Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại dinh thự

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Chương 40: Trở lại dinh thự

Mãi cho đến trưa ngày hôm sau, Mộc Linh mới thức dậy, nàng cảm giác trong người đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, ánh mắt tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Long nhưng không thấy hắn đâu mà chỉ thấy Vân Khuynh Nhan đang ngồi làm việc với chiếc máy tính.

Vân Khuynh Nhan thấy Mộc Linh thức dậy, nàng chỉ ra phía bên ngoài, rồi lấy tay đẩy cặp kính dày của mình lên tiếp tục làm việc với máy tinh.

Mộc Linh thấy Vân Khuynh Nhan bận rộn cũng không dám làm phiền, nàng đi ra ngoài thì thấy được Hoàng Long đang múa quyền bên cạnh dòng sông.

Nàng không hiểu Hoàng Long đang múa quyền gì nhưng nàng cảm thấy không gian bên cạnh Hoàng Long như đang lắng đọng, điều khiến nàng sợ hãi là như có một bức tường vô hình ngăn cản nàng đi đến chỗ hắn.

Mộc Linh chỉ có thể đứng đó nhìn ngắm Hoàng Long múa quyền, nàng không biết mình có phải hoa mắt hay không? Mà mỗi quyền Hoàng Long đánh ra dường như đều xuất hiện hư ảnh của một tử long, nàng như không tin vào mắt mình, cố gắng đưa tay lên lau mắt mấy lần nhưng quả thật Hoàng Long thật sự đang múa quyền ra hư ảnh của tử long.

Không gian ngưng đọng cho đến khi Hoàng Long dừng lại, Mộc Linh lúc này mới cảm nhận được bản thân có thể di chuyển, nhưng nàng cảm giác như bản thân đã bị rút toàn bộ sức lực, nàng như muốn ngã quỵ trên đất thì một cánh tay to lớn ôm lấy nàng, giọng Hoàng Long có phần ấm áp bên tai. “Khỏe rồi sao?”

Mộc Linh cảm nhận hơi thở nam nhân phả vào mặt mình, nàng không khỏi e thẹn như thiếu nữ mười tám nhẹ gật đầu.

Hoàng Long nhìn vào trong lều nói. “Đợi Vân Khuynh Nhan nghỉ ngơi thì chúng ta trở về dinh thự, ngồi đi, để tôi giúp em nấu ít cháo?”

Mộc Linh ngồi xuống phiến đá gần đó, nhìn hắn thuần thục làm mọi chuyện nàng cảm giác cuộc sống như vậy thật tốt, nhiều năm kinh doanh nàng cũng thấy mệt mỏi, lại thêm chuyện diễn ra gần đây khiến nàng hiện giờ chỉ muốn nghỉ ngơi.

Dù không biết Hoàng Long đối với mình chỉ là chơi đùa hay thật lòng nhưng đợi qua khoảng thời gian khó khăn này nàng nghĩ mình cũng ngừng kinh doanh, sản nghiệp của nàng có thể giúp nàng cùng con gái sống vài đời trên hành tinh này mà không cần lo lắng gì.

Nghĩ đến cuộc sống an nhàn trong tương lai, nàng như thấy hai vai của mình nhẹ nhõm hẳn đi.

Trong lúc Mộc Linh đang mải suy nghĩ, một bàn tay đặt lên vai nàng. “Nghĩ gì mà tập trung vậy, ăn trước hoa quả đi.”

Mộc Linh vô thức nhìn Hoàng Long, nàng vô thức hỏi hắn. “Cậu có thể bảo vệ tôi cả đời không?”

Mộc Linh vừa hỏi xong thì thấy câu hỏi của mình cực kỳ vô tri, quan hệ của hai người cũng đâu có thân thiết tới mức đấy.

Hoàng Long nghe vậy thì mỉm cười, hắn bế thốc nàng ngồi vào lòng hắn. “Tôi không dám hứa những chuyện liên quan đến cả đời một người như vậy.”

Mộc Linh rúc đầu vào trong lòng hắn mà thăm thẳm nói. “Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, con gái của tôi có thể sống tốt, trải qua những ngày tháng bình thường mà khó như vậy sao?”

Hoàng Long vuốt ve mái tóc của nàng, động tác của hắn nhẹ nhàng làm cho Mộc Linh dễ chịu, hắn để nàng giãi bày hết nỗi lòng, hắn vẫn còn nhớ cái ngày mà thiếu phụ mạnh mẽ này đã khóc một mình trong đêm.

Mộc Linh càng lúc càng rúc sâu vào trong ngực Hoàng Long như một cô bé cầu sự ấm áp và an toàn.

Hoàng Long nhìn nồi cháo đã sôi, hắn nhỏ giọng nói. “Dậy ăn cháo đi.”

Hắn đặt Mộc Linh lên lại tảng đá, hắn đến múc cho nàng một bát cháo nóng. “Ăn đi, tôi cần cùng Khuynh Nhan dọn dẹp một số thứ.”

Mộc Linh nhẹ gật đầu.

Trong dinh thự, Mộc Anh ngồi trên ghế thở dài, nàng hỏi Liên Mị phía đối diện. “Mị, mẹ chị thật sự không sao chứ? Đã hơn một tuần rồi.”

