Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Cảnh Thần Tốc

Tiểu thuyết gốc · 3403 chữ

Nhờ vào năng lực kinh dị của phế đan, qua hai tháng miệt mài tu luyện, tu vi Lập Thiên đề thăng từ tầng hai Ngự Khí sơ kỳ đến tầng ba Ngự Khí đại thành, tốc độ tiến cảnh vô cùng thần tốc. Ban đêm luyện khí, ban ngày luyện kiếm, rất nhanh đã vận dụng thành thục ba bộ pháp môn nền tảng của việc tu hành.

Thực ra quá trình tu luyện cũng không dễ dàng như lời kể, không ít lần Lập Thiên bị phế đan hành cho thừa sống thiếu chết, hôm thì táo bón, hôm thì tiêu chảy, cứ ôm khư khư cái nhà xí từ đêm đến sáng, thiếu đường muốn mang giường chiếu ra ở một bên cho tiện việc đại tiểu tiện. Cũng may ban đêm chẳng ai tranh nhà xí với hắn, bằng không sư huynh đệ với nhau dù tốt đến mấy cũng có ngày đánh nhau sứt đầu mẻ trán chứ chẳng đùa.

Chưa hết, có lần Lập Thiên mạo muội luyện tập Khống Linh Thuật ngay trong phòng, do chưa thành thạo việc điều khiển tia linh khí nên vô tình khiến phi kiếm đâm thủng cả vách tường. Thế là ngày hôm sau hắn phải tự mình đi chặt tre về sửa lại, mặc dù lỗ thủng đã được vá lành nhưng tính thẩm mỹ của cả ngôi nhà theo đó cũng xuống dốc trầm trọng.

Rồi một lần khác, vì tu luyện Phi Kiếm Thuật mà Lập Thiên bị gãy mất một chiếc răng, về sau hắn rút ra bài học xương máu là không nên tu luyện thuật ngự kiếm ở trên mặt đất hoặc đồi núi gồ ghề mà đổi địa phương thành trên hồ nước, bởi vì nếu chẳng may ngã xuống thì không bị gãy răng hoặc gãy xương. Chỉ bất quá vì quyết định đó mà hắn mấy lần xuýt chút bị chết đuối vì rơi xuống đoạn nước quá sâu.

Cũng may Lập Thiên là loại người kiên cường, một khi đã quyết ý làm cái gì thì nhất định sẽ làm tới cùng, cho nên dù quá trình tự thân tu luyện gặp vô vàn khó khăn nhưng hắn vẫn không nản lòng thoái chí mà bỏ cuộc giữa chừng. Ông trời không phụ người có tâm, sau hai tháng kiên trì luyện tập, cố gắng của hắn đã được đền đáp xứng đáng.

- Ta có nên làm thủ tục thăng cấp ngoại môn đệ tử hay không đây? Dù không thăng cấp thì tài nguyên tu luyện của ta cũng đã có Nhạc sư huynh và Vũ Yến sư tỷ lo liệu, hoặc không thì đã có Hàn gia tới chi trả, không cần lo lắng.

- Chỉ có điều nếu không thăng cấp, các loại pháp môn được phép tu luyện không nhiều, sẽ kiềm hãm thực lực của ta. Đến lúc phù chiếu diễn ra, gặp phải yêu thú còn đỡ, chẳng may chạm mặt tên thiếu đà chủ kia thì quá nguy hiểm.

- Không được, ta chỉ có thể thăng cấp làm ngoại môn đệ tử, đi thu thập công pháp nội môn đệ tử để tu luyện mới có khả năng đối phó với tên kia. Phải tu luyện loại công pháp nào cường đại một chút, tốc độ nhanh nhanh một chút, đánh không lại thì chạy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống chi ta bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ. Haizzz

Ngẫm nghĩ một chút, Lập Thiên quyết định đi thẳng vào nội vụ điện tiến hành thủ tục thăng cấp đệ tử.

Vị giám khảo kiểm tra Lập Thiên theo đúng nguyên tắc sử dụng Phi Kiếm Thuật để kiểm tra tu vi của hắn. Quá trình khảo thí vẫn tiến hành bình thường như bao đệ tử khác.

Qua không lâu, ngọc bài ngoại môn đệ tử chính thức được khắc lên. Do Lập Thiên là chiến tu đệ tử, trước đó đã làm thủ tục trích huyết thắp mệnh đăng rồi nên quá trình thăng cấp thoáng chốc đã hoàn thành.

