Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định chân đan và thanh nham ngưu (2)

Phiên bản Dịch · 1170 chữ

Lão già họ Long mỉm cười, nói:

- Chúng ta đều là thuộc hạ của Thanh Huyền Tông, cùng chung một nhánh, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau... Chỉ có điều, lão phu vẫn hơi tò mò về việc tại sao đạo hữu lại cố chấp với con thanh nham ngưu nhị giai kia.

- Đúng vậy, đây cũng là điều ta muốn biết.

Lại một giọng nói trẻ trung vang lên từ bên cạnh.

Một bóng người lóe lên, một nam tử trẻ tuổi với đôi lông mày rậm, mắt sáng, mặc đồng phục của Thanh Huyền Tông xuất hiện.

- Hửm? Vậy mà lại là Mễ chân truyền? Ra mắt chân truyền...

Lão già họ Long thấy người này, vội vàng hành lễ.

Vị Mễ chân truyền “Mễ Vị Đạo” này là đệ tử chân truyền của Thanh Huyền Tông!

Thanh Huyền Tông có hàng nghìn hàng vạn đệ tử Luyện Khí kỳ, nhưng chỉ có ba mươi ba đệ tử chân truyền, mỗi người đều là thiên tài thực sự.

Nghe nói, người này chưa đến ba mươi tuổi, đã có tu vi Luyện Khí tầng chín, sau này có hy vọng trúc cơ thành công rất lớn!

Nhưng không ngờ rằng, đối phương cũng xui xẻo, bị mắc kẹt ở phường thị!

Tuy bị mắc kẹt ở phường thị, nhưng y vẫn mặc trang phục của đệ tử Thanh Huyền Tông, rõ ràng, người này cực kỳ tự tin vào thực lực của bản thân.

Nghe Mễ Vị Đạo hỏi, lão già họ Long tò mò nhìn Tô Diệp, chờ đợi lời giải thích từ nàng ta.

- Thực ra cũng không có gì, ta đang luyện một lò “định chân đan”, cần một vị linh dược nhị giai, vừa hay, nó lại nằm trong hang ổ của thanh nham ngưu, ta cũng nhu cầu đối với huyết nhục và tinh phách của con yêu thú này...

Tô Diệp mỉm cười trả lời.

- Vậy mà lại là “định chân đan” có thể tăng cường thần thức của tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, thậm chí còn có tác dụng phụ trợ đối với việc lột xác thần thức sao?

Hai mắt của Mễ Vị Đạo sáng lên:

- Xem ra, sư muội muốn thử đột phá Trúc Cơ?

Nói một cách nghiêm khắc, người đến từ thế lực trực thuộc Thanh Huyền Tông cũng được xem là đệ tử Thanh Huyền Tông, nên y gọi một tiếng sư muội cũng không sai.

Nhưng lúc này, khi gọi như vậy, có vẻ như y có ý tứ dùng quyền thế để áp bức người khác.

Rõ ràng, vị Mễ Vị Đạo này cũng ý đồ với định chân đan.

- Mễ sư huynh thiên phú hơn người, sau này, ngay cả “trúc cơ đan” cũng chưa chắc không có được, sao lại biết được nỗi khổ của chúng ta...

Tô Diệp cười gượng:

- Ta chỉ muốn thử một lần mà thôi...

- Nếu ở trong tông môn, ta chắc chắn có thể Trúc Cơ, nhưng bây giờ... ôi...

Mễ Vị Đạo lộ vẻ không cam lòng:

- Đại tỉ thí lần này của tông môn, e rằng ta sẽ phải vắng mặt, bỏ lỡ “trúc cơ đan”... Sư muội muốn trúc cơ, chẳng lẽ là định... ra ngoài?

Vùng đất hoang vu rất nguy hiểm, tu sĩ Luyện Khí kỳ muốn đến vùng đất đã được khai phá thì gần như là không thể.

Nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì có chút hy vọng.

