Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh kiếm ánh sáng

Tiểu thuyết gốc · 4812 chữ

Kiba cười khổ nhìn cô gái nhỏ bé đang chiến đấu với đống thịt nướng. Anh vốn còn đang lo có nên làm món súp nhẹ để cô ăn hay không, giờ thì khỏe rồi. Xem cái cách cô nàng tiêu diệt thịt như bão táp thế kia thì rõ ràng là cô ta còn khỏe mạnh hơn nhiều so với anh nghĩ.

Nói đến cũng may, nếu không nhờ mùi thơm của đống thịt và tiếng gọi của dạ dày thì không biết cô ta sẽ còn bái lạy anh đến khi nào nữa. Xem như tạm thời giải quyết được một vấn đề.

Quay lại với câu hỏi chính. Kiba sử dụng hệ thống trao đổi với Kiki bằng suy nghĩ.

“Bây giờ nói rõ đi. Ngôn ngữ có cài đặt sẵn là thế nào ?”

“Thì đơn giản như em đã nói thôi. Bộ ngôn ngữ của hành tinh này, hoặc ít ra là ngôn ngữ của cô gái kia – vốn đã nằm trong cơ sở dữ liệu của em rồi.” – Kiki trả lời.

“Vậy thì nó thuộc về hành tinh nào, khu vực nào ?” – Kiba ngay lập tức hỏi, nếu đã có trong dữ liệu của Biocom tức là nó phải là ngôn ngữ nhân loại đã từng tiếp xúc. Có vẻ như anh sắp tìm được manh mối về địa điểm hiện tại của mình rồi.

“Không biết.” – Kiki dội cho anh một xô nước lạnh.

“Mày đang giỡn mặt tao đó hả ?” – Kiba nghiến răng.

“Không có, em không biết thật mà...” – Kiki luống cuống đáp. “Bộ ngôn ngữ này hoàn toàn không có thông tin nguồn gốc gì cả, nếu không phải đối chiếu với tiếng nói cô ta thì em thậm chí không biết là nó có tồn tại trong dữ liệu của mình nữa kìa.”

Lại là một dấu chấm hỏi to tướng nữa. Nhưng Kiba có thể đoán được một điều, tất cả những chuyện này chắc chắn có liên quan đến một người cụ thể.

Levin Ingeno.

Lão già mắc dịch này đang giở trò gì đây. Tại sao trong Biocom của anh lại có cài sẵn ngôn ngữ của một hành tinh bí hiểm mà anh bị đưa đến do biến cố trong khi thực hiện nhiệm vụ.

Tình cờ ? Có mà ngu mới đi tin vào chuyện đó.

Kiba nhíu mày, quá nhiều ẩn số và quá ít dữ kiện.

Thôi kệ. Kiba lắc đầu, không nghĩ ra thì khỏi nghĩ làm gì cho mệt. Dần dần rồi thì anh cũng sẽ có câu trả lời thôi. Không tự làm khó bản thân là nguyên tắc sống của anh. Vả lại nếu là dính tới lão Levin thì anh cũng an tâm được một chuyện. Đó là lão sẽ không bao giờ làm chuyện có hại cho anh cả, anh tin tưởng như vậy.

Tạm thời hành động tiếp theo của anh sẽ là tìm kiếm thông tin từ cô gái này. Nếu ngôn ngữ của cô ta đã được cài đặt sẵn, điều đó chứng tỏ cô ta – hoặc dân tộc cô ta – có liên quan ít nhiều đến lời giải cho những vấn đề của Kiba. Dù sao có hướng đi rõ ràng vẫn tốt hơn.

Cô gái có vẻ đã ăn xong. Kiba nhìn đống xương lớn bên cạnh cô ta mà cũng thấy hơi giật mình. Thật đáng thương, phải đói đến mức nào mới có thể ăn được như vậy.

Thấy ánh nhìn của anh, cô gái hơi đỏ mặt cúi đầu xuống. Sau đó cô mím môi nhìn thẳng vào mắt anh và lên tiếng.