- Trưởng lão, việc ta thăng cấp làm đệ tử ngoại môn ngài có thể giữ bí mật giúp ta được không?

Vị giám khảo ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao vậy? Những người khác thăng cấp đệ tử thường chỉ sợ thiên hạ không biết, chưa gì đã đi rêu rao khắp nơi, khoe khoang đủ thứ trên trời dưới đất, còn ngươi tại sao lại không muốn để người khác biết chứ? Hay là ngươi đã làm điều gì mờ ám?

Lập Thiên làm ra vẻ khó xử, nhỏ giọng đáp:

- Ít người ít chuyện, thực ra đệ tử chỉ muốn âm thầm phấn đấu mà thôi.

Lập Thiên e dè dãi bày, bên ngoài thì nghe có vẻ nghĩa chính ngôn từ nhưng trong bụng lại rất sợ người khác biết được diệu dụng của phế đan, từ đó thổi giá chúng lên cao. Đến lúc đó, hắn chẳng biết đào tiền đâu ra để mua phế đan với giá trên trời cả.

Nhưng vị giám khảo kia thì không hề biết điều này. Lão cho rằng Lập Thiên là người hiểu chuyện, biết bản thân đang ở trong tầm ngắm của rất nhiều thế lực thù địch cho nên mới không khoa trương như vậy. Một mặt muốn tận dụng lợi thế do thân phận ngoại môn đệ tử mang lại, một mặt tránh điều tiếng từ bên ngoài, tâm tư này cũng không tệ lắm.

Tiếp đó mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, vị giám khảo kia thấy yêu cầu của Lập Thiên hợp lý nên cũng đồng ý giữ bí mật giúp hắn. Nhưng Lập Thiên không biết, thông tin này ngay lập tức được vị giám khảo kia mật báo cho Tử Diêu chân nhân.

Nhận được tin tức, Tử Diêu chân nhân vừa mừng vừa lo. Mừng là vì người ông kỳ vọng không làm ông thất vọng, lo là không biết Lập Thiên đã dùng cách gì khiến tu vi tăng nhanh như vậy. Nếu là tu luyện một loại tà thuật nào đó, ngay cả ông cũng không thể che chở được cho hắn.

Kết quả là, từ ngày hôm đó trở đi, việc tu luyện của Lập Thiên dù là ban ngày hay ban đêm đều có người âm thầm giám sát, chỉ cần xuất hiện bất kỳ vấn đề khác thường nào sẽ lập tức được ghi chép lại, cuối tháng sẽ gửi lên để Tử Diêu chân nhân đích thân kiểm tra.

Thực hiện thủ tục thăng cấp xong, Lập Thiên không đi nhận tài nguyên như thường lệ mà đến thẳng Kinh Văn Các. Nghĩ đến thực lực bản thân thiếu sót trăm bề, hắn nghĩ ngay đến việc đi thu thập thêm vài bộ môn công pháp nữa.

Đến nơi, Lập Thiên lại gặp mặt những kẻ trước đây đã từng có thái độ không tốt với mình. Lần này cũng không khá hơn, vừa mới nhìn thấy hắn, một nam tử miệng cá trê trong số đó đã cao giọng thốt lên:

- Ồ, tiểu tử, sao ngươi lại đến rồi? Đừng nói với ta là ngươi đã luyện thành ba bộ công pháp cơ bản rồi đấy nhé.

Tên đồng môn mắt một mí đứng bên cạnh nghe xong tự động hiểu ý, người tung kẻ hứng, nói:

- Ái chà, ta đoán hắn đã luyện thành rồi, nhưng là luyện thành cái rắm ấy.

Mới nói xong câu, hai tên này nhìn nhau cười haha, biểu tình vô cùng khoái chí.

Một tên khác có bộ râu quai nón rất dày và rậm, trông có vẻ là người lớn tuổi nhất nhóm, dở giọng ồm ồm nói:

- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi muốn nhờ chúng ta chỉ điểm thì cứ nói thẳng ra, đừng ngại. Ta hứa sẽ thu phí rẻ thôi.

