Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhẹ Nhàng Hỏi Thăm (2)

Phiên bản Dịch · 1181 chữ

Tên Viên què vừa định ra mở lời, bỗng nhiên liền bịt kín trong cổ họng.

Trà trộn trong giới lâu như vậy, hắn không phải người mạnh nhất, càng không phải thần bí nhất, nhưng kiến thức của hắn vẫn luôn không thiếu.

Ngụy Vệ chỉ làm ra một động tác đơn giản như vậy, không nói gì.

Nhưng hắn nhớ lại một kỹ thuật phát hiện nói dối bí mật, và chỉ có một số chuyên gia mới có thể học được các mẹo thẩm vấn.

Cái này làm cho một câu nói dối vừa mới nghẹn lại trong lòng của hắn đã im lặng tiêu tan.

Có chút nặng nề thở hổn hển, hắn thấp giọng nói: "Người mà ngươi nói, ta căn bản chưa từng nghe nói qua...

Theo ta biết, gần đây nếu có chuyện gì liên quan đến Thần Tử Vong, hoặc là có vẻ có liên quan thì chỉ có một chuyện.”

"......"

Ngụy Vệ cười cười, nói: "Nói một câu.”

Tên Viên què nhíu mày nói: "Nếu ngươi thật sự là cấp dưới của Âu Dương, sao có thể không biết chuyện này chữ?”

Sắc mặt Ngụy Vệ rất ôn hòa, cũng rất kiên nhẫn, chỉ là ngón tay lại có chút không nghe lời chuyển sang cò súng.

Tên Viên què nhìn thoáng qua ngón tay Ngụy Vệ chuyển lên bên trên.

Nhìn ngón tay kia giống như đang cố ý vô tình co rụt lại, hô hấp đều có vẻ như nặng hơn một chút.

Nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc ổn định, nói: "Ta nói.

Có người trộm một cái xác.

Cái xác bị trộm là con gái của một quan chức Bộ tài chính ở phòng Hành Chính, vừa qua đời cách đây không lâu.

Chính là tại độ tuổi đẹp nhất, vừa tốt nghiệp đại học, nghe nói đã đính hôn. Nhưng trên đường đi thử váy cưới trở về thì ngoài ý muốn tử vong, người nhà rất bi thương, vì thỏa mãn tâm nguyện trước khi chết của cô ấy, phá lệ để cho cô ấy mặc váy cưới do chính tay mình lựa chọn để chôn cất.”

"......"

Tên Viên què thở hổn hển vài hơi, lại nói: "Có điều, ai cũng không nghĩ tới, sau khi chôn cất thi thể không lâu thì bị trộm.

Đồ chôn theo và trang sức trong mộ không hề mất một thứ, chỉ có thi thể là bị trộm mất.

Chuyện này đã được một số phương tiện truyền thông đưa tin, cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, kể cả các ngươi.

Bởi vì cũng không có nhiều tổ chức hay giáo hội cần dùng thi thể tươi sống như vậy. Hơn nữa chỉ có thi thể cô gái này bị trộm, cho nên cũng có người hoài nghi chuyện này có liên quan đến giáo hội Tử Vong. Nếu là bình thường, chỉ có một cỗ thi thể như vậy thì có lẽ căn bản không thu hút được sự chú ý của các ngươi. Nhưng bởi vì thân phận của người chết đặc thù, ta nghĩ hiện tại người của các ngươi cũng đã bắt đầu điều tra chuyện này rồi..."

"......"

"Thi thể bị đánh cắp?”

Ngụy Vệ nhíu mày, nghĩ đến chuyện mà hiện tại chị Lucky đang bận.

Lúc trước tụ tập ăn cơm đã nghe nói qua, chị ta đang bận một chuyện cần bắt đầu điều tra, nhưng lại không xác định được việc này có phải thực sự liên quan đến lực lượng ác ma hay không, đến nỗi nhân thủ rảnh rỗi trong thành Phế Thiết này cũng không đủ để dùng, vậy nên mới đến phiên mình cùng Diệp Phi Phi ra tay.

Chẳng lẽ chính là chuyện này sao?

Chỉ có điều, một người là con gái của một quan chức, một người là công nhân mỏ.

Một cái xác chết, một em bé bị bắt cóc...

Hai cái này hình như cũng không có quan hệ quá lớn...

Mà tên Viên què nhìn ánh mắt Ngụy Vệ đang suy ngẫm, cũng lập tức nói: "Ta biết cũng chỉ có những thứ này.

Giữa hai bên có quan hệ hay không ta cũng không biết.

Ta chỉ có thể nói với ngươi, đã rất lâu rồi ta không có truyền giáo, không tiếp xúc với thành viên giáo hội cũ, cũng không âm thầm cầu nguyện. Thậm chí cũng đã rấy lâu rồi ta không còn nghe được lời thì thầm của Thần linh trong mơ nữa, ta chỉ muốn làm người bình thường, sống tốt cuộc sống của mình..."

"......"

"Vậy sao?”

Ngụy Vệ nghe tên Viên què nói, trên mặt lộ ra nụ cười đã hiểu.

Sau đó họng súng vẫn còn tỏa ra hơi nóng đâm thẳng vào miệng vết thương của tên Viên què, ôn hòa nói: "Ngươi ngẫm lại đi!

Chú Viên..."

"......"

Ngụy Vệ cười rất ôn hòa, giọng nói cũng rất thân thiết, nhưng vào trong tai của tên Viên què thì còn khủng bố hơn so với lời thì thầm của ác ma.

Hắn đã đau đớn đến mức đầu đầy mồ hôi, cắn chặt hàm răng để âm thanh của mình không đến mức run rẩy.

Nhưng cảm giác vừa bị bắn một phát rồi chọc vào miệng vết thương vẫn làm cho thân thể hắn nhịn không được run rẩy:

"Ta thực sự không biết thêm manh mối nào..."

"Nghĩ lại..."

"Được..."

"Kỳ thật, ngươi không nên tìm ta, ta đã rời khỏi giáo hội. Mà trên thế giới này, cũng có rất nhiều người thờ phụng sức mạnh siêu thực, nghe nói trong thành Phế Thiết này có một nhóm người thờ phụng Tử Vong mới được thành lập, ta nghe nói, tên của bọn họ hình như được gọi là…

Hắc… Hắc San Dương gia tộc.

Nhưng ta chưa từng thấy qua bọn họ, bọn họ rất ít khi giao tiếp với những người già như chúng ta, cũng không có ai nhìn thấy qua diện mục thật của bọn họ.

Cho nên, ta cũng không xác định bọn họ là tín đồ thật sự, hay chỉ là một đám người không biết trời cao đất rộng.”

"......"

Ngụy Vệ ghi nhớ cái tên này, mỉm cười nhìn chăm chú Viên què, cười nói: "Chỉ có như vậy thôi sao?”

"Thật sự không còn nữa. ”

"Nghĩ lại..."

Ngụy Vệ vừa nói, vừa xoay nòng súng hai cái.

Tên Viên què kêu lên một tiếng đau đớn, gân xanh trên cổ hiện lên, hơi cắn răng:

“Ta thực sự không có nói chuyện với họ, nhưng ta biết cách đây không lâu họ đã chuyển vài tầng quan hệ, mua một lon chất lỏng Formalin từ thị trường chợ đen, đưa đến trang trại ở phía Đông thành phố, ta ... Ta có thể cho ngươi biết tên của trang trại này ..."

"Lại nghĩ..."

“...... Thật sự không có, ngươi đừng tra tấn ta nữa.”

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuảĐàoNhỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.