“Thưa ngài, có thể cho Sharty hỏi một chuyện được không ?” – Giọng cô nhỏ nhẹ và trong vắt.

Kiba đã ra lệnh cho Kiki mở hệ thống chuyển ngữ tự động, thế nên anh có thể hiểu cô đang nói gì một cách dễ dàng. Anh gật đầu.

“Bạn bè của tôi...” – Sharty ngần ngừ hỏi, mắt cô hoe đỏ.

Kiba thở dài, thay vì trả lời anh quay đầu nhìn về phía xa đống lửa.

Cô gái theo phản xạ nhìn theo ánh mắt anh và phát hiện ra hai đám đất nhỏ nằm trên một khu vực sạch sẽ. Sau khi cô bất tỉnh, Kiba đã đi tìm và mang thi thể của hai cậu bé về rồi chôn ở đây. Vì không biết rõ tập tục tôn giáo của dân tộc nơi đây nên anh chỉ làm tạm hai nấm mộ bỏ không. Nước mắt không kiềm được nữa chảy ra trên mắt Sharty. Cô lại cúi đầu.

“Cảm ơn ngài, sứ giả nhân hậu.”

Rồi cô lầm lũi đi tới trước hai nấm mộ.

Sharty nhặt nhạnh vài viên đá xung quanh rồi xếp vào trên hai nấm mộ, mỗi nấm mộ cô xếp ba hòn đá nhỏ thành hình tam giác. Sau đó cô dùng tay viết chữ trên từng nấm mộ. Chắc là tên của hai cậu bé.

Làm xong, cô quỳ trước mộ và – trái lại với những gì Kiba nghĩ – cô nở một nụ cười thật tươi.

“Kaito, Tyr, hãy an nghỉ. Chúng ta đã làm được rồi, mọi người sẽ được cứu. Thượng đế không bỏ rơi chúng ta. Hy vọng hai cậu sẽ cùng Lyn và Tomoe vui chơi thanh thản trong lòng biển sao.”

Một cái gì đó mách bảo cho Kiba rằng, phiền toái của anh chỉ mới bắt đầu thôi.

-----

“Thưa sứ giả tôn kính...”

“Một lần cuối cùng, làm ơn bỏ ngay hai chữ sứ giả đó dùm cho tôi với.” - Kiba ngắt lời cô gái. Qua công cụ chuyển ngữ của Kiki anh lên tiếng, phát ra những âm thanh khó hiểu tương tự như của cô.

Sharty ngập ngừng, cô có vẻ khó hiểu không biết vì sao anh lại kiên quyết như vậy.

“Thưa ngài, ngài...”

“Gọi tôi là Kiba !”

Khi nghe anh xưng tên, mắt cô bé mở to lên đầy tò mò nhưng kèm với nó là một niềm vui không thể che giấu.

“Vâng, thưa ngài Kiba.” – Cô vui vẻ gật đầu.

“Bây giờ thì đi vào vấn đề chính đi, chẳng phải cô đang rất gấp hay sao.” – Kiba phẩy tay.

Sharty lập tức gật đầu lia lịa, cô nói liến thoắng.

“Thưa ngài Kiba, em tên Sharty. Chúng em là người của làng Nevile ở cách đây năm ngày đường về phía...”

Kiba lại ngắt lời cô.

“Bỏ qua phần giới thiệu lý lịch đi. Bao nhiêu người cần cứu, ở đâu, bao xa ?”

Sharty khựng lại, rõ ràng là không biết “giới thiệu lý lịch” là gì. Nhưng cô ngay lập tức hiểu ý của anh và trả lời ngay. Thật là một cô bé thông minh, Kiba thích người như vậy.

“Gần hai mươi người bị kẹt lại trong lãnh địa của Falco, cách đây hơn một ngày đường. Em có thể dẫn đường.”

