Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát thủ trên đường

Tiểu thuyết gốc · 1550 chữ

Chương 43: Sát thủ trên đường

Hoàng Long ra khỏi phòng tắm chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn che đi phần dưới, về đến phòng, đã có sẵn một bộ vest cho hắn, nhìn kích thước của nó có vẻ như may ra để cho hắn.

Diễm Hà chỉ vào bộ vest nói. “Mẹ của Mộc Anh mang bộ vest đến cho anh.”

Hoàng Long chỉ liếc qua bộ vest một chút, hắn gật đầu. “Quên không nói với họ, mấy bộ quần áo này anh còn rất nhiều, mua thêm chỉ để lãng phí.”

Diễm Hà ngước mắt lên nhìn Hoàng Long, nàng kinh ngạc nói: “Thầy, người thay đổi rồi, trước đây người chưa từng tiết kiệm!”

Hoàng Long véo nhẹ má mềm mại của nàng, hắn nói. “Tình thế thay đổi, hiện tại phải tiết kiệm.”

“Được rồi, em chỉ đùa thôi, thầy mau ra ăn đi, mọi người đang chờ thầy đấy.” Diễm Hà đẩy Hoàng Long ra ngoài cửa.

“Em không ăn hả?” Hoàng Long đứng ngoài cửa hỏi.

“Khi nào em đói em sẽ ăn.” Diễm Hà liền trực tiếp đóng cửa lại, tránh để người khác làm phiền nàng.

Hoàng Long buồn bực đứng bên ngoài cửa. “Con bé này, anh còn chưa mặc quần áo mà.”

Hắn không thể thay quần áo ở hành lang, đành đi đến phòng tắm để thay, nhìn bản thân lạ hoắc trong gương hắn không khỏi thở dài một tiếng, có lẽ hiện giờ hắn mới giống một người quý tộc, nhưng điều này chẳng quá có ý nghĩa.

Tại sảnh chính mọi người đã ngồi sẵn vào bàn, nhìn Hoàng Long đi tới, Vân Khuynh Nhan không khỏi dơ ngón tay về phía hắn. “Rất hợp với anh.”

Hoàng Long ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn gật đầu với Mộc Linh, chỉnh lại cổ tay. “Có chút vướng víu, anh không thích mặc những bộ quần áo như này lắm, không tiện cho chiến đấu.”

Vân Khuynh Nhan không hề quan tâm đến mọi người hôn lên mặt hắn. “Anh lên hạn chế chiến đấu lại, như thế này mới đẹp.”

Hoàng Long chỉ hơi gật đầu, nếu Vân Khuynh Nhan thích hắn sẽ mặc.

Trên bàn ăn mọi người đều ăn bình thường, chỉ có Mộc Anh thường xuyên liếc mắt qua nhìn hắn, ánh mắt của nàng không có chứa điều gọi là tình ý, mà chỉ đều là tò mò.

Hoàng Long lúc đầu thấy hơi khó chịu nhưng về sau cũng mặc kệ nàng, cô gái xinh đẹp như công chúa nhưng mặt lại không rõ cảm xúc này hắn chẳng quan tâm lắm.

Người hắn hiện tại cần quan tâm hơn là mẹ của nàng.

Bữa ăn sáng chỉ là một bữa ăn nhẹ nên cũng nhanh chóng kết thúc, tới khi đi ra xe, hắn lên xe của Mộc Linh.

Nàng ta chủ động mở cửa cho hắn tới ngồi cạnh nàng, còn vị trí lái xe đã là của Hàn Tuyết.

Mộc Linh hôm nay mặc một bộ quần áo tương đối đơn giản, một chiếc áo lụa mềm mại có thiết kế cổ cao và dài tay thường thấy của quý tộc tinh linh, bên dưới nàng mặc một chiếc váy lúa che kín tới gót chân, mái tóc vàng của nàng búi cao trên khuôn mặt lại đeo một chiếc kính màu trắng cùng với một sợi dây đỡ làm bằng ngọc trắng, trông nàng lúc này cực kỳ kiêu sa mà có phần quyến rũ, mỹ phụ này có thể nói là quyến rũ chết người.

Hoàng Long ngồi lên xe nói. “Hôm nay cô rất đẹp.”

Mộc Linh chợt nhớ tới đêm hôm, khuôn mặt liền đỏ ửng khẽ gật đầu. “Hàn Tuyết, lái xe đi.”

Hàn Tuyết liền khởi động xe bắt đầu rời dinh thự, xe trở Mộc Anh cùng Liên Mị và Hỏa Nhi đi theo sát phía sau.

Hành tinh no.23s9 có thể nói như một khu rừng nguyên sinh, chỉ khác duy nhất là mở đường để đi.

Người dân hầu hết sống dựa vào cây cối, lên trên đường, Hoàng Long có thể thấy được rất nhiều tinh linh đang hái quả tại hai bên đường, khung cảnh có thể nói là rất yên bình.

Hàn Tuyết lái xe qua một khúc cua, Hoàng Long vốn đang lim dim mắt chợt mí mắt khẽ động, hắn nói. “Đánh xe vào lề đường đi.”

Hàn Tuyết cực kỳ mẫn cảm, nàng mơ hồ đoán được Hoàng Long đang có ý gì, đoạn đường này vắng người, lại nhiều bụi rậm, cây cối xung quanh lại che khuất đi ánh sáng rất thích hợp để mai phục.

