Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đời Không Như Là Mơ

Tiểu thuyết gốc · 2322 chữ

Loáng một cái, Lập Thiên đã đến được nơi cần đến. Đứng trước cửa phòng cấp phát linh thạch, hắn chần chừ rất lâu không tiến vào, thi thoảng lại đưa mắt nhìn vào bên trong.

Trong phòng, bên cạnh bàn lớn, có một lão nhân đầu tóc muối tiêu tay cầm kính lúp, tay cầm từng hạt linh thạch to to nhỏ nhỏ đầy đủ màu sắc, mỗi một hạt đều rọi qua kính lúp nhìn một cái rồi mới đặt lên chiếc thước chia sẵn kích cỡ, kiểm tra xong thì vứt vào mấy chiếc hộp nhỏ đặt ở bên cạnh.

Lập Thiên vừa nhìn liền nhận ra ngay lão nhân đang làm cái gì, cảm giác tò mò thay bằng sự gần gũi thân thuộc, trong đầu chợt nhớ đến hình ảnh què gia gia. Ngày đó què gia gia dạy hắn cách phân loại linh thạch cũng y chang thế này.

Khi đó hắn còn nhỏ, tốc độ làm việc thường rất chậm, thi thoảng còn bỏ nhầm loại linh thạch này sang hộp linh thạch khác, không ít lần khiến què gia gia phải làm lại từ đầu. Bây giờ nhìn thấy lão nhân này làm việc, bộ dáng so với què gia gia không khác biệt là bao, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên một bầu cảm xúc bi thương.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tốc độ làm việc của lão nhân này quả thực thua kém què gia gia quá xa, thậm chí còn không bằng bản thân xuất thủ. Lập Thiên tự cảm thấy nếu được tông môn giao cho nhiệm vụ này, hiệu quả công việc sẽ không chỉ tăng gấp đôi, gấp ba lần mà thôi.

- Lão đầu này làm việc chậm như rùa bò, cứ đợi thế này biết đến khi nào. Vào, nhất định phải mạnh dạn mà vào. Trước tiên ta cứ báo lên danh tính xem sao đã. Nếu không được rồi lấy ra lệnh bài chưởng môn cũng không muộn. Các vị trưởng lão đức cao vọng trọng, không đến nỗi làm khó một ký danh đệ tử như ta đâu nhỉ.

Ngắm ngía một thôi một hồi, cảm thấy có chờ đợi thêm cũng không phải cách hay, Lập Thiên bèn chậm rãi tiến vào trong phòng, nhẹ giọng hỏi:

- Trưởng lão, có cần ta giúp một tay không?

Lão nhân nghe người lạ hỏi cũng không ngẩng đầu, một bộ chăm chú như thể khi làm việc công thì không quản việc tư, bất giác lên tiếng.

- Tiểu tử, ở đây không có việc của ngươi. Có việc gì mau nói, không có việc gì thì, cút...

Lập Thiên nghe lão nhân nói mà toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh, thoáng chốc không biết phải đáp thế nào.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ta không nghe nhầm chứ?! Con mẹ nó, tông môn lại có người còn bá đạo hơn cả ta, chưa phân rõ trắng đen gì đã phách lối rồi.

Đảo mắt quan sát một vòng, thấy xung quanh không có ai, Lập Thiên cũng không thèm so đo với vị quản sự khó tính này, vào thẳng chủ đề nói:

- Bẩm trưởng lão, đệ tử Khuyết Lập Thiên đến để nhận linh thạch.

Nghe xong ba chữ Khuyết Lập Thiên, vành tai của lão nhân hơi nhếch lên, động tác kiểm tra linh thạch chững lại một nhịp. Lão nhân đưa kính lúp lên trước mặt, cố nhìn cho rõ người phía trước là ai. Nhìn thấy trước mắt là một thiếu niên trẻ tuổi, lão nhân có hơi ngạc nhiên, nhíu mày hỏi:

- Khuyết Lập Thiên, ngươi là đệ tử tham gia phù chiếu khẩn cấp mới trở về ngày hôm qua phải không?

- Đúng vậy.

- Không tồi, không tồi. Chuyện của ngươi lão phu có nghe qua. Tuổi trẻ, tâm tư không trẻ, tay chân cũng không tệ lắm. Bất quá...

- Bất quá gì cơ...?!

- Haiz, mà thôi, ngươi cần loại linh thạch gì? Số lượng bao nhiêu?

Lập Thiên nghe lão nhân nói thế thì vui mừng ra mặt. Trước đó còn lo đối phương không biết đến chiến tích của mình, muốn yêu cầu linh thạch sẽ tốn không ít công sức. Bây giờ thì tốt rồi, đối phương đã nghe qua chuyện của mình, đoán chừng chỉ cần mở miệng là sẽ có ngay thôi.