Kiba gật đầu. Anh đã đoán được là bọn họ hẳn phải gặp chuyện gì cực kỳ nguy hiểm mới phải để cho những đứa trẻ đi cầu cứu. Dù sao đã giúp thì phải giúp cho trót.

“Nguy cấp đến mức độ nào ?”

“Vô cùng khẩn cấp. Họ còn đang lẩn trốn nhưng Falco vẫn rình rập chờ thời cơ...” – Sharty lo lắng nói.

“Vậy thì lên đường ngay thôi !”

Kiba đứng dậy, dùng chân hất đất vào dập tắt đống lửa. Anh đã hun khói sẵn một ít thịt để mang theo làm lương thực, phần còn lại không ăn hết thì đành phải bỏ vậy. Cứu người quan trọng hơn.

“Lên đường... ngay bây giờ ?”

Sharty ngơ ngác hỏi, cô ngẩng đầu nhìn lên trời.

Màn đêm vẫn đang che phủ bầu trời, cho dù có ánh sáng của các vì sao và được ba mặt trăng chiếu rọi nhưng khu rừng ban đêm vẫn tràn đầy tăm tối và nguy hiểm. Cô được dạy rằng tuyệt đối không di chuyển trong rừng vào ban đêm và tự bản thân mình đã trải qua cảm giác khủng khiếp đó một lần rồi.

“Đúng vậy, ngay bây giờ.” – Kiba vừa nói vừa chuẩn bị một ít dây leo đã được anh bện lại thành một sợi dây thừng chắc khỏe.

Rừng đêm có thể nguy hiểm với bất kỳ ai khác, nhưng không bao gồm Kiba trong đó. Với kỹ năng cảm nhận bằng Thần lực anh có thể dễ dàng phát hiện và tránh các mối nguy hiểm từ xa. Còn về bóng đêm ? Kỹ năng Dạ Nhãn sẽ dễ dàng xử lý chuyện đó, sau khi kích hoạt mắt anh sẽ còn nhìn ban đêm rõ hơn cả ban ngày nữa. Chính nhờ kỹ năng này mà đội Linh Miêu nổi danh là sát thủ bóng đêm có thể tung hoành khắp nơi.

“Đừng lo lắng gì cả, chỉ cần định hướng cho tôi là được.” – Kiba nói với Sharty.

Sharty ngoan ngoãn gật đầu. Như biết rõ anh đang làm mọi cách để giúp cô và mọi người, cô thậm chí im lặng không phản kháng khi anh cột cô lên sau lưng anh bằng dây leo.

“Cố gắng chịu đựng một chút sẽ quen.” – Kiba nói.

Hít một hơi vào, anh nhìn theo hướng tay của Sharty chỉ, Thần lực đang cuồn cuộn không ngừng dưới chân anh. Một luồng khí chạy lên não, anh mở mắt ra. Trước mắt anh cảnh vật bỗng nhiên bừng sáng.

Thần Phong. Dạ Nhãn.

Kiba đạp mạnh chân và như một ngọn gió, anh và cô gái trên lưng hòa vào trong màn đêm.

-----

Khi Sharty mở mắt, mặt trời đã lên đến gần giữa bầu trời.

Cô đã ngủ mê mệt từ tối đến giờ, sau khi chỉ phương hướng cho Kiba. Anh cũng không muốn đánh thức cô, để cho cô ngủ lấy lại chút sức lực.

Cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Cuộc săn đuổi đẫm máu. Cái bóng khủng khiếp phủ lên phía trên cô. Tia sáng chói mắt lướt qua cứu tính mạng cô. Và anh, như một vị thần giáng thế trừng phạt bọn ác thú.

Nhưng ngọn gió thổi vào mặt cô cho cô biết đây không phải là mơ. Đây là hiện thực, một phép lạ thật sự xảy ra trong hiện thực.

