Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Vật Bí Ẩn

Tiểu thuyết gốc · 3876 chữ

Xe ngựa thủng thẳng đi tới, không lâu lắm đã đi đến một đoạn rừng lau sậy cao quá đầu. Lão Tiếu thản nhiên lái xe, đám tùy tùng thì đi hai bên cảnh giới. Bỗng nhiên tên thị vệ dẫn đầu như cảm ứng được nguy hiểm, một tay dơ lên ra hiệu cho đoàn người dừng lại.

Thấy hiệu lệnh, Lão Tiếu nhanh tay kéo cương ngựa, ngẩng mặt nhìn tên thị vệ kia với vẻ ngạc nhiên. Định bụng lên tiếng hỏi thăm, nhưng lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nghe xuy xuy mấy tiếng, từ trong rừng lau hai bên đường có vô số phi châm đen kịt lao vút ra, hướng xe ngựa và đám tùy tùng đánh úp tới.

- Cẩn thận có mai phục.

Tên thị vệ dẫn đoàn hét lớn, thiết kiếm trong tay quét ngang, lập tức đánh bay mấy chiếc phi châm trước mặt.

- Tất cả cùng xông lên tiêu diệt kẻ địch.

Tiếng hô hào hùng hồn vang lên, nhất thời nhận được sự hưởng ứng của tất cả mọi người. Leng keng leng keng, tiếng đao kiếm và phi châm va chạm, ánh lửa loé lên, thanh âm chát chúa bao phủ một vùng.

Vù vù, lại thêm một đợt phi châm ám tiễn khác bay tới. Lần này, ngoài tiếng sắt thép va chạm còn có tiếng người hét thảm, tiếng ngựa hí vang...

Phập phập, mấy chục chiếc phi châm đâm mạnh vào thành xe khiến Lập Thiên đang ngủ say bên trong chợt tỉnh giấc. Nghe thấy tiếng động, Lập Thiên tức tốc mở cửa ra nhìn. Cánh cửa mới hé, chưa kịp quan sát tình huống thì đã thấy có mấy chiếc phi châm hướng đầu hắn lao đến.

- Mẹ nó, ta đã làm gì sai chứ, sao đi đâu cũng gặp phi châm ám tiễn hết vậy.

Lập Thiên khiếp hồn khiếp vía đóng sập cửa lại, chặn đứng mấy phi châm ở bên ngoài. Bất quá vẫn có một cái xuyên qua kẽ hở bay sượt qua mặt hắn, xém chút đâm trúng thái dương.

Lập Thiên một tay ôm ngực thở dốc, một tay giữ chặt thành xe để bản thân không bị ngã nhào xuống sàn, mắt thì nhìn xuyên qua lỗ thủng do phi châm để lại.

- Lại là đám người Trường Sinh Phái, bọn chúng đến đây làm gì, chẳng lẽ là đến giết ta? Nhưng làm sao bọn chúng biết ta còn sống mà tìm đến đây chứ?

- Không được, ta phải tìm cách trốn khỏi đây ngay. Chẳng may bị bắt lại, cái mạng nhỏ này nguy to rồi.

Lập Thiên chợt nhớ lại cảnh đám tu sĩ Trường Sinh Phái bị hắn đùa giỡn trong Hắc Yêu Động, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Dù hắn không biết làm sao bản thân sống sót chạy ra ngoài được, nhưng tin chắc đám người kia bị hắn chọc cho tức giận không ít. Lọt vào tay những kẻ này, kết cục chờ đón hắn sẽ vô cùng bi thảm.

Bên ngoài, trận chém giết càng lúc càng trở nên khốc liệt. Đám thị vệ từ sớm đã nhảy khỏi lưng ngựa, thảm chiến cùng đám ma tu Trường Sinh Phái. Lão Tiếu thì ngồi yên một chỗ, toàn thân run lên như cầy sấy, miệng lắp bắp không nói ra lời.

- Khoan đã, cỗ xe ngựa này cao to hoành tráng, thành vách kiên cố, ngay cả đao kiếm cũng không thể phá hỏng, chắc chắn không chỉ có tác dụng trang trí cho đẹp đâu nhỉ. Dù gì chúng cũng là xe ngựa phục vụ đại nhân vật cơ mà.

Lập Thiên đăm chiêu suy nghĩ, tay chân không ngừng sờ mó khắp nơi hòng tìm kiếm điểm đáng ngờ. Thường thì những loại xe ngựa kiểu này ngoài mục đích phô trương thân thế của chủ nhân ra còn có mục đích đảm bảo an toàn cho người ngồi bên trong trước những loại công kích bất ngờ từ bên ngoài.