Nghĩ vậy, Lập Thiên đảo mắt nhìn tới hộp lam thạch được đặt riêng một góc, kích thước không lớn lắm nhưng phẩm chất không tồi, linh khí bàng bạc phảng phất bay ra, chưa gì đã bao phủ cả căn phòng, biến nó trở thành một cái động thiên phúc địa nằm lộ liễu trên mặt đất. Đoán chắc người ở trong này lâu, dù không tu luyện thì tu vi cũng tiến bộ không ít nha.

Nhìn cảnh tượng này, Lập Thiên thầm hồi tưởng lại thời điểm bản thân dùng bích thạch để đúc tạo linh thân. Linh khí trong bích thạch mỏng manh như thế mà đã đủ để giúp hắn đúc thành linh thể. Nếu đổi thành nơi này, hiệu quả không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần, vừa nghĩ đã cảm thấy luyến tiếc.

Dĩ nhiên Lập Thiên không biết, linh thân của hắn đúc thành dễ dàng như vậy không hẳn chỉ vì thể chất bẩm sinh đã tốt hay linh khí trong bích thạch đầy đủ mà chủ yếu là do thuở nhỏ hắn làm việc trong mỏ linh thạch thời gian dài, nồng độ linh khí đậm đặc bên trong khiến cho linh thân ẩn tàng trong người hắn bị đánh thức dần dần qua từng ngày trong thầm lặng. Mãi cho đến khi đến Ứng Thiên Tông, cỗ linh thân ẩn tàng kia bị hắn chủ động dùng linh khí và pháp quyết kích thích mới chính thức hình thành.

Nói ngắn gọn hơn là, việc đúc thành linh thân là thành quả của thời gian bảy năm làm việc trong mỏ linh thạch, chỉ có điều kết quả thể hiện ra thì ở Ứng Thiên Tông mà thôi. Nếu là người không hiểu chuyện sẽ cho rằng hắn có kỳ ngộ lớn, hoặc là thể chất bẩm sinh vượt trội. Thế nhưng người hiểu chuyện sẽ biết đây là cả một quá trình nỗ lực, mà quá trình đó không hề dễ dàng như người ta vẫn tưởng.

Thêm nữa, từ lúc bị Khu Ma Kính chiếu qua, Lập Thiên cứ có cảm giác thân thể như thiêu thiếu cái gì đó, giống như cái dạ dày được lấp đầy sau một đêm đã trở lại trống rỗng, cảm giác muốn ăn dâng trào dữ dội. Chỉ khác nhau ở chỗ, sự thèm khát này lại xảy ra đối với linh khí chứ không phải thịt cá. Hiện tại, thấy trước mắt là một đống linh thạch vô chủ, hắn thế nào lại không động tâm cho được.

Hít hà mấy hơi, Lập Thiên không ngần ngại mà xuất ra công phu sư tử ngoặm, mạnh dạn nói:

- À, đệ tử cần lam thạch, ngài cứ cho khoảng năm mươi khối là được rồi.

Lập Thiên hồn nhiên mà nói, dáng vẻ chân thành vô hại. Thế nhưng lời nói vừa rơi vào tai, vị quản sự liền giật nảy mình, vội vàng chống mạnh tay vào thành ghế đứng bật dậy, tức giận quát:

- Năm mươi khối? Tiểu tử, ngươi nghĩ lam thạch là củ cải trắng hay sao? Còn đòi tận năm mươi khối. Lão phu nói cho ngươi biết, nếu không phải nể tình ngươi có chút cống hiến cho tông môn, ta đã một cước đá bay ngươi ra khỏi đây rồi, ngươi có tin không?

Bị quát thẳng vào mặt, Lập Thiên ấm ức nói không ra hơi. Bản thân chỉ xin có năm mươi khối lam thạch mà đối phương đã phản ứng gay gắt như thế, tương lai tu vi tăng cao, tài nguyên cần dùng tính bằng núi thì phải làm thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lập Thiên biết nếu không mang món đồ kia ra, đảm bảo lão đầu này sẽ không chịu giao lam thạch cho mình. Thế là hắn dứt khoát cầm ngọc bài đưa tới, nói:

- Đây, ngài xem đi. Chưởng môn cũng giao cả lệnh bài cho ta rồi, chẳng lẽ bằng thân phận đệ tử thân truyền, một chút yêu cầu này cũng không được sao?!

Lão quản sự trừng mắt một cái, không nói không rằng chụp lấy ngọc bài trong tay Lập Thiên, dùng thần niệm tra xét một mạch, lúc sau nét mặt không những không có chút e ngại nào mà càng tăng thêm phần đắc ý, nói:

- Đệ tử thân truyền của chưởng môn? Ngươi không khỏi khoác lác quá rồi đấy.

- Sao, chẳng lẽ lệnh bài này là giả? Rõ ràng vị sư huynh nội môn kia nói với ta như vậy mà.

- Ta không nói lệnh bài này là giả.

- Thế thì những lời kia có ý gì?