Cô đang nằm trên lưng Kiba, lướt đi xuyên qua cánh rừng nhẹ nhàng. Khi thì nhảy từ ngọn cây này qua ngọn cây khác, khi thì phóng qua những ngọn đồi, con suối. Cô có cảm giác như mình đã hòa làm một với ngọn gió, thổi qua khu rừng này. Với tốc độ như thế này thì chỉ nội trong hôm nay cô có thể quay lại chỗ mọi người rồi.

“Tỉnh dậy rồi sao ?” – Gịng Kiba vang lên phía trước cô.

Sharty giật mình. Cô vội trả lời.

“V...vâng.”

“Tốt lắm, chúng ta vẫn còn đi đúng hướng chứ ?”

“Vẫn đúng. Chắc chỉ trong chiều nay sẽ tới được thôi.”

Kiba gật đầu, vẫn không chậm bước chân.

Chợt nhớ ra, Sharty tái mặt vội nói.

“Nhưng mà, sắp đến gần lãnh địa của Falco rồi thì chúng ta không thể tiếp tục thế này đâu. Phải hạ xuống đi trong rừng thật nhẹ nhàng.”

“Nhân tiện, Falco rốt cuộc là cái giống gì thế ?” – Kiba hỏi.

Sharty ngạc nhiên, sứ giả của thượng đế không biết đến Falco ? Nhưng cô nén lại sự thắc mắc và trả lời anh.

“Falco là một trong năm loại thần thú của lục địa Asha này. Thần thú là những con thú có kình lực vô biên cùng với trí tuệ gần với con người. Falco là một con chim rất lớn, chuyên sử dụng móng vuốt sắc bén và những cọng lông cứng như thép của mình làm vũ khí...”

Hả cái gì mà thần với chả thú. Kiba tự hỏi, phải chăng trên hành tinh này những con thú hấp thụ Thần lực mạnh mẽ được xưng tụng là thần thú. Nghe có vẻ hợp lý. Nhưng phải mạnh đến cỡ nào mới được gọi là thần thú nhỉ, anh tò mò.

“Lớn đến mức nào ?”

“Trong truyền thuyết, Falco khi trưởng thành có đôi cánh dài có thể bao phủ một ngọn núi nhỏ...” – Sharty sợ sệt nói.

“Đại ca, nếu vậy thì kích thước nó bằng cỡ một chiếc phi thuyền chở khách dân dụng đó...” – tiếng Kiki vang lên trong đầu Kiba.

Kiba muốn dựng tóc gáy. To như phi thuyền dân dụng, lại còn lượng Thần lực khổng lồ nữa. Đánh thế nào ? Ngoại trừ vác chiến hạm vũ trụ tới nã pháo năng lượng ra anh không nghĩ ra cách nào khác cả.

“...may mắn là con Falco này còn nhỏ. Mà thật ra tất cả Falco khi trưởng thành đều di chuyển đến sống trong dãy núi Hel rồi chứ cũng ít gặp chúng bên ngoài các lục địa.” – Sharty tiếp lời.

Kiba thở ra một hơi, thì ra là đi đánh thần thú phiên bản nhỏ. Vậy thì còn được. Nếu thật sự là thần thú như trong truyền thuyết thì anh chắc cũng phải gạt nước mắt bỏ đi thôi. Giúp người tốt thì tốt thật nhưng vì những người không quen biết mà bỏ mạng thì lại không phải là nguyên tắc sống của anh.

“Nhưng điểm đáng sợ của Falco không phải là sức mạnh hay kích thước, mà là khả năng cảm nhận kình lực của nó. Nó có thể phát tán kình lực của mình bao phủ phạm vi rất rộng và có thể theo dõi được từng cử động của mọi sinh vật bên trong. Miễn là những sinh vật đó có kình lực trên người. Nhờ khả năng này nó được gọi là thợ săn của bầu trời.”

Kình lực ? Phát tán ? Kiba giật mình. Không lẽ cái mà cô bé đang nói đến là Thần lực. Vậy là con chim kia lại có khả năng sử dụng Thần lực để cảm nhận à. Mà không đúng, theo cô bé nói thì nó chỉ cảm nhận được những sinh vật có “kình lực” mà thôi. Điều đó nghĩa là sao ?

