Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công năng đặc hiệu

Tiểu thuyết gốc · 2542 chữ

Quen biết chú Minh đã lâu nhưng Duy Nam không ngờ ông ấy lại có tố chất của một thầy giáo như vậy. Chú Minh không chỉ chỉ bảo rất tận tình mà còn giảng giải rất chi tiết và dễ hiểu.

“Nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần, từ từ cảm nhận tiếng gọi của Hồn Tướng và đáp lại nó.”

Duy Nam lúc này ngồi xếp chân ngay ngắn trên mặt đất, theo lời của chú Minh nhắm chặt hai mắt từ từ cảm nhận.

Không biết trải qua bao lâu, Duy Nam cho dù cố gắng đến mức nào hắn vẫn chẳng thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả. Cho đến khi trước mắt hắn xuất hiện ánh sáng chói loá khiến hắn không thể nào tập trung được nữa thì lúc này hắn mới bắt đầu mở mắt ra. Trước mắt hắn lúc này là một quyển sách trong suốt màu trắng đang tỏa sáng rực rỡ.

Hai mắt Duy Nam ngơ ngác nhìn quyển sách đang lơ lửng trước mặt mình rồi lại chuyển sang nhìn chú Minh. Đáp lại hắn chính là vẻ mặt ngạc nhiên không kém của chú Minh.

“Đừng nói là tao, cho dù là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu thế giới này cũng không giải thích được trường hợp của mày đâu.”

Không cần đến câu hỏi của Duy Nam, chú Minh lập tức cho hắn biết đáp án, nhưng lại là đáp án mà hắn không muốn nghe nhất. Đầu tiên là loại Hồn Tướng màu sắc chưa từng biết đến, sau đó ngay cả tên tuổi của Hồn Tướng cũng không biết, thậm chí nó còn không phải là người nữa.

Bây giờ tâm trí của Duy Nam đang vô cùng rối bời. Với Hồn Tướng này, hắn sẽ chiến đấu kiểu gì? Chẳng lẽ nhập Hồn vào một quyển sách rồi đọc văn thông não đối phương? Hay cục súc hơn chính là thực hoá Hồn Tướng trên tay, trực tiếp cầm một quyển sách đập đối phương đến be bét máu? Mặc dù quyển sách này có phần vô cùng rắn chắc nhưng hắn phải gõ đối phương bao nhiêu lần mới có thể triệt hạ được?

“Không cần phải lo lắng như vậy. Thứ này chưa từng được biết đến nhưng có lẽ sẽ không vô dụng. Nên nhớ, cho dù là Kiếm Thần hiện tại của Việt Nam chúng ta trước kia cũng phải mang cái danh phế vật suốt 5 năm liền.”

“Dù sao cũng cảm ơn chú.”

Mặc dù biết chú Minh muốn an ủi mình nhưng chuyện này cũng quá khó tin rồi. Kiếm Thần của Việt Nam được mệnh danh là Kiếm Thần trẻ nhất trong lịch sử của nhân loại, luận về thực lực cũng là một trong ba người đứng đầu. Giai thoại của ông có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Một người như vậy lại bị gọi là phế vật thì quá khó tin rồi.

“Tuỳ mày.”

Chú Minh biết có giải thích thì Duy Nam cũng chẳng tin lời mình. Ông cũng biết điều mình nói ra cũng chẳng có người tin, thậm chí có người còn sẵn sàng chửi mắng, đuổi đánh ông vì đã bôi nhọ thần tượng của mình. Nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật mà thôi.

Lời nói của chú Minh tuy không đáng tin nhưng lại tiếp thêm rất nhiều động lực cho hắn. Quả thực Hồn Tướng của hắn là thứ mà chưa ai từng biết đến, nhưng điều đó không có nghĩa nó là thứ vô dụng. Biết đâu nó lại có rất nhiều công năng đặc hiệu mà chưa từng có người nào sở hữu được.

Trước thời gian nhập học lớp Hồn Sư, học sinh sẽ được nghỉ ngơi 6 tháng để chuẩn bị mọi thứ để bước vào cuộc đời mới. Trong thời gian đó, Duy Nam luôn cố gắng không ngừng nghỉ. Một ngày chỉ ngủ 3 tiếng đồng hồ, ngay cả giờ ăn cơm cũng đâm đầu vào luyện tập. Chẳng mấy chốc mà 6 tháng trôi qua và thời gian tựu trường đã đến.