Nhóm người lời qua tiếng lại, thi thoảng còn có tiếng cười sang sảng vang lên. Người nào người nấy tỏ ra vô cùng đắc chí, kiểu như hôm nay Lập Thiên tìm đến đây là để cầu cạnh bọn họ chứ không phải đến vì quyền lợi chính đáng của mình.

Lập Thiên thấy vậy cũng không giải thích nửa lời, ba cuốn công pháp trong ngực bị hắn lấy ra cầm trên tay, Khống Linh Thuật tức tốc triển khai, ba cuốn sách cứ thế bị hắn nhấc bổng giữa không trung, vèo một tiếng đã nằm ngay trước mặt đối phương.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Thấy cảnh này, đám đệ tử túc trực Kinh Văn Các nhất thời không dám tin vào mắt mình, liên tục dụi mắt để nhìn cho rõ. Đến khi nhìn rõ rồi thì không có người nào nói ra một câu tròn nghĩa, cứ ú a ú ớ trong miệng.

- Cái này, cái này... Không thể nào...

Trước sự khủng hoảng tinh thần của cả đám, Lập Thiên từng bước tiến lại gần, sau đó đồng thời lấy ra hai mảnh ngọc bài ngoại môn đệ tử và chiến tu đệ tử đặt lên bàn, dõng dạc nói:

- Các vị sư huynh nhìn rõ rồi chứ. Theo quy định chưởng môn đặt ra, bằng vào thân phận ngoại môn đệ tử, các loại công pháp nằm ở tầng một, hai và ba trong Kinh Văn Các ta đều có thể tu luyện.

- Nếu các vị sư huynh muốn gây khó dễ, vậy ta chỉ đành đi gặp trưởng lão Thanh Sơn phong cáo trạng. Nếu không được nữa, ta liền đi gặp chưởng môn nói lý một phen.

Nhất thời không gian tĩnh lặng, một bầu không khí đặc quánh ngưng tụ khi lời nói của Lập Thiên vang lên. Đám đệ tử túc trực Kinh Văn Các chưa kịp nói gì đã bị làm cho á khẩu, mặt mày đỏ bừng, trạng thái vừa thẹn vừa giận xâm chiếm tâm hồn khiến cho mỗi hơi thở đều khó nhọc như vác núi lớn trên lưng.

Bọn họ thừa hiểu chưởng môn coi trọng chiến tu đệ tử như thế nào, quan tâm chiến tu phù chiếu ra làm sao. Nếu để ông ấy biết trong tông có người gây cản trở, chắc chắn sẽ truy tra tới cùng. Đến lúc đó, chỉ bằng đám đệ tử tép riu như bọn họ thì căn bản không thể gánh nổi trách nhiệm. Dù biết vậy nhưng cảm giác bị người khác uy hiếp thật không dễ chịu chút nào.

Lập Thiên ung dung khoanh tay đứng nhìn, thái độ bình thản một cách lạ lùng. Cùng với tu vi thăng tiến, sự tự tin của hắn cũng tăng lên rất nhiều. Bằng thực lực của hắn hiện nay, một khi cùng đám người này xảy ra xung đột, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, biểu tình nhiều hơn mấy phần lãnh đạm.

- Hừ, xem như ngươi may mắn. Vào đi!

Một lúc sau, một tên trong đám gằn giọng nói mà như quát, nhưng hình như những lời nói này vô cùng bất đắc dĩ, cho nên vừa nói xong đã cúi gằm mặt, số còn lại liền nhìn tên này với vẻ hết sức không hài lòng. Cả đám mắt to trừng mắt nhỏ, sắc diện không ai giống ai.

Lập Thiên không thèm quản bọn họ, một đường tiến thẳng vào cửa chính Kinh Văn Các. Chỉ là thay vì có người đi cùng hỗ trợ việc lựa chọn pháp môn thì hắn phải đi một mình, bởi vì không có ai nguyện ý giúp đỡ hắn cả.

Dõi theo bóng lưng Lập Thiên, một thiếu niên độ mười tám tuổi, thân hình cao gầy, mày liễu mắt ưng bày ra biểu tình bất thiện, nheo mắt nói:

- Ta có nhìn nhầm không, tiểu tử họ Khuyết kia thế nào đã biến thành ngoại môn đệ tử rồi? Có phải hắn đã dở trò quỷ gì hay không? Tại sao chỉ trong hai tháng mà tu vi có thể tăng liền hai cấp được chứ?