Nói gì thì nói, nhân vật lớn thì luôn có nhiều kẻ thù, khó tránh khỏi việc bị người ta mai phục ám sát. Kẻ địch trong tối, ta ở ngoài sáng, nếu không làm ra chút phòng bị thì đúng là quá chủ quan rồi. Dù sao người ngồi trong xe ngựa thì luôn ở thế bị động, một khi bị đánh lén, tu vi cao cường cũng chưa chắc xuất thủ chống đỡ kịp thời. Một lần có thể may mắn thoát được, mười lần thì sao?!

Người thiết kế ra chúng không thể không hiểu vấn đề này, cho nên mới dùng loại vật liệu cao cấp để chế tác ra thành vách xe ngựa, khiến nó khó mà bị phá hủy trong thời gian ngắn. Từ khía cạnh này suy xét, nhiều khả năng bên trong xe còn ẩn tàng các loại cơ quan khác, ví như ám chiêu tấn công kẻ địch ở cự li gần. Quan trọng nhất là phải có cửa phụ để thoát thân khi cần thiết, đây là yêu cầu tối thiểu mà bất kỳ loại xe ngựa nào cũng có.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên vén rèm xe lên kiểm tra, ngay cả lớp lót sàn cũng bị hắn ném về một góc, bắt đầu tiến hành tra xét. Rất nhanh, Lập Thiên phát hiện ra trên trần xe có một chiếc nút bấm làm bằng gỗ đặt ở góc bên phải phía sau, nghi ngờ là vị trí kích hoạt cơ quan ngầm giấu trong thân xe. Dưới chỗ để chân còn có một cái khuy sắt hình tròn có thể nhấc lên được, suy đoán dùng để mở cánh cửa phụ đặt dưới sàn.

Không nghĩ ngợi gì thêm, Lập Thiên một tay nắm chặt khuy sắt, chuẩn bị nhấc lên. Theo suy nghĩ của hắn, mượn đám người bên ngoài câu kéo thời gian, bản thân sẽ có cơ hội chuồn đi. Đám ma tu này đến đây là vì hắn, nếu hắn trốn thoát, chắc chắn đám ma tu sẽ bỏ qua những người này mà đuổi theo, hai bên đều sẽ có cơ hội thoát thân.

Nhưng đang nghĩ thì bỗng á một tiếng, một âm thanh rên rỉ vang lên, sau đó là tiếng người ngã lăn xuống đất dội vào tai Lập Thiên. Thanh âm vừa hiện, tuy không lớn nhưng rất gần khiến hắn lập tức nhận ra ai là người phát ra thanh âm đó.

- Chết tiệt, giọng của lão Tiếu. Lão Tiếu trúng chiêu rồi, phải làm sao bây giờ.

Lúc này, Lập Thiên định bụng mở cửa dưới trốn đi cũng phải dừng lại, lần nữa vén rèn ra nhìn. Chỉ thấy lão Tiếu đang nằm dài trên mặt đất, máu chảy lênh láng, tay chân không động đậy, có vẻ như đau quá mà ngất đi. Gần đó, đám thị vệ Hàn gia cùng đám ma tu Trường Sinh Phái đang lâm một hồi ác chiến, nhưng có vẻ đã bị đẩy vào thế hạ phong.

Lập Thiên sắc mặt trầm trọng, cảm thấy tình hình không ổn. Trước đó hắn những tưởng đám ma tu này chỉ hướng đến mình, sẽ không động tay động chân với người của Hàn gia cho nên mới dự định trốn đi. Ai ngờ đám ma tu Trường Sinh Phái không chỉ muốn bắt hắn mà còn muốn giết người diệt khẩu, đồng thời giết luôn đám tùy tùng vô tội đi cùng hắn.

Còn chưa để Lập Thiên kịp làm ra phản ứng, bên ngoài đã có tiếng nói hùng hồn bắn tới như tiếng sấm nổ.

- Tiểu tử thối, cái mạng chó của ngươi còn dai hơn đỉa đấy. Bất quá ta xem lần này ngươi chạy đằng nào.

- Các ngươi đi đập vỡ chiếc xe ngựa kia cho ta!

Tên thiếu đà chủ quát lớn, một tên thủ hạ vừa nghe thấy liền chớp lấy cơ hội tranh công đầu, hai tay vung chùy lớn hướng trần xe đập tới. Tên này thân hình cao to, cơ bắp lực lưỡng, mặt mày hung dữ bẩm sinh như đao phủ. Lập Thiên vừa thấy đã nuốt nước bọt, cảm thấy nếu là xe ngựa bình thường, tên này chỉ cần ném thân hình tới thôi cũng đủ đập nát chiếc xe rồi, chẳng cần dùng tới binh khí làm gì.

- Lạy trời lạy phật, đừng có vỡ, đừng có vỡ nha.