Liên Mị nhìn Mộc Anh lo lắng quá mức, nàng không khỏi lắc đầu. “Mẹ chị không có việc gì đâu, chỉ là anh Long đang có việc nên chưa về ngay được.”

Sáng nay nàng đã nhận được tin nhắn từ Vân Khuynh Nhan, báo rằng mọi chuyện đã thuận lợi, tối qua Mộc Linh còn bị Hoàng Long kích thích hiện giờ còn chưa tỉnh, nghĩ đến đây Liên Mị lại thấy hơi ghen tị, nàng so với Mộc Linh còn tới trước, không ngờ Mộc Linh lại có thể trước nàng làm chuyện ấy cùng Hoàng Long.

Song nàng cũng chẳng để ý quá nhiều, Mộc Anh thấy Liên Mị lại ôm cánh tay đang băng bó vết thương không khỏi quan tâm. “Cánh tay em ổn chứ? Nếu đau để chị xem lại cho.”

Liên Mị xua tay. “Em không sao, chỉ là vết thương có chút sâu, có lẽ vết thương đang dần lành lại nên hơi ngứa.”

Mộc Anh buồn bã gật đầu. “Cũng là do chị hại em.”

Liên Mị an ủi nàng. “Không phải lỗi do chị, đợi anh Long đến đây, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”

Mộc Anh gật đầu. “Mong là như thế, chị cũng đã mệt mỏi với cuộc sống như vậy rồi.”

Hàn Tuyết cùng Diễm Hà từ bên ngoài đi vào, Diễm Hà mừng rỡ nói. “Thầy, mẹ em và mẹ chị Mộc Anh đang trên đường quay về đây.”

Mộc Anh mừng rỡ. “Diễm Hà, em nói thật sao?”

Diễm Hà nhìn Mộc Anh kích động như vậy, lại thấy trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện những nét tiều tụy, có lẽ từ ngày Mộc Linh rời đi nàng đã không có ngủ ngon, Diễm Hà khuyên nhủ. “Mộc Anh, nhiều ngày nay mệt mỏi, chị lên phòng nghỉ đi.”

Mộc Anh xua tay. “Đợi mẹ chị về nghỉ ngơi cũng không muộn.”

Diễm Hà nhìn biểu cảm yếu ớt trên mặt Mộc Anh, nàng cũng cảm thấy thương cảm, nhớ đến năm đó bố vứt bỏ hai mẹ con nàng, nàng cũng thấy mẹ trước mặt người khác cũng có biểu hiện kiên cường giống với Mộc Anh.

Tuy hoàn cảnh có chút khác nhau nhưng đều bị cuộc sống áp bức đến như vậy, Diễm Hà không có tiếp tục khuyên mà ngồi xuống chờ đợi, có lẽ thầy chỉ một vài phút nữa đã sẽ đến nơi.

Ngay khi nàng vừa ngồi xuống ghế thì cảm nhận được từ bên ngoài đang có ba người đi vào dinh thự, nàng mừng rỡ nói. “Đến rồi.”

Nghe Diễm Hà nói vậy, mấy người phụ nữ liền chạy ra bên ngoài sân, thì thấy Hoàng Long đang ôm Vân Khuynh Nhan cùng Mộc Linh đáp xuống sân.

Mộc Anh kinh ngạc nhìn mẹ của mình đang được Hoàng Long ôm trong lòng, bộ dáng thẹn thùng của mẹ khiến nàng không khỏi nôn nao.

Hoàng Long buông hai người xuống thì Diễm Hà liền nhào vào lòng hắn, nàng thì thào nói. “Nhớ thầy chết mất, tối nay em muốn.”

Hoàng Long xoa xoa đầu nàng, lại nhìn về phía Liên Mị gật đầu.

Hàn Tuyết nhìn Hoàng Long đầy ngơ ngác, chỉ mới hơn một tuần trước nàng thấy Hoàng Long, nhưng không phải trong bộ dáng này, hắn còn không được đẹp trai phong độ như bây giờ, mà là một người đàn ông thô kệch với thân hình to lớn.

Sao chỉ mới có một tuần không gặp mà nhìn như một người khác vậy, so với trước đây, thì hắn đã đẹp hơn gấp trăm lần.

Mộc Anh so với Hàn Tuyết thì càng chăm chú hơn, nàng lần trước nhìn thấy người đàn ông này thì chỉ cảm thấy hắn cường đại, dù tò mò nhưng nàng cũng chỉ thấy ngưỡng mộ trước sức mạnh của hắn, nhưng hiện giờ nhìn Hoàng Long đã thay đổi diện mạo trở lên đẹp trai hơn cô cũng chỉ có tò mò về hắn.

Hoàng Long cũng chú ý đến ánh mắt của Mộc Anh, hắn thầm nghĩ cô nàng này sao cứ nhìn chằm chằm hắn, không biết nàng đối với hắn có gì bất mãn.

Mộc Linh là gia chủ thấy mọi người kéo ra hết bên ngoài, nàng liền nói. “Mọi người trước hết cứ vào trong nhà nói chuyện.”

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.