Kiba suy nghĩ. Trong đầu anh hiện lên một giả thuyết. Giả dụ như có những sinh vật có Thần lực và có khả năng điều khiển được nó theo bản năng. Tuy nhiên sự điều khiển đó không được hoàn thiện lắm nên không đạt đến hiệu quả như những kỹ năng của đội biệt động. Vậy thì con chim kia có thể dùng Thần lực đến một mức độ nào đó cảm nhận được những sinh vật có Thần lực khác. Nhưng nó không thể cảm nhận được được địa hình hay những sinh vật không có Thần lực trong người.

“Vậy ra đó là lý do em và hai cậu bé kia được chọn để đi cầu cứu ?” – Kiba hỏi Sharty.

“Vâng, thật ra lúc đầu bọn em có đến năm người, nhưng đã có hai người bị lạc mất trong đêm. Tất cả đều không có kình lực nên mới có thể lẻn ra khỏi lãnh địa của Falco được.”

Vậy là đúng như anh nghi ngờ. Kình lực mà cô bé nói đến chắc là cách người ở đây gọi Thần lực.

“Ngài Kiba, em thật ra vẫn thắc mắc... tại sao ngài không có kình lực ?”

A, Kiba ngạc nhiên quay người lại nhìn Sharty. Cô bé cũng đang mở mắt nhìn anh đầy tò mò.

“Cho dù người không có kình lực vẫn có thể cảm nhận được kình lực phát ra từ sinh vật khác. Nhất là kình lực càng nhiều thì phát ra càng mạnh. Nhưng ngài không hề có chút kình lực nào mà vẫn có thể mạnh mẽ nhanh nhẹn được như vậy. Đây là sức mạnh thượng đế ban cho ngài sao ?”

Ặc, lại nữa rồi thượng với chả đế. Kiba bỗng nhiên muốn cười. Anh vốn bản thân đã có Thần lực vô cùng dồi dào và mạnh mẽ trong người, trải qua phương pháp rèn luyện và vận dụng của đội biệt động lại càng trở nên tinh thuần. Nhưng dù sao cũng là sinh ra có sẵn, nói là thượng đế cho thật ra cũng không sai. Anh im lặng không phản đối. Sharty mắt lại càng sáng hơn vì nghĩ rằng anh đã thừa nhận.

Nhưng mà cô bé nói không cảm nhận được anh có “kình lực”. Chuyện này có gì là khó hiểu. Bình thường Thần lực lưu chuyển trong cơ thể, chỉ khi kích hoạt kỹ năng thì mới truyền đến bộ phận tương ứng chứ ai lại đi ở không mà phát ra ngoài cả ngày cho nó tốn sức...

Khoan đã. Kiba chợt nhận ra điểm mấu chốt. Có lẽ nào trên hành tinh này tất cả mọi người có Thần lực đều phát ra bên ngoài cơ thể giống như những bọn thú mà anh đã gặp. Đó là cách sử dụng ngu xuẩn nhất, hoàn toàn hỗn loạn và thiếu điều khiển. Hiệu quả của Thần lực như vậy chỉ được sử dụng chưa đến 1/10 khả năng vốn có.

Vậy thì, có khi nào con Falco kia cũng sẽ như bọn thú bị anh cảm nhận theo dõi từ xa – không thể nào phát hiện ra anh. Nó chỉ có thể phát hiện những sinh vật Thần lực hỗn loạn phát tán ra ngoài cơ thể mà thôi ?

Đột nhiên anh cảm thấy Falco không còn đáng sợ như trước nữa, điểm mạnh nhất của nó đối với anh hoàn toàn vô nghĩa.

“Ngài Kiba, ngài sẽ dùng đến kiếm ánh sáng để đối phó với Falco chứ ?” – Tiếng Sharty lại vang lên sau lưng anh.

