Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí cảnh (2)

Phiên bản Dịch · 1207 chữ

Chỉ có điều, khi nghe Lan Phi kể về những trận chiến nổi tiếng trong không gian hư số, Phương Tinh vẫn cảm thấy hơi rùng mình.

Rất nhiều võ giả tay không, thậm chí chỉ có thể múa đao múa kiếm, dùng máu thịt của mình để chống lại tộc hệ của tà thần trên chiến trường mà đối phương chiếm ưu thế, thật sự khiến người ta phải nổi da gà.

Mà hơn nữa, cảnh giới của họ còn không bằng đối phương!

Nếu Liên bang không có đột phá về công nghệ không gian, không có lợi thế về số lượng, thì phòng tuyến không gian hư số đã sớm bị phá vỡ rồi.

“Cũng khó trách võ đạo của Liên bang lại như vậy... Cảnh giới thấp nhưng lại có những chiêu thức đáng kinh ngạc, hóa ra là muốn bồi dưỡng nhân tài có thể chiến đấu vượt cấp, chỉ có nhân tài như vậy mới là chiến binh vũ trụ đủ tiêu chuẩn!”

Thứ như cảnh giới rất có thể sẽ bị quy tắc của tà thần hạn chế.

Nhưng cảnh giới thấp mà sức mạnh bộc phát cao thì có thể lách qua quy tắc bí cảnh này.

Tuy nhiên... cách tốt nhất để làm điều này là dựa vào thiết bị công nghệ, người thường cũng có thể dễ dàng giết chết võ giả đệ tứ cảnh, đệ ngũ cảnh.

Đáng tiếc, con đường này đã bị tà thần chặn đứng từ lâu, trong bí cảnh, về cơ bản, các sản phẩm công nghệ đều bị cấm mang vào.

Nói rằng ý chí võ đạo của bản thân đủ mạnh để mang theo các vật phẩm công nghệ sao?

Nếu có ý chí võ đạo như vậy, thì e rằng chỉ cần tay không cũng đủ để đánh chết tộc hệ của tà thần rồi...

Reng reng reng!

Chuông tan học vang lên.

- Tạm biệt cô!

Phương Tinh cung kính cúi chào, nhìn hình chiếu của Lan Phi biến mất.

Còn bầu không khí trong lớp thì hơi ảm đạm, rõ ràng, mọi người đã bị những ví dụ về thương vong và tỷ lệ tổn thất đẫm máu kia dọa sợ.

“Cho dù có lợi thế về số lượng, Liên bang cũng thường phải hy sinh không ít võ giả mới có thể tiêu diệt được một nô bộc của tà thần...”

Phương Tinh không khỏi nghĩ đến lần duy nhất trong đời mình gặp phải tộc hệ của tà thần, đó là cuộc tấn công của “nguyệt trùng thú”!

Ngay cả trong vũ trụ chính, có lợi thế sân nhà, huy động nhiều loại vũ khí và tên lửa hành trình để hỗ trợ, một võ đạo gia đệ tứ cảnh như Cố Nhân Vãng vẫn phải hy sinh!

“Nói võ đạo là hệ pháo hôi thì hình như cũng không sai... Nếu chiến đấu trong bí cảnh, ngay cả bộ đồ nano cũng không mang vào được...”

“Quả nhiên, mình vẫn nên học đại học trước đã, rồi sau đó mới xem xét có nên ra chiến trường hay không...”

Đúng lúc Phương Tinh đang suy nghĩ miên man, Hạ Long bước vào lớp học:

- Ngày thường đổ nhiều mồ hôi, chiến tranh sẽ đổ ít máu... Bây giờ, tất cả đứng dậy cho tôi, luyện công!

Giọng nói của ông như chuông lớn, khiến mỗi học sinh đều nhanh chóng hành động như thể vừa bị quất roi vậy.

Hạ Long nhìn quanh một lượt, hài lòng gật đầu:

- Phương Tinh, ra ngoài cho thầy!

- Vâng thưa thầy!