Một người khác dùng giọng điệu đầy nghi kỵ nói:

- Không sai, bên trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình, nhưng theo ta thì cũng không khó lý giải cho lắm.

- Ngươi nói thử nghe xem!

- Các ngươi nghĩ một chút, tiểu tử này được chưởng môn coi trọng, vị giám khảo sát hạch thăng cấp ngoại môn đệ tử châm chước hắn cũng là chuyện thường tình. Dù sao tu vi tầng hai đỉnh phong và tầng ba sơ kỳ chẳng xê xích bao nhiêu, thăng cấp sớm một chút cũng không phải vấn đề gì lớn. Loại sự tình này ở tông môn ta gặp qua nhiều rồi, những thế gia hậu duệ kia có người nào không làm như vậy để tận dụng phụ cấp của tông môn chứ.

- Ngươi nói cũng phải. Loại gian lận đó ta không phải không biết. Chỉ bất quá dùng Khống Linh Thuật khống chế ba cuốn công pháp ở khoảng cách xa đặt lên bàn mà không để phát sinh bất kỳ tiếng động nào thì tu vi nhất định phải tầng hai đại thành trở lên. Nhưng rõ ràng chỉ có hai tháng, làm thế nào hắn đã thăng cấp từ tầng một lên tầng hai đại thành được, tốc độ này hình như quá nhanh rồi. Không lẽ hắn là ma tu?

Đến đây, lại có một người khác mở miệng, nhưng kẻ này không đồng tình với quan điểm trước đó, vội vàng lên tiếng phản bác:

- Không đúng. Có thể phóng ra tia linh khí to bằng cổ tay, dù là tầng hai Ngự Khí viên mãn cũng không làm được, đừng nói chi tầng hai đại thành. Chỉ e tu vi của tiểu tử kia không chỉ dừng ở tầng hai. Hơn nữa Khống Linh Thuật của hắn dùng chưởng khống linh mà không phải dùng chỉ, cách làm này không thường thấy, không hề đơn giản. Theo ta, chỉ có một cách lý giải duy nhất...

Nghe vậy, cả đám quay sang nhìn người này, thái độ ngưng trọng hẳn lên.

- Là cách gì?

- Tiểu tử này có người âm thầm hỗ trợ việc tu hành. Không những thế, một số loại tài nguyên quan trọng không dễ tiếp cận hắn ta cũng đã phục dụng qua. Chỉ khi đồng thời nhận được nhiều loại trợ lực cùng lúc thì hắn mới có khả năng tiến bước nhanh chóng đến như vậy, thậm chí còn học được phương thức thi triển biến pháp.

Một tên không kiềm được kích động nói lên suy đoán của bản thân.

- Có thể nào chưởng môn vì đạt thành mục đích mà muốn đưa kẻ này lên đài vinh quang hay không? Nếu có chưởng môn đứng đằng sau giúp đỡ, sự tình xảy ra vừa rồi hoàn toàn có thể hiểu được.

Một người khác nói xen vào:

- Không thể nào. Chưởng môn bận trăm công ngìn việc, làm sao có thì giờ chiếu cố tiểu tử này.

- Ngươi ngốc thế, phân phó một người khác chuyên môn hỗ trợ hắn chẳng phải được rồi sao. Tông môn rộng lớn như vậy, khoảng cách giữa các phong cũng không gần nhau, nếu người kia bí mật hành động, dù là ai cũng khó phát hiện ra được.

- Nói như vậy, chưởng môn là đang cố tình thiên vị. Nhưng mà vì cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hắn là ký danh đệ tử duy nhất an toàn trở về từ Đồ Ma Lĩnh hay sao? Việc này không khỏi quá bất công rồi.

- Cũng không loại trừ khả năng đó. Nếu chưởng môn có lòng, việc vị giám khảo kia mắt nhắm mắt mở cho xong chuyện cũng không khó hiểu. Mà dù cho vị giám sự kia không làm như thế, tiến vào ngoại môn cũng là sự tình không sớm thì muộn. Cứ cái đà này, sau vài tháng nữa, họ Khuyết kia gia nhập nội môn cũng không có gì khó.