Không chờ anh phản ứng, Sharty tiếp tục nói giọng đầy hâm mộ.

“Thật sự là kiếm ánh sáng trong truyền thuyết. Trước giờ em chưa từng thấy vũ khí nào đẹp như vậy...”

Kiếm ánh sáng ? Chắc ý cô bé muốn nói đến cây Lightsaber của mình, Kiba nghĩ.

“Thì Lightsaber bản chất nó đúng là kiếm ánh sáng mà đại ca !” – Kiki lên tiếng.

“Tao biết, tao không có ngu. Tao chỉ đang tò mò cái vụ ‘trong truyền thuyết’ kia mà thôi.” – Kiba hừ mũi.

Hành tinh này có vẻ rất nhiều truyền thuyết. Mà đa phần những nơi kém phát triển đều như vậy, đây là vấn đề về nhận thức và phát triển tư tưởng.

Một cái gì đó vô cùng khủng khiếp xuất hiện trong tầm cảm nhận của Kiba.

“Sharty...” – Anh dừng lại.

Cũng đang bất ngờ khi anh đột ngột dừng lại, cô bé rụt rè lên tiếng.

“Vâng, thưa ngài ?”

“Chúng ta đã đến gần lãnh địa của Falco rồi đúng không ?” – Kiba hỏi.

Cô bé nhìn xung quanh, sau đó thốt lên.

“Đúng vậy, nãy giờ em quên cảnh báo mất. Chúng ta phải cẩn thận, Falco có thể ở bất cứ nơi nào trên bầu trời...”

Không cần phải cẩn thận đâu. Kiba lắc đầu, anh đã cảm nhận được vị trí chính xác của nó.

Tin vui là, nó không cảm nhận được anh mặc dù anh đang dùng Thần lực quan sát nó rất kỹ.

Tin buồn là, anh không nghĩ nó lại mạnh đến mức độ này.

-----

Với kích thước như một chiến máy bay chiến đấu một người lái, Falco có hình dạng rất giống một con đại bàng trên Trái Đất. Chỉ khác một điều, đại bàng không to khổng lồ và không tỏa ra Thần lực mạnh đến nỗi làm Kiba muốn đái ra quần như vậy.

Nếu như con thủ lãnh bầy thú lúc đầu làm cho Kiba chảy mồ hôi với lượng Thần lực mạnh hơn cả anh, thì con Falco này đích thực đủ tiêu chuẩn làm cho Kiba đái ra quần với lượng Thần lực khổng lồ gấp ba lần anh.

Đây chỉ là một con Falco còn nhỏ chưa trưởng thành ? Kiba tự thề với lòng từ nay bất cứ nơi nào có hai chữ thần thú sẽ không có anh ở đó. Anh không dám tưởng tượng thần thú trưởng thành sẽ có Thần lực khủng bố đến mức nào, với cái kiểu tỏa Thần lực ra ngoài cơ thể này thì có khả năng anh sẽ trực tiếp bị ép chết bởi Thần lực bên ngoài cơ thể của thần thú thôi. Đừng nói đến chuyện đánh nhau. Anh thà chiến đấu một mình với băng hải tặc vũ trụ hung hãn nhất vũ trụ còn hơn là đến gần một con thần thú “trong truyền thuyết” kia.

Vấn đề quan trọng bây giờ là, đánh thế nào đây ?

Những cái gì mà Thần lực hỗn loạn hiệu quả không đến 1/10 hồi nãy anh phân tích ? Ném hết vào thùng rác đi. Kết hợp với thân hình máy bay chiến đấu của nó và sức mạnh cơ thể, chừng đó Thần lực đã quá đủ hiệu quả để đánh anh tơi tả rồi. Nếu đây là một nhiệm vụ cho đội biệt động, anh sẽ không ngần ngại xếp nó vào cấp SSS.