Phương Tinh bước ra khỏi lớp học, nhìn Hạ Long.

- Long Tượng Công luyện thế nào rồi? Thầy biết môn võ công này rất khó, dù không có chút tiến bộ nào cũng là chuyện bình thường, đừng quá nản lòng... Trong kỳ nghỉ đông, em có gặp vấn đề gì về võ đạo không? Cảnh giới có tiến bộ không?

Đối với học sinh thiên tài này, thái độ của Hạ Long ôn hòa hơn rất nhiều, ông ta cố gắng nở một nụ cười để hỏi.

Phương Tinh không nói nhiều, trực tiếp giơ tay phải lên, từng luồng nội tức, hay còn được gọi là chân khí tiên thiên, xuất hiện.

- Cái này... khụ khụ!

Hạ Long giật mình:

- Em... đã đạt đến Phác Ngọc rồi sao?

- Cuối kỳ học trước, em đã đạt đến cảnh giới luyện cốt, lại còn được nhận học bổng đặc biệt, đạt đến cảnh giới luyện cốt viên mãn chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Phương Tinh trả lời với giọng thản nhiên:

- Cũng phải cảm ơn thầy đã giúp em xây dựng nền tảng vững chắc cho mỗi tiểu cảnh giới trước đó, giúp em đạt đến cực hạn trong việc tôi luyện da thịt, gân cốt... Vì vậy, sau khi luyện cốt thành thép, em chỉ cần tĩnh tâm ngồi thiền là tự nhiên sinh ra nội tức, đột phá đến cảnh giới Phác Ngọc.

- Bình thường? Bình thường cái đầu em ấy!

Hạ Long trừng mắt:

- Thầy mày năm đó cũng đạt đến cảnh giới luyện cốt viên mãn, nhưng lại không thể nào nắm bắt được cảm giác nội tức nảy sinh... Cuối cùng, ông đây phải học thêm một môn “Quy Tức Công” mới miễn cưỡng sinh ra nội tức, đột phá đến Phác Ngọc...

Ban đầu, ông ta còn tưởng rằng Phương Tinh có thể đạt đến đệ nhị cảnh viên mãn trong kỳ nghỉ đông, học kỳ này sẽ dạy hắn Quy Tức Công, có thể nhân cơ hội giúp hắn đột phá đến Phác Ngọc, sau đó, với võ đạo đệ tam cảnh, hắn sẽ đạt được thành tích tốt trong kỳ thi liên thông trăm tinh cầu…

Không ngờ... kế hoạch giảng dạy này đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Tuy rằng, đây cũng coi như là một bất ngờ thú vị.

- Thì ra là vậy, thưa thầy, hôm nay, nghe cô Lan Phi giảng bài, em cảm thấy mình vẫn còn quá yếu, sau khi đạt đến Phác Ngọc cảnh, em có thể học một môn võ học cấp S rồi chứ?

Phương Tinh bắt đầu ra sức ám thị.

- Sao? Em muốn học “Đại Kim Cương Bát Nhã Thần Lực” à?

Hạ Long trừng mắt:

- Long Tượng Công của em đã nhập môn chưa?

- Hình như là rồi...

Phương Tinh cũng không chắc “nhập môn” mà Hạ Long nói có phải là cùng một khái niệm với cảnh giới Nhập môn trên bảng thuộc tính của mình hay không.

- Cái gì gọi là hình như là rồi? Người trẻ tuổi đừng nên quá tham vọng, năm đó, thầy mày đã là võ đạo gia rồi mới miễn cưỡng nhập môn võ học cấp S... Tuy rằng Liên bang khuyến khích các em học võ kỹ cấp cao ở cảnh giới thấp, nhưng...

Hạ Long còn muốn nói gì đó thì thấy chân khí trên tay phải của Phương Tinh đan xen vào nhau, hóa thành vảy rồng da voi, ông ta không khỏi sững sờ.

Sau khi hoàn hồn, ông ta lập tức đưa tay ra, túm lấy Phương Tinh, rồi bay lên không trung...

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.