- Không có ý gì cả. Ta mặc kệ tên kia nói gì với ngươi, cũng mặc kệ lệnh bài này có phải của chưởng môn hay không. Nếu là đệ tử thân truyền của chưởng môn thì bắt buộc phải tổ chức lễ bái sư trọng đại trước mặt toàn thể chúng đệ tử trong tông, trước bài vị của mấy chục đời tổ sư phát thệ cả đời gìn giữ tám quy mười hai giới, còn được đích thân chưởng môn truyền đạo thụ nghiệp, như thế mới được xem là hợp quy củ.

- Bất quá nhìn lại, ngươi có không? Ngươi không những không có, ngay cả thủ tục nhập môn cũng chưa thực hiện một cách đầy đủ. Ngay cả ngoại môn đệ tử còn chưa được tính, lấy cái gì xưng đệ tử thân truyền của chưởng môn.

- Ngươi cầm lệnh bài này của chưởng môn chỉ đồng nghĩa với việc chưởng môn muốn chiếu cố cho ngươi mà thôi. Ta cũng có thể dựa vào đó mà nhắm một con mắt mở một con mắt, nhượng bộ ngươi một bước cũng xem như không tệ rồi. Đằng này ngươi không những không biết điều, còn dở ra công phu sư tử ngoạm, ngươi cho rằng lão phu không dám làm gì ngươi sao?

Nghe lão quản sự nói, mặt mày Lập Thiên nhanh chóng biến đen như hòn than, buồn bực đến nỗi da trán nhăn thành mấy đoàn. Giờ thì hắn đã hiểu được dụng ý mấy lời vị sư huynh nội môn từng nói hồi ban sáng.

Đến cùng, chưởng môn chỉ đang cho hắn một cơ hội để khẳng định năng lực bản thân chứ không phải thực lòng xem hắn là đệ tử đích truyền của mình. Bằng chiếc lệnh bài độc nhất vô nhị này, hắn có thể đạt được thứ mình cần một cách dễ dàng, nhưng sẽ không cách nào dựa vào nó để vơ vét tài sản của tông môn, sống trên thừa mứa được.

Điều này có nghĩa là, nếu hắn có thể khẳng định vị thế bản thân, trở nên xuất chúng trong lớp đệ tử trẻ tuổi, chưởng môn sẽ cân nhắc việc thu hắn làm thân truyền đệ tử. Ngược lại, nếu hắn không được như kỳ vọng của ông ấy, khả năng lệnh bài bị thu hồi chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Ý thức được điều này, Lập Thiên thở dài một hơi, buồn chán hỏi:

- Thế ngài nói xem ta có thể nhận được bao nhiêu linh thạch?

Thấy Lập Thiên chịu nhượng bộ, vị quản sự mới hạ giọng nói:

- Vậy phải xem tu vi của ngươi đang ở cấp độ nào. Ta vừa nhìn đã biết ngươi mới đúc thành linh thể không lâu, nói không có tu vi cũng không sai biệt lắm, lấy nhiều lam thạch như vậy làm cái gì. Bằng năng lực của ngươi, có nhiều cũng dùng không hết, lãng phí vô ích. Thiết nghĩ bằng nhu cầu hiện tại, miễn cưỡng đưa ngươi mười viên giáng thạch đi. Đợi khi nào ngươi dùng hết, tu vi tiến bộ rồi hẵng tới tìm ta lấy thêm.

- Nếu tu vi của ta không tiến bộ thì sao?

- Tu vi không tiến bộ đồng dạng với ngươi là phế vật. Loại phế vật như ngươi còn giữ lệnh bài chưởng môn làm cái gì.

Lão nhân nói ít dụng ý nhiều, tay chân thoăn thoắt bốc mười viên giáng thạch bỏ vào trong một chiếc túi vải rồi ném thẳng vào người Lập Thiên, nói:

- Linh thạch đã phát xong, ngươi có thể đi rồi.

Đuổi người xong, vị quản sự kia lại mở ra một cuốn sổ vừa to vừa dày, cẩn thận ghi vào đó mấy chữ:

- "Khuyết Lập Thiên, mồng chín tháng chín, nhận mười viên giáng thạch hạ phẩm."

Cầm túi linh thạch trên tay, Lập Thiên bỗng cảm thấy ngậm ngùi chua chát. Nghĩ lại chuyện bản thân từ chối một rương linh thạch của Hàn gia chủ để thu lại mười viên giáng thạch, hắn hối hận muốn tím cả ruột.

- Đuổi ăn mày, đích xác là đuổi ăn mày mà. Một viên bích thạch ta hít có ba hơi thì hết. Mười viên giáng thạch này có đủ để hít một hơi hay không chứ... Không được, bấy nhiêu đây linh thạch nhất định không đủ dùng, ta cần phải đi thu thập những thứ khác. Dù sao tài nguyên trong lời tông môn nói cũng không chỉ có linh thạch mà còn là đan dược, công pháp, binh khí nữa nha. Hiện tại ta mới nhận linh thạch, thiết nghĩ mấy cái kia cũng nên đi lấy luôn một thể, tránh cho để lâu cứt trâu hóa bùn.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.