Cơ hội duy nhất của anh là sử dụng lợi thế vũ khí của mình. Một nhát chém quyết định với cây Lightsaber tin cậy đã theo anh bao nhiêu năm nay. Anh sẽ không có khả năng chiến thắng một trận đánh kéo dài với nó.

Sharty im lặng nhìn Kiba. Toàn thân anh phát ra cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ. Cô biết anh đang bắt đầu bước vào trạng thái chiến đấu. Cô đã thấy nhiều chiến binh Thánh tộc như vậy.

Kiba cởi dây, thả Sharty xuống đất. Cô hơi choáng váng mất thăng bằng sau khi bị cột trên lưng hơn nửa ngày trời.

Đưa cho cô số thịt còn lại, anh chậm rãi lên tiếng, tay đưa lên chỉ đường.

“Đi về hướng này, sau khi qua dòng suối cô sẽ tìm được bạn bè mình. Tổng cộng mười tám người đang trốn trong hang động ngầm dưới một tảng đá lớn. Sau khi gặp họ, bảo họ ngay lập tức chuẩn bị xuất phát về làng.”

“Thế còn ngài ?” - Sharty hỏi.

“Tôi sẽ tấn công Falco và cố gắng giết nó trong thời gian ngắn nhất. Nếu thất bại thì ít nhất cũng làm nó bị thương. Trong trường hợp đó tôi sẽ dụ nó chạy theo hướng ngược lại. Đừng lo cho tôi, tôi sẽ có cách tìm ra mọi người sau đó.”

Kiba nói dứt khoát với một thái độ nghiêm túc khiến cho Sharty không dám lên tiếng. Cô chỉ biết gật đầu đồng ý. Sau khi nhìn anh đầy quan tâm, cô quay người đi một cách quyết đoán. Cô hoàn toàn đặt niềm tin vào anh.

Bây giờ thì đến phần việc gian khổ rồi. Kiba mỉm cười, phải cho con chim này cảm nhận một chút thực lực của đội trưởng đội Hổ. Cây Lightsaber không biết từ khi nào đã nằm gọn trong tay anh, màu bạc kim loại của nó lấp lánh trong ánh nắng chiều.

-----

Falco đậu trên một mỏm đá. Nó đang rỉa móng vuốt sau khi làm thịt một con mồi.

Nó rất bực bội, con mồi vừa rồi không làm cho nó thỏa mãn. Mấy ngày trước có một số con mồi kỳ lạ đi bằng hai chân lọt vào lãnh địa của nó. Nó đã tấn công, phần nhiều vì tò mò hơn là vì cảm thấy uy hiếp và bắt một con về để ăn thử.

Sau khi ăn, nó đã nghiện mùi vị này mất rồi. Nó không còn cảm giác được thứ thịt nào khác đáng ăn ngoại trừ thịt sinh vật hai chân này nữa. Thế nên nó quyết định bắt tất cả bọn này về để ăn dần.

Nhưng thật đáng ghét, bọn sinh vật này quá tinh ranh. Chúng lại biết chui rúc lẩn trốn ở những nơi mà nó không thể tiếp cận được. Đã mấy ngày liền nó vẫn chưa săn được thêm con nào nữa. Nhớ lại mùi vị kia, nó lại càng thèm muốn điên cuồng. Nhất định không thể bỏ qua cho bọn này chạy thoát dù chỉ một con. Nó vẫn luôn cảm nhận được vị trí của bọn sinh vật kia. Chúng tụ tập lại và lẩn lút dưới đó. Nhưng chúng sẽ không lẩn trốn mãi được. Chúng cũng cần phải ăn. Rồi chúng sẽ phải thò ra, và khi đó, chúng sẽ biến thành những miếng thịt ngon trong miệng nó.

Falco hoàn toàn không để ý đến một bóng người đang không một tiếng động tiến đến gần mỏm đá.