Nhìn cánh cổng trường quen thuộc trước mắt mà Duy Nam bỗng dưng trầm lại. Mới đó thôi mà hắn đã xuyên không đến thế giới này 6 tháng rồi, bây giờ chỉ cần bước qua cánh cửa này thì hắn sẽ bắt đầu bước trên một con đường hoàn toàn xa lạ.

“Haiz…!”

Khẽ thở dài một hơi, trong lòng Duy Nam lại tràn ngập quyết tâm. Nếu bây giờ hắn chần chờ bất kể một giây phút nào thì tính mạng của bản thân chắc chắn sẽ bị đe doạ. Ngay khi hắn vừa hạ quyết tâm bước vào cổng trường thì “bốp” một phát. Bả vai hắn liền cảm thấy một cơn đau nhức truyền đến.

“Là tên kh…”

Chưa kịp dứt câu, Duy Nam đã phải nuốt toàn bộ lời muốn nói và cả cơn tức giận vào trong bụng, bởi vì trước mặt hắn không ai khác chính là Thanh Trúc.

“Lớp trưởng, lâu rồi không gặp, không ngờ chỉ mấy tháng mà trông bà càng xinh đẹp hơn trước bội phần.”

Nhận thấy cánh tay của Thanh Trúc có thể bất cứ lúc này lại một lần nữa đánh xuống bản thân mình, Duy Nam lập tức thay đổi thái độ, giọng trở nên đầy vẻ nịnh nọt.

“Không dám! Nếu không nhầm thì vừa nãy có ai còn bảo tôi là tên khốn nữa đấy.”

Thanh Trúc khuôn mặt đầy vẻ hờn dỗi nói. Vừa rồi cô thấy hắn đứng ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó muốn lại trêu một chút, không ngờ người này lại tức giận như muốn đánh người. Mặc dù cô không nghe hắn nói hết nhưng có thể khẳng định hắn đang muốn mắng cô là “đồ khốn”. Rõ ràng không gặp nhau lâu như vậy, cô còn “có chút” nhớ hắn, không ngờ vừa gặp mặt hắn đã…

“Nào có, chắc chắn là bà nghe nhầm rồi. Đúng rồi, bà có biết ứng dụng tóp tóp gần đây đang thịnh hành không?”

Thấy Duy Nam đang cố lảng sang chuyện khác, Thanh Trúc liền lườm hắn rồi bĩu môi đáp.

“Không biết!”

Ứng dụng tóp tóp đó là thứ mà giới trẻ thời nay vô cùng yêu thích. Trên mạng còn đang hot rần rần từ mấy chị gái xinh đẹp cho đến các em gái xinh tươi ăn mặt mát mẻ nhảy múa lắc hông, làm sao cô có thể không biết được kia chứ? Từ việc cô có thể dễ dàng tiếp cận mà hắn không hề hay biết, Thanh Trúc có thể khẳng định suốt 6 tháng qua, người này không hề chăm chỉ luyện tập mà chỉ biết cắm đầu vào điện thoại ngắm mấy em gái kia rồi. Thật uổng công nàng dùng mọi cách để xin cho hắn vào lớp Hồn Sư. Đúng là một kẻ vô tâm.

Thấy bộ dạng như sắp nổ tung của Thanh Trúc, Duy Nam liền biết nếu tiếp tục chọc ghẹo cô, hắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể khiến cô nguôi giận. Hắn giả bộ lơ đãng nói.

“Haiz, bà không biết đâu. Người ta đồn ầm cái gì mà thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần, tôi thấy đều là giả hết. Rõ ràng nếu bọn họ gặp lớp trưởng Thanh Trúc đây thì bọn họ mới có thể nhận thức được, thần tiên tỷ tỷ ngoài đời là như thế nào.”

