Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tra hỏi

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Chương 15: Tra hỏi

Hoàng Long nghe Diệp Cương báo cáo thì một mặt âm trầm, hắn vứt bỏ đại kiếm sang một bên, sử dụng một quả bom khói che lấp đi bản thân.

Người cấp lĩnh chủ tưởng Hoàng Long muốn bỏ chạy, liền lao vào đám khói, chỉ là hắn vừa lao vào lập tức bị bắn ngược ra, cả người dính lên trên tường, miệng rỉ máu, trên mặt xuất hiện biểu cảm không thể tin.

Từ trong bom khói, một thân ảnh cao lớn bước ra, với chiếc mặt lạ quái dị nhìn không ra sinh vật nào, bộ giáp bạc trên thân hình quái thú với cái đuôi dài, phía sau lưng mọc ra đôi cánh.

Tốc độ như sấm sét, Hoàng Long đã đến trước người cấp lĩnh chủ, một cú đấm kèm theo sấm sét đấm thẳng vào bụng người cấp lĩnh chủ khiến hắn lún sâu vào tường.

Người cấp lĩnh chủ ăn một cú đấm bất ngờ nhưng cả người không lao lúng, quyền tung ra như hoàng kim đấm về phía Hoàng Long.

Một quyền này nếu trong bộ giáp cũ, Hoàng Long bị thương nặng không nghi ngờ, nhưng cánh tay chỉ khẽ đưa ra nuốt chọn nắm đấm của người cấp lĩnh chủ.

“Ngươi quá yếu.” Hoàng Long từ bên trong bộ giáp nói một câu lạnh lùng.

Hắn nhấc bổng người cấp lĩnh chủ lên, coi hắn giống như bao cát mà đấm vào mạng sườn.

Mỗi một cú đấm của Hoàng Long đấm lên người cấp lĩnh chủ đều khiến cho hắn hộc máu, người cấp lĩnh chủ không ngờ rằng thân thể của mình đã sớm tôi luyện bởi tinh quang, tấn công bình thường sao có thể làm bị thương được hắn, hắn lại chủ tu kim nguyên tố, thân thể so với người thường cùng cấp còn cứng hơn vài lần.

Nhưng mỗi cú đấm của Võ Huyền làm nội tạng hắn lệch lạc, cơ thể sau một hồi đã mất sức, hắn mở miệng cầu xin. “Tha mạng…”

Đôi mắt Hoàng Long vẫn đỏ bừng sau lớp giáp, hắn không có ý định giết người cấp lĩnh chủ, hắn đấm một cú vào gáy khiến người cấp lĩnh chủ ngất đi rồi vứt cho Diệp Cương. “Giữ lấy, bùa hộ mạng để rời khỏi đây.”

Hoàng Long thoát khỏi người cấp lĩnh chủ, giống như chim thoát khỏi lồng, hắn giống như mãnh hổ nhảy vào đám chó máy đang xả đạn ra bên ngoài.

Hai tay cầm lấy hai con chó máy, đơn thuần vặn nát chúng lại với nhau.

Đám chó máy thấy Hoàng Long xâm nhập sâu nhất liền chỉ định nhắm tới Hoàng Long, chúng điên cuồng nhả đạn vào hắn.

Hoàng Long đơn giản cầm quả bóng trong tay ném hỏng một loạt camera phía trên đầu, lại kéo tấm khiên hỏng che đi tầm nhìn cửa vào, bộ giáp trên người được thu lại.

Hàng loạt đạt nhắm vào hắn chỉ bắn vào được tia ảnh máu tím còn sót lại, Hoàng Long còn nhanh hơn lúc chiến đấu với người cấp lĩnh chủ, giống như bản năng của một con thú, hắn điên cuồng phá hủy những con chó máy.

Chẳng rõ bao lâu bên ngoài đã được đám người Diệp Cương khống chế, Diệp Cương thì đứng im canh cửa vào.

Một người lính chờ đã lâu, không nhịn được hỏi Diệp Cương. “Phó tướng, tướng quân bao giờ mới ra.”

Diệp Cương lạnh lùng nói. “Việc của ngươi là chờ, ngươi tưởng giải quyết đám chó máy đơn giản thế à? Ba mươi anh em của chúng ta đã chết vì chúng rồi đấy.”

Người lính có chút sợ hãi nhưng vẫn can đảm nói. “Vậy chúng ta nên vào giúp tướng quân.”

“Tốt, có điều không cần ngươi liều mạng, tướng quân có thể giải quyết người cấp lĩnh chủ, đám chó máy bên trong cứ giao cho người.” Diệp Cương vỗ vai người lính kia.

“Xoạch.”

Tấm khiên chắn cửa bị ném sang một bên, Hoàng Long mặt không biểu cảm từ bên trong bước ra. “Vào tìm kiếm.”

Những người lính được lệnh lập tức lao vào, Diệp Cương thì còn đang trông chừng không có đi theo, hắn nhìn đôi mắt của Hoàng Long đỏ bừng. “Anh lại phát bệnh.”

“Ừ, cậu mang theo hắn vào trong tìm, tôi đứng đây ngăn cản đám cảnh sát đang tới, hạn chế giết người.” Hoàng Long hai tay cắm sâu vào tường giữ chặt cơ thể nói.