Kiba vô cùng bình tĩnh từ từ tiến đến. Chỉ cần một chút căng thẳng hay mất tập trung, anh sẽ bị nó phát hiện ngay. Những sinh vật họ chim săn mồi này có giác quan vô cùng sắc bén. Rất may là bộ trang phục đội biệt động trên người anh có tính năng khử mùi hoàn toàn, nếu không thì với khứu giác nhạy bén của loài chim anh không thể nào đến gần nó được như thế này.

Anh nhẹ nhàng trèo lên một cành cây đại thụ. Trước mắt anh là bộ lưng to lớn và hoàn toàn không cảnh giác của Falco. Kiba lấy tinh thần, anh thậm chí không dám hít thở mà thay vào đó sử dụng hô hấp bằng Thần lực. Anh chỉ có một cơ hội mà thôi.

Chuôi kiếm Lightsaber trong tay, vẫn chưa bật lên. Kiba không thể bật lên vì anh biết một khi lưỡi kiếm ánh sáng với sức mạnh Thần lực tinh thuần của nó bật lên Falco sẽ nhận ra ngay lập tức.

Anh phóng người lên như một bóng ma, mục tiêu là cánh phải của con thú. Cho dù có mạnh mẽ đến cỡ nào thì chim vẫn là chim, một khi cánh bị phế rồi chỉ có thể trở thành một con gà trên đất mặc cho anh làm thịt mà thôi.

Falco vẫn đang rúc đầu xuống rỉa ráy móng vuốt, không hề hay biết tử thần đang đến gần nó.

Đột nhiên, bản năng sinh tồn của nó phát ra tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt. Nó quay người lại nhanh như chớp.

Đối mặt với nó là Kiba đang từ trên không lao xuống.

Không xong, vậy mà vẫn bị nó phát hiện. Kiba than thầm nhưng không hề dừng lại. Tay anh bấm nút, XÈO một tiếng lưỡi kiếm ánh sáng chạy ra từ chuôi Lightsaber. Anh dùng cả hai tay chém mạnh xuống trong khi Falco xòe lớn hai cánh ra chập lại để bảo vệ cơ thể.

Lưỡi kiếm của Kiba chém xuống và gặp phải lực cản mãnh liệt, khiến anh bắn ngược ra xa.

Kiba tái mặt, trong khoảnh khắc lưỡi kiếm và bộ lông của con chim chạm nhau, anh cảm nhận được Thần lực mạnh mẽ vốn đang tản mát khắp bên ngoài cơ thể Falco bỗng nhiên hội tụ lại thành một tấm chắn dày đặc chống lại lưỡi kiếm của anh.

Cứ như thể là...

“Giáp Thần lực.” – Kiba cay đắng tự trả lời.

Anh đã quá coi thường con chim này rồi. Từ bản năng nhạy bén với nguy hiểm cho đến sự cứng rắn của bộ lông và đặc biệt là khả năng vận dụng Thần lực của nó. Mặc dù chỉ là thúc đẩy theo bản năng và vô cùng thô sơ nhưng lớp Giáp Thần lực được tạo thành bởi lượng Thần lực mạnh mẽ kia vẫn đủ khả năng chống lại nhát chém Lightsaber của anh.

Con chim rít lên, vừa phẫn nộ vừa vui sướng. Phẫn nộ vì bị đánh lén, còn vui sướng là bởi vì sinh vật hai chân mà nó vẫn thèm thuồng không ngờ lại tự dẫn xác đến cho nó làm thịt.

Kiba bình tĩnh suy nghĩ. Không còn gì phải nghi ngờ nữa, anh sắp sửa đối mặt với một trận ác chiến khủng khiếp nhất từ trước đến giờ anh chưa từng gặp phải. Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện trên môi, anh nắm chặt thanh Lightsaber trên tay.

“Nếu không đủ mạnh, thì ta đơn giản là phải... mạnh hơn nữa.” - Kiba lẩm bẩm.

Ánh sáng trắng của thanh kiếm chuyển sang màu đỏ.

Bạn đang đọc Tinh Hải sáng tác bởi EikaGen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EikaGen
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.