- Ta đã suy nghĩ rồi, không thể đặt hết hy vọng vào tông môn... Hơn nữa, bây giờ, tông môn gần như không biết gì về tình hình của phường thị, nhất định phải có người báo tin.

Tô Diệp thản nhiên trả lời.

- Sư muội, lần này, ta có thể không cần thù lao, chỉ cần muội đồng ý, nếu luyện được hai viên định chân đan trở lên trong một lò thì cho ta một viên là được.

Mễ Vị Đạo thở dài, tu sĩ sẽ không bao giờ đặt hy vọng vào người khác, tuy định chân đan không bằng những linh vật Trúc Cơ khác, càng không bằng “trúc cơ đan”, nhưng dù sao, nó cũng miễn cưỡng được xem là đan dược phụ trợ trúc cơ, y cũng muốn lấy một viên thử xem.

Nếu thực sự không được cứu viện, mà y lại không muốn lãng phí thời gian, vậy thì y nhất định phải liều mạng đột phá Trúc Cơ.

- Ừm, lão phu thấy điều kiện trước đó cần phải sửa đổi một chút, nếu đạo hữu luyện thành ba viên, thì lão phu cũng muốn một viên.

Lão già họ Long chớp mắt, cười nói.

- Hai vị đúng là đề cao tiểu muội rồi... Tiểu muội chỉ nắm chắc bảy, tám phần là luyện thành định chân đan mà thôi.

Tô Diệp càng cười gượng gạo hơn, sau đó, nàng ta trở nên nghiêm túc:

- Nhưng tiểu muội nguyện lập “lời thề đạo tâm”, nếu thực sự như đã nói, tiểu muội nhất định sẽ tặng định chân đan dư ra cho hai vị, nếu có chuyện không may xảy ra, tiểu muội cũng sẽ không nuốt lời về linh thạch, vật tư đã hứa trước đó.

- Tốt!

- Tốt!

Mễ Vị Đạo và lão già họ Long đều gật đầu:

- Không nên chậm trễ nữa, chúng ta hãy hành động ngay... Con “thanh nham ngưu” đó thực sự bị thương sao? Tên bắt yêu họ Tăng kia đang ở đâu?

- Ta sẽ gọi y đến ngay.

Tô Diệp phát ra một lá truyền âm phù.

Không lâu sau, một nam tử trẻ tuổi mặc áo gai, có vẻ ngoài chất phác nhưng trông rất nhếch nhác, chạy đến.

Pháp lực của y rất yếu, chỉ khoảng Luyện Khí tầng hai, tầng ba.

- Ngươi là ai?

Lão già họ Long cau mày:

- Lão Tăng bắt yêu kia đâu?

- Tại hạ là Hàn Thanh Vân...

Nam tử trẻ tuổi chắp tay:

- Ta chỉ nhận lệnh của đại tiểu thư, truy tìm tung tích của thanh nham ngưu, còn chuyện của lão Tăng, không liên quan đến ta.

Nghe vậy, Mễ Vị Đạo lập tức nhìn Tô Diệp.

Tô Diệp lại lắc đầu:

- Tăng Nghĩa cấu kết với tàn dư của Hắc Hổ Bang, e rằng đã bán đứng chúng ta rồi, vì vậy, tiểu muội đã để nha hoàn giả làm ta để ứng phó với bọn họ...

- Quả nhiên, đám tán tu đúng là lũ thấy lợi quên nghĩa.

Mễ Vị Đạo cười gằn:

- Còn những bang phái trong phường thị này nữa, không kính trọng thượng tông, đúng là đáng chết!

Hàn Thanh Vân không đổi sắc mặt, vậy mà lại thản nhiên chịu đựng sự sỉ nhục này, cứ như người bị nói không phải là y vậy:

- Ta đã điều tra rõ ràng, hang ổ của thanh nham ngưu ở “khe Phi Thạch”, vết thương của nó vẫn chưa lành, gần đây, nó vẫn luôn săn những yêu thú khác...

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.