- Mặc kệ chân tướng thế nào, chúng ta cũng không thể cứ dương mắt mà nhìn chứ. Chúng ta vào tông môn bao nhiêu năm, tận đủ chức trách, nói không có công lao cũng có khổ lao, thế nào trong mắt chưởng môn lại không bằng một tiểu tử nhà quê mới vào tông môn chưa đầy nửa năm, mới thông qua một cái khẩn cấp phù chiếu? Ta không cam tâm, ta không cam tâm.

- Đúng, nói đúng lắm. Ta vì tông môn hiệu lực ngày đêm không nghỉ, khó khăn đã trải, sinh tử cũng từng, vốn chưa bao giờ so đo tính toán với ai. Thế nhưng với tiểu tử họ Khuyết thì ta nhất quyết không thể nhịn xuống. Hắn hơn ta ở điểm nào chứ, tại sao hắn làm ra nhiều sự tình sai trái như vậy mà chẳng bị trách phạt gì, còn chúng ta làm đúng thì bị cắt hết phụ cấp. Bây giờ chưởng môn lại dùng thứ đáng lý ra là của chúng ta để bồi dưỡng cho hắn, các ngươi nói ta làm sao chấp nhận được đây?

Thấy hỏa khí của nhóm người bị câu chuyện làm cho sôi trào không sai biệt lắm, một người từ đầu chí cuối vẫn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng. Trên thân kẻ này mặc Thanh Thiên Y, rõ ràng là nội môn đệ tử, dáng vẻ giống như là người đứng đầu cả nhóm, nghiêm nghị nói:

- Tiểu tử họ Khuyết tội ác tày trời, ở Đồ Ma Lĩnh dở thủ đoạn hại chết không biết bao nhiêu sư huynh đệ đồng môn. Về sau hắn biết trước được nguy hiểm cũng không thông báo với những người khác, một mình thoát hiểm trở về để nhận phần thưởng. Chưởng môn vì lời lẽ dối trá của hắn nên mới đưa ra quyết định sai lầm. Hôm nay chúng ta biết được chân tướng, càng không nên nhắm mắt làm ngơ. Theo các ngươi, chúng ta nên xử trí tiểu tử kia như thế nào?

- Lục Phong sư huynh, có cách nào diệt trừ kẻ này hay không? Theo ta thấy, tiểu tử này còn hiện diện ở tông môn ngày nào, ngày ấy những người như chúng ta sẽ không cất đầu lên nổi. Bằng mọi giá phải tiêu diệt hắn, phá hủy danh tiếng của hắn, chà đạp tôn nghiêm của hắn. Khi đó, chúng ta sẽ thay thế hắn bước lên đỉnh vinh quang.

Người tên Lục Phong khẽ quan sát sắc mặt của mọi người một lượt, cẩn thận suy ngẫm lời lẽ vừa rồi, cảm thấy mấy lời này quả nhiên có lý. Nếu Lập Thiên chết đi, tất cả hào quang của hắn đều sẽ bị dập tắt. Khi đó, những người còn sống như bọn họ mới có cơ hội vươn lên phía trước.

Lại nói giết người trong thế tục có rất ít cách, cách nào cũng để lại sơ hở, dễ dàng bị điều tra ra. Còn trong giới tu hành, giết người có hàng ngàn hàng vạn cách, vô số cách có thể giết người mà thần không biết quỷ không hay, muốn điều tra chân tướng gần như là điều không thể. Huống hồ một khi đã tiến nhập địa phương diễn ra chiến tu phù chiếu, người yêu lẫn lộn, tìm cách giết chết một người mà không để lại dấu vết càng là việc dễ dàng hơn bao giờ hết.

Nghĩ tới đây, trước ánh mắt chờ đợi của đám đồng môn, Lục Phong nhỏ giọng nói:

- Giết người không khó, cái khó là mọi người có đồng tâm nhất trí hay không.

Cả nhóm đồng thanh đáp:

- Tất cả đều nghe Lục Phong sư huynh phân phó.

- Vậy thì tốt. Nếu tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ thì cứ thế mà làm. Ta cho rằng phù chiếu chiến tu sắp tới là một cơ hội tốt. Chỉ cần đệ tử Hoả Sơn phong chúng ta kề vai sát cánh thì không gì không thể làm được. Đến lúc đó, tìm một cái cơ hội thích hợp giết chết tiểu tử kia là được. Làm kín đáo một chút, tất cả đều sẽ ổn thoả cả thôi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.