Mặc dù không biết có bao nhiêu thật giả trong câu nói của Duy Nam nhưng khi nghe hắn tâng bốc bản thân mình như vậy, trái tim của Thanh Trúc bỗng dưng lại đập liên hồi. Cô thấy cả người nóng ran lên, đến cả vành tai cũng trở nên đỏ ửng.

“Ăn nói luyên thuyên. Kệ ông, tôi vào lớp trước.”

Để Duy Nam không nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, Thanh Trúc không thèm nhìn hắn mà chạy thật nhanh vào bên trong lớp học trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều bạn học xung quanh.

“Lâu không gặp, da mặt vẫn mỏng như vậy. “

Duy Nam lắc đầu mỉm cười rồi cũng theo chân cô tiến vào lớp học.

Là bạn từ thuở nhỏ, mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ e thẹn xấu hổ của Thanh Trúc, Duy Nam đều cảm thấy tim đập rộn ràng. Chính vì vậy mà cho dù sau đó có thể khiến cô giận dỗi, thậm chí hắn còn phải cất công xin lỗi cả một tuần lễ đi chăng nữa thì khi có cơ hội, hắn cũng không ngần ngại mà trêu cô.

Nhưng Duy Nam có thể thề, những lời vừa rồi hắn nói ra hoàn toàn là thực lòng. Chỉ mới 6 tháng không gặp thôi mà khí chất của Thanh Trúc càng thêm cao quý. Trông cô lúc này càng giống hệt những nữ vương uy nghiêm diễm lệ khiến người khác vừa say mê nhưng lại không dám nhìn thẳng.

Lớp Hồn Sư là tập hợp toàn bộ Hồn Sư vừa được khai Hồn trên toàn tỉnh Quảng Nam. Nhưng cho dù là vậy, toàn lớp học cũng chỉ có 52 người. Có thể thấy rằng, người có thể may mắn thức tỉnh Hồn Tướng cũng không phải là quá nhiều.

“Không ngờ phế vật thực sự dám vác mặt đi học cơ đấy.”

Vừa bước vào lớp, Duy Nam đã nghe thấy giọng nói đầy mỉa mai quen thuộc. Khỏi cần nhìn cũng biết người đang chế giễu hắn không ai khác chính là thằng béo Minh Khương. Không ngờ chỉ sau 6 tháng mà thằng béo lại tròn thêm rồi.

“Phế vật thì cút về quê mà cày ruộng đi!”

“Đúng vậy! Ở lại đây chỉ khiến cho cái lớp này thêm mất mặt thôi!”

Cặp anh em sinh đôi Hồ Minh và Hồ Quang cũng nhanh chóng hùa theo thằng mập. Lúc này, có rất nhiều học sinh khác cũng bắt đầu cười lớn, tay chỉ trỏ nhìn Duy Nam đầy châm biếm.

Vì đã quá quen thuộc với chuyện này, Duy Nam cũng lười phản bác. Hắn tìm đại một cái bàn ở góc trống không người rồi lẳng lặng ngồi xuống.

Bị xem như là không khí khiến thằng mập càng nổi điên hơn, hắn đang muốn tiến lên dạy dỗ Duy Nam một chút thì liền bị một tiếng quát ngăn lại.

“Mập! Lui ra.”

Tiếng quát lớn khiến thằng mập lập tức khúm núm lùi lại. Một nam sinh cao trên mét tám, khuôn mặt tuấn tú có phần lạnh lùng, tóc dài được buộc kiểu man bun, đồng phục chỉnh tề bước đến, theo sau hắn là một nhóm học sinh khác hơn hai mươi người. Tất cả từ từ tiến lại bao vây lấy Duy Nam thành một vòng tròn.

“Xin chào, có lẽ mày biết tao đúng không?”

Gác một chân lên bàn, nam sinh kia nhếch môi nhìn Duy Nam đầy khinh bỉ nói.

“Xem như là biết, nhưng dường như chúng ta không thân nhau đến mức phải chào hỏi nhau nhỉ?”

Trước khí thế của mấy chục người bao vây xung quanh, Duy Nam vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhìn thẳng nam sinh kia đáp.

“Yên tâm, chỉ cần mày không dây dưa nhiều với Thanh Trúc thì tao đảm bảo thời gian mày học ở đây sẽ vô cùng yên ả.”