Diệp Cương gật đầu. “Tin tưởng tôi.”

Chỉ ba mười phút sau, Diệp Cương lùa tất cả những nhà khoa học trong viện nghiên cứu vào một phòng.

Nhìn những nhà nghiên cứu hoảng sợ trong phòng, Diệp Cương mỉm cười. “Mọi người không cần phải sợ, chúng ta tuy giết người nhưng không phải ai cũng giết, mọi người ngoan ngoãn một chút là sẽ không sao?

Đạt Đạt, tách tất cả ra làm hai.”

Đạt Đạt là một binh lính người cây, thuộc hành tinh no.39, hắn duỗi hai cánh tay nâu của mình ra tách hết đám người sang hai bên.

Diệp Cương vẫy tay. “Đưa từng người ra kia gặp tôi.”

Đạt Đạt cùng những linh lính gật đầu, với năm mươi người bọn hắn quản lý trăm người yếu ớt này là dư sức.

Người đầu tiên được dẫn đến dĩ nhiên là viện trưởng của viện nghiên cứu, Diệp Cương nở nụ cười vô cùng thánh thiện:

“Viện trưởng không cần lo lắng, chúng ta chỉ đến đây vì bản vẽ chó máy, phiền viện trưởng đưa cho chúng ta, mọi người sẽ ai về nhà lấy.”

Viện trưởng vẫn một mặt im lặng, không trả lời Diệp Cương.

Diệp Cương đưa tay ra hiệu, một binh lính liền kéo một nhà nghiên cứu, đẩy hắn ngã lăn ra đất.

“Xiu.”

Người trong phòng lập tức sợ hãi, người nằm trên đất lập tức đái ra quần nhìn viên gạch lát sàn đã bị đốt thành mảng lớn, hắn nhìn về phía viện trưởng. “Viện trưởng cứu ta.”

Viện trưởng run rẩy không nói.

Diệp Cương vẫn mỉm cười. “Viện trưởng mau chóng quyết định, binh lính dưới trướng ta có sự kiên nhẫn, phiền ngươi qua kia ngồi suy nghĩ, cho người khác lên.”

Một vị trên ngực đeo tấm biển tiến sĩ được đưa lên, so với viện trưởng, người này còn ngẩng cao đầu hơn, tỏ vẻ không sợ hãi. “Các ngươi không cần hỏi? Ta sẽ không nói.”

Diệp Cương nở nụ cười cứng ngắc. “Giúp hắn thông não một chút.”

Một binh lính đứng sau Diệp Cương liền nhảy lên đấm thẳng vào mặt vị tiến sĩ trẻ, bàn tay thô to nhấc hắn lên. “Cứng miệng cái con mẹ nhà mày, tỏ vẻ cái đéo gì.”

Lời nói thô tục đầy hung tợn vang lên, cùng với những cú đấm như trời giáng, nhưng người binh lính ra tay rất có chừng mực, không lấy đi mạng của vị tiến sĩ trẻ.

Người binh lính ném vị tiến sĩ đến chỗ viện trưởng, hắn xoa bàn tay đầy máu lên quần, khẹt mũi một tiếng đầy coi thường.

Diệp Cương lại ra lệnh đưa người khác lên, lần này là một người con gái khá trẻ, cô ta có vẻ không biết gì về bản vẽ, với phụ nữ Diệp Cương luôn có điểm tôn trọng, không có làm gì cô ta mà để cô ta ra ngồi phía viện trưởng.

Lại một người tiếp theo đi lên,…

Diệp Cương đã gọi qua mười người nhưng ai cũng đều nói không biết, hắn lấy tay xoa mặt nghĩ đến Hoàng Long còn đang lên cơn bệnh bên ngoài, hắn đã không còn bình tĩnh. “Có vẻ mọi người đã không chịu hợp tác, lên.”

Nhóm năm mươi người binh lính chỉ chờ có như thế, tất cả đứng dàn hàng lập tức giơ súng hướng về đám người trong phòng.

Không gian trong phòng lập tức im lặng, bỗng một cánh tay giơ lên.

Diệp Cương nhướng mi. “Cô đi ra.”

Người giơ tay là một thiếu phụ xinh đẹp, cô đeo một cặp kính dày nhưng không nó không thể che dấu đi sự xinh đẹp của cô, theo sau cô là một thiếu nữ mười năm, mười sáu tuổi, cô sợ hãi nói. “Xin hãy tha cho con tôi, nó không biết gì về chuyện các vị cần.”

Diệp Cương ra lệnh cho một người lính tới đưa thiếu nữ đi, hắn hất cằm bảo thiếu phụ. “Cô, trở lại, năm phút nữa không ai nói, thì ngày này năm sau tôi sẽ kính dâng lễ lên đức mẹ, cầu nguyện cho mấy người bên cạnh đức mẹ bình an.”

Hoàng Long ở bên ngoài chờ đã lâu, hơi thở của hắn nặng nề, nhìn cảnh sát không có dám tiến vào, hắn kéo hai mảnh chiếc khiên đã nát tơi tả tới chắn cửa, rồi quay ngược vào trong tìm Diệp Cương.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.