Lập Thiên nhắm mắt bịt tai chờ đợi một kích. Boong một tiếng, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khiến Lập Thiên choáng váng ngồi không vững. Tên ma tu cầm chùy lớn nện xuống trần xe, trần xe không những không vỡ, ngược lại còn phóng ra một đạo lực lượng phản kích. Một kích này bất ngờ đánh trúng ngực tên ma tu to béo kia, đánh cho hắn ta văng ngược ra đằng sau, miệng phun máu ồ ồ.

- Thiếu đà chủ, chiếc xe ngựa kia có vấn đề.

Tên ma tu to béo gắng chút sức cuối cùng thốt lên mấy chữ rồi ngã gục. Sát cạnh đó, đám đồng bọn thấy cảnh ấy cũng ngây ra như phỗng.

- Quả nhiên là có vấn đề. Tên tiểu tử này vẫn khó chơi như xưa, ta nhất định phải cẩn thận.

Tên thiếu đà chủ tự nhắc nhở bản thân cẩn thận, tuy nhiên khí thế bày ra thì không giảm đi chút nào. Gã nhìn chằm chằm vào xe ngựa, cao giọng nói:

- Tiểu tử, ta muốn xem xem, ngươi trốn trong đó được bao lâu.

- Dùng phi châm đâm chết hắn cho ta.

Dứt lời, vô số phi châm lại hướng xe ngựa phóng tới. Bằng số lượng đông đảo của phi châm, thành vách xe ngựa chỉ chớp mắt đã biến thành một con nhím đen thùi lùi. Tại những vị trí không có vách che, rèm vải bị đâm thủng lỗ chỗ như cái sàng, nhìn thế nào cũng không ra hình dạng.

Thân thế Lập Thiên lúc này đã nằm bẹp dí trên sàn, cố gắng ẩn nấp thân hình kỹ nhất có thể, vậy mà y phục trên lưng cũng bị ba bốn đạo phi châm xoẹt qua cắt thành những vệt dài, may mắn chưa tổn thương đến da thịt.

- Con mẹ các ngươi, các ngươi quá đáng lắm rồi đấy. Tiểu gia với các ngươi không thù không oán, hết lần này đến lần khác muốn giết ta là vì cái gì.

Lập Thiên vừa tức vừa sợ, cao giọng hét ầm lên. Nghe thấy mấy lời ấy, tên thiếu đà chủ cợt nhả nói:

- Hừm, không thù không oán. Từ khi ngươi đặt chân vào Ứng Thiên Tông thì đã kết thù với ta rồi. Sự tình ngươi làm ra ở Hắc Yêu Động vừa qua, oán thù lại dài thêm một đoạn, còn dám nói không có.

- Đợi khi thu được tất cả bí mật trong đầu ngươi xong, ta sẽ đích thân nướng chín ngươi, xé từng miếng thịt cho chó ăn.

- Mau tiến lên, bằng mọi giá phải bắt sống hắn.

Nghe hiệu lệnh, mấy chục tên ma tu vung đao lao về phía Lập Thiên, muốn vây chặt xe ngựa rồi xông vào bắt người.

Đối diện tình cảnh này, Lập Thiên tâm tình không loạn, tròng mắt lóe lên một tia sát ý lạnh thấu xương.

- Muốn bắt ta, không dễ thế đâu.

Dứt lời, Lập Thiên ánh mắt sáng như sao quan sát tình huống bên ngoài. Đợi khi đám tu sĩ Trường Sinh Phái đã ở trong phạm vi ba trượng, hắn dùng tay nhấn mạnh lên cái nút trên thành xe một cái.

Vèo vèo, tức thì trên thân xe có vô số phi châm mỏng như cánh ve bắn ra, tầng tầng lớp lớp đan xen như mưa vần gió vũ, vụt một cái đã xuyên thủng thân thể của hơn chục tên tu sĩ phía trước, đánh cho bọn chúng ngã trái ngã phải, kêu gào thảm thiết.

- Ah, ta bị thương rồi. Thiếu đà chủ, mau cứu ta với.

- Cứu ta, mau cứu ta...

Nhìn thấy nhiều thuộc hạ trúng chiêu, tên thiếu đà chủ ánh mắt trợn trừng, nộ hoả bốc lên tận óc. Mà Lập Thiên thấy thế thì vô cùng phấn khích, cao giọng đe doạ.

- Có giỏi thì các ngươi tiến lên lần nữa thử xem.

- Khốn kiếp, giỏi lắm, giỏi lắm. Dám đả thương thủ hạ của ta. Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi thấy, trêu chọc ta sẽ có hậu quả gì.