Nam sinh vỗ vai Duy Nam nói.

Nhìn dáng vẻ đầy đe dọa của đối phương, Duy Nam âm thầm thở dài. Quả thực là hồng nhan hoạ quốc mà. Đang muốn lên tiếng thì phía bên ngoài vòng vây lại vang lên tiếng quát lớn.

“Mạnh Hoàng, mày có giỏi thì ra đây mà đánh nhau với tao, đừng động một chút lại kéo bè kéo phái đi dọa nạt người khác.”

Tiếng quát khiến tất cả đều bất ngờ. Lúc này vòng tròn xung quanh Duy Nam mở ra một lối nhỏ đủ để Mạnh Hoàng nhìn thấy kẻ dám lên tiếng thách thức mình là ai.

“Thanh Tùng, lâu rồi mày chưa ăn đòn nên nghĩ rằng tao không dám đụng đến mày nữa hay sao?”

Mạnh Hoàng nhíu mày nhìn Thanh Tùng nói.

“Ỷ đông hiếp yếu, thứ như mày có gì tài giỏi chứ?”

Cho dù đúng trước mặt là hơn hai mươi người đang sẵn sàng đợi lệnh của Mạnh Hoàng để lao lên thì Thanh Tùng vẫn không hề run sợ mà lên tiếng mỉa mai đối phương.

“Có gì tài giỏi sao? Tao có Vương Hồn cao cấp, mày có không? Tao được rất nhiều người ủng hộ, mày có không?”

Mạnh Hoàng càng nói càng trở nên kiêu ngạo. Nhưng điều này lại khiến cho Thanh Tùng không thể phản bác. Luận thực lực và thế lực, đối phương đã bỏ xa hắn rất nhiều.

“Nên nhớ, bọn mày mãi chỉ là hòn đá lót đường cho tao mà thôi, kể cả thằng phế vật ngồi bên kia cũng vậy.”

Thái độ của Mạnh Hoàng khiến cho Thanh Tùng bùng nổ cực điểm. Mặc kệ thực lực đối phương ra sao, thế lực đối phương lớn đến mức nào, hắn bây giờ chỉ muốn ăn thua đủ với Mạnh Hoàng mà thôi.

Khi cả hai sắp lao vào nhau thì trong thoáng chốc liền dừng lại. Bởi vì dưới cổ cả hai đang bị hai đầu bút sắc nhọn chĩa thẳng vào.

“Giờ học đến rồi, không muốn chết thì về chỗ ngồi ngay cho ta.”

Cả Mạnh Hoàng và Thanh Tùng đều thuộc dạng gan lì nhưng đứng trước sát khí của người đàn ông này lại khiến cả hai lập tức run sợ mà ngoan ngoãn lùi về sau.

“Được rồi các em học sinh thân mến, vừa rồi thầy ấy chỉ đùa một chút thôi, mau chóng trở về chỗ ngồi nào.”

Một giọng nói êm dịu vang lên xua tan đi sự sợ hãi trong lòng của đám học sinh. Trước mắt họ lúc này là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, những đường cong hoàn mỹ được khắc họa rõ nét trong bộ váy đen bó sát người. Không chỉ nam sinh mà ngay cả những nữ sinh cũng không thể rời mắt khỏi cơ thể hoàn mỹ kia được.

Sau hiệu lệnh của cặp nam nữ kia, đám học sinh cuối cùng cũng ngoan ngoãn về bàn ngồi. Khi cả hai đi ngang qua, Duy Nam bỗng dưng nhận thấy ánh mắt đầy khinh bỉ của người đàn ông kia. Mặc dù chỉ lẩm bẩm trong miệng nhưng rõ ràng Duy Nam có thể nghe thấy hai từ “phế vật” từ trong miệng của đối phương.

Rõ ràng đây là lần đầu cả hai gặp nhau, hơn nữa hắn dường như chưa hề đắc tội đến đối phương. Duy Nam lúc này thực sự nghi ngờ bản thân có phải là có dị năng đặc biệt là thu hút thù hận của người khác không nữa.

Bạn đang đọc Hồn Sư sáng tác bởi yuskill
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuskill
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.