợi đến khi các bên đều vào sân, đưa ra điều kiện xong xuôi, hắn sẽ chọn nhà đầu tư tốt nhất!

Đương nhiên, với tính cách của Phương Tinh, người có cả một thế giới làm hậu thuẫn và nơi thu thập tài nguyên, trên thực tế, hắn không muốn nhận bất kỳ khoản đầu tư nào.

Hắn cảm thấy những người tiếp cận lúc này đều đến để lợi dụng hắn.

Sau khi ăn kem xong, hắn lại thay đổi hình dạng, tiến vào một khu chợ đen, bán vàng để mua một số tài nguyên, chủ yếu là để bổ sung vào thế giới khác.

...

Vài ngày sau.

Hẻm núi lớn Ma Quỷ.

Là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của tinh cầu Ưng Non, bầu trời ở đây luôn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng năm màu.

Theo giải thích của giới truyền thông, từ trường ở hẻm núi lớn Ma Quỷ rất hỗn loạn, thậm chí, do nhiều kỳ quan thiên nhiên khác nhau, nơi đây còn hình thành nên một môi trường khắc nghiệt với gió mạnh.

Nhưng nó lại trở thành nơi mà các võ giả thích đến để mạo hiểm và rèn luyện thể chất nhất!

- Thưa quý khách, tàu sắp đến ga hẻm núi lớn Ma Quỷ, xin vui lòng mang theo hành lý xách tay của mình và xuống tàu theo thứ tự...

Giọng nữ dịu dàng vang lên trong toa tàu.

Phương Tinh đang đeo kính râm, nhìn khung cảnh hoang vu bên ngoài, hắn nở nụ cười trên mặt.

Đối diện hắn còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi, hình như là học sinh cấp hai của một gia đình người tự nhiên, năm nay, bọn họ vừa thi xong cấp ba nên nhân cơ hội này ra ngoài du lịch để thư giãn.

Nhìn cử chỉ thân mật của họ, có vẻ đây là một cặp đôi.

“Yêu sớm sao? Nhưng mà kệ họ đi...”

Phương Tinh quay đầu đi, không thèm để ý.

Lúc này, cô nữ sinh cấp hai kia đang cầm một cuốn tạp chí, vẻ mặt khá là phấn khích:

- Anh xem này... Có người trên hành tinh của chúng ta đứng thứ ba trong kỳ thi liên thông trăm hành tinh đấy!

- Anh biết rồi, Phương Tinh ở thành phố Phong Diệp mà, chắc chắn là thiên tài hiếm có trong mười năm trở lại đây... Sau này, anh ta chắc chắn sẽ thi đậu đại học, còn có hy vọng vào trường đại học siêu hạng nữa.

Cậu nam sinh trẻ tuổi có vẻ khá ghen tị, nhưng không tìm ra được khuyết điểm nào của Phương Tinh, chỉ có thể bĩu môi, nói:

- Nhưng anh thấy anh ta có thể sẽ chọn tuyển thẳng, ít nhất cũng có thể vào trường đại học hạng nhất... Kỳ thi tuyển sinh đại học còn khó hơn kỳ thi liên thông trăm hành tinh nhiều.

- Hành tinh Ưng Non của chúng ta khó khăn lắm mới có được một thiên tài, vẫn nên thử sức với trường đại học siêu hạng chứ, đã bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa có ai thi đậu Học viện Cửu Kiếm.

Cô gái tỏ ra hơi tiếc nuối.

- Anh nghe nói Phương Tinh đó xuất thân là người sinh hóa, khó mà nói trước được... Có khi anh ta sẽ trực tiếp bán mình cho một công ty lớn nào đó.

Cậu nam sinh bĩu môi:

- Nhưng mà thật sự khó có thể tưởng tượng được, một người sinh hóa lại có thể đạt đến trình độ này... Thôi, đừng nói đến chuyện này nữa, tàu sắp đến ga rồi, em muốn đến khu vực nào của hẻm núi lớn để chơi trước? Đi thêm một đoạn nữa là đến khu vực từ trường hỗn loạn, phải cất hết các thiết bị điện tử đi, tiếp theo, chúng ta phải lên kế hoạch cho cẩn thận...

Lúc này, tàu đã dừng hẳn.

Phương Tinh bước ra khỏi cửa, có một người máy đang đợi sẵn trên sân ga:

- Kính chào công dân cấp 2 Phương Tinh, gói hàng mà ngài đã đặt đã đến nơi, xin vui lòng xác minh mống mắt...

Hắn tháo kính râm xuống, để lộ một khuôn mặt khiến đôi nam nữ trẻ tuổi vừa xuống tàu không thể tin được.

- Anh ta...

Cô gái nhìn Phương Tinh đang xác minh mống mắt, rồi lại liếc nhìn bức ảnh trên tạp chí với vẻ mặt ngẩn ngơ.

- Sao vậy?

Cậu nam sinh vừa định nói gì đó thì đã thấy Phương Tinh nhập mã nhận hàng sau khi xác minh xong, khiến ngực của người máy mở ra, lấy ra một gói hàng từ bên trong.

- Người này... có thể trực tiếp yêu cầu dịch vụ chuyển phát nhanh của Liên bang giao hàng đến ga tàu, quyền hạn công dân của anh ta còn cao hơn cả ba của anh nữa... Đợi đã, người này là... Phương Tinh?

Cậu ta ngây người.

- Chào hai bạn.

Phương Tinh mỉm cười, lấy gói hàng của mình, bước ra khỏi sân ga.

Sau khi thi triển thân pháp, thân hình của hắn lóe lên vài cái rồi biến mất ở cuối đường phố.

Tuy rằng phần lớn chặng đường hắn đều cải trang, nhưng thỉnh thoảng, hắn vẫn phải để lại bằng chứng du lịch.

- Tự nhiên, em cảm thấy chúng ta có hơi lười biếng rồi đấy...

Cô gái nhìn bóng lưng của Phương Tinh, ánh mắt lấp lánh:

- Anh xem này... Người ta là thiên tài số một của tinh cầu Ưng Non, vậy mà trong kỳ nghỉ hè, anh ta vẫn không quên đến đây để tu luyện...

- Chúng ta cũng đâu phải đến đây để du lịch... Ít nhất cũng đã nói với ba mẹ là đến đây để tu luyện mà.

Cậu nam sinh lẩm bẩm, giọng điệu dần dần yếu ớt.

Thực ra, cậu ta đến đây là để chơi bời, nhân tiện tán gái...

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.