Hàn Tuyết giảm tốc độ từ từ đánh xe vào sát lề đường, mà phía sau Hỏa Nhi biết có chuyện cũng đánh xe sát vào lề đường không có đi tiếp.

Hoàng Long cởi ra áo vest vứt trên xe, hắn xắn tay áo lên để thuận tiện chiến đấu.

Mộc Linh kéo tay Hoàng Long, nàng lo lắng nói. “Cẩn thận.”

“Không việc gì, mấy con giun ngoe nguẩy mà thôi.” Hoàng Long gật đầu liền bước xuống xe.

Chỉ trong chớp mắt hắn liền biến mất để lại một tàn ảnh đang đứng im nhìn phía trước.

Tám tên sát thủ đang dùng súng nhằm vào hai chiếc xe liền sững sờ khi có người bước ra, vốn tưởng kẻ bước ra một người nào đó lợi hại khi phát hiện bọn.

Thông qua ống nhòm tám người thấy được người đi ra chỉ có chút cao lớn, vốn trên vũ trụ chủng người cao lớn thì nhiều lắm, người kia thì có đáng gì, lại nhìn thấy gương mặt điển trai, lạnh lùng, quần áo mặc thì bó sát vào cơ thể khiến bọn họ không khỏi khinh thường.

Tưởng người lợi hại, hóa ra chỉ là một thằng mặt trắng ăn bám kiếm không hơn không kém.

Một người trong tám sát thủ đổi mục tiêu từ người trong xe, sang Hoàng Long, miệng hắn lẩm bẩm. “Bố mày ghét nhất là mấy thằng mặt trắng ăn bám.”

Nói rồi hắn liền nổ súng, chỉ là ngón tay hắn khựng lại chẳng thể cử động nổi, một luồng sáng chứa đầy lôi điện màu tím đã trực tiếp xuyên qua đầu hắn.

Hoàng Long đứng ngay bên dưới điểm tập hợp của tên sát thủ vừa định ngắm bắn chỉ bằng cách điều khiển một tia sức mạnh tinh quang trong người, hắn đã cứ như vậy giết chết sát thủ kia.

Vốn muốn động thủ bằng tay chân nhưng hắn nhận ra, giết người bằng sức mạnh tinh quang còn dễ hơn nhiều, cứ như vậy, bảy tên sát thủ ẩn nấp bị tia sức mạnh kia xuyên thẳng qua đại não mà chết.

Dùng sức mạnh tinh quang cảm ứng, xác định đã không còn tên sát thủ nào khác Hoàng Long mới tự nói một mình. “Sức mạnh mới lớn quá, điều khiển vẫn chưa chính xác, cần phải luyện tập thêm rồi.”

Hoàng Long trở lại trên xe, trên mặt không có lấy một giọt mồ hôi, Mộc Linh không khỏi lấy làm kỳ lạ hỏi. “Cậu xử lý nhanh như vậy sao?”

Hoàng Long gật đầu. “Chỉ là mấy tên sát thủ yếu đuối, không đáng để tốn thời gian ở đây.”

Hàn Tuyết thấy Hoàng Long trở về nhanh như vậy cũng lấy làm kinh ngạc, mấy người Liên Mị hay Hỏa Nhi mỗi lần chiến đấu đều là sứt đầu mẻ chán, nhanh thì một tiếng, lâu thì có khi giằng co mất cả buổi sáng, mà từ khi Hoàng Long bước xuống xe và xử lý xong có lẽ chưa đầy một phút đâu.

Nàng hiện tại đã sốc hoàn toàn rồi, đó là sự khác biệt về đẳng cấp sức mạnh sao, người bình thường như các nàng chẳng thể tưởng tượng được.

Song dù đầu óc đang hỗn loạn, Hàn Tuyết vẫn biết khởi động xe rời đi.

Hoàng Long cẩn thận mặc lại áo vest lên người, hắn nói với Mộc Linh. “Có lẽ ba ngày sau tôi sẽ đến hành tinh no.29 một chuyến, dù có chút phiền phức, nhưng tôi sẽ một lần giết toàn bộ những người làm hại đến cô, nên trong ba ngày này cô cần phải chuẩn bị danh sách những người muốn giết.”

Mộc Linh suy nghĩ một hồi, nàng gật đầu. “Được.”

“Còn tôi muốn nhờ cô một chuyện, mua lại tám căn biệt thự đằng sau, tiền do tôi trả, còn cô đứng tên là được.” Hoàng Long nói.

Mộc Linh có chút kinh ngạc. “Anh mua tám căn biệt thự xung quanh làm gì? Mảnh đất của dinh thự đã đủ rộng rồi mà.”

“Tôi cần lớn hơn, nếu biến cố xảy ra, chúng ta sẽ ở bên dưới chú ẩn nên cần một nơi lớn một chút.”

“Biến cố?” Mộc Linh nghi hoặc nhìn Hoàng Long, song thấy hắn không có ý định giải thích nàng liền nói với Hàn Tuyết. “Hàn Tuyết, chút nữa cô liên hệ với mấy người xung quanh mua lại nhà của họ đi.”

“Dạ, chủ nhân.” Hàn Tuyết đáp.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.