Nói chưa dứt câu, toàn thân tên thiếu đà chủ hắc khí dâng trào, hai mắt đỏ bừng như lửa, hai tay nhanh chóng kết ra một pháp ấn cổ quái, sau đó lấy từ trong người ra một lọ sứ, mở nút rồi dốc thẳng vào miệng. Nhìn cử động này, bất kỳ tên tu sĩ Trường Sinh Phái nào cũng biết gã định làm gì, sóng lưng dồn dập từng cơn rét lạnh.

- Thiếu đà chủ, có cần thiết phải làm như vậy không?

- Cút sang một bên cho ta. Nếu các ngươi biết tiểu tử này nguy hiểm thế nào, chắc chắn sẽ không nói những lời thừa thải như vậy.

Tên thiếu đà chủ gầm lên giận dữ, khí tức đại tăng. Khí cơ trên người hắn tăng quá nhanh và mạnh, khiến cho Lập Thiên dù là người bình thường cũng cảm ứng được nguy cơ cận kề.

- Đan dược đề thăng tu vi.

- Haha, tiểu tử, ngươi cũng tinh mắt đấy. Bằng tu vi hiện nay của ta, căn bản không thể thi triển ra Bàn Sơn Chưởng. Nhưng có nó, haha, ngươi nghĩ thử xem, chiếc xe ngựa kia và ngươi sẽ thế nào nào... Khà khà...

Tên thiếu đà chủ vừa vận công vừa cười lên sang sảng, ma khí trên thân càng lúc càng đậm. Trước mặt gã, một cự chưởng to lớn đang hình thành, khí thế phô thiên cái địa, dường như muốn cắn nuốt tất cả, phá hủy tất cả.

- Tiểu tử, chết đi cho ta.

Một chưởng tụ xong, tên thiếu đà chủ hét lớn, cự chưởng dũng mãnh đánh ra, muốn đập nát xe ngựa cùng người ngồi bên trong.

- Không xong.

Lập Thiên lúc này đã khẩn trương đến mức không kịp thở. Hắn biết, chiếc xe ngựa này dù kiên cố đến đâu cũng khó chặn nổi một chưởng kia của đối phương. Ngay cả khi xe ngựa không bị phá hủy thì người ngồi bên trong cũng sẽ bị chưởng lực giết chết không thể nghi ngờ. Cách tốt nhất là rời khỏi xe ngựa càng xa càng tốt, tránh đi hướng công kích chính diện của một chưởng kia.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên không chút chần chừ, dồn sức vào cánh tay giật mạnh khuy sắt một cái. Khuy sắt vừa bị giật lên, cánh cửa phụ đặt dưới sàn cũng bật mở, hé ra một cái lỗ đủ để một người chui lọt. Mà cùng lúc đó, một cơ quan ngầm giấu trong sàn xe cũng bị kích hoạt, từ xung quanh thân xe bắn ra vô số khối cầu nhỏ ẩn chứa thuốc nổ khói.

Đùng đùng đùng, khi một chưởng của tên thiếu đà chủ đập trúng xe ngựa cũng là lúc thuốc nổ khói bùng lên, rất nhanh đã khiến một vùng không gian rộng lớn tràn ngập màn khói tím đậm đặc, đậm đặc đến mức dù đứng kề sát nhau cũng không thể nhìn thấy gì.

Ầm một tiếng, Lập Thiên vừa chui lọt qua cửa phụ thì cỗ xe ngựa phía trên cũng bị chưởng lực đánh bay, cứ thế va vào một gốc cây đằng xa rồi vỡ ra làm nhiều mảnh nhỏ. Thấy cảnh này, hắn sững sờ trong giây lát. Trong khoảnh khắc này hắn mới chân chính hiểu ra dụng ý của người chế tạo ra cỗ xe ngựa.

- Nếu ta đoán không nhầm, chỗ ám khí và chỗ thuốc nổ khói tuy hai mà một, thứ tự sử dụng đúng phải là mở cửa thoát hiểm trước mới kích hoạt cơ quan ám khí sau. Khi khói trắng bốc ra, kẻ địch sẽ cho rằng người trốn trong xe muốn thừa cơ chạy trốn, tiếp sau đó nhất định sẽ liều mạng xông lên.

- Khi đó, tâm phòng bị của đối phương sẽ ở trạng thái thấp nhất, mà không gian bị khói đặc bao phủ sẽ khiến năng lực phản ứng với ngoại lực giảm xuống. Đó sẽ là thời điểm mà các loại ám khí cấp thấp phát huy được tác dụng lớn nhất, vừa đẩy lùi kẻ địch vừa chế tạo ra kế nghi binh, tranh thủ thời gian cho chủ nhân rời đi.

- Thế mà ta lại nhấn nút từ sớm, chẳng trách còn một toán ma tu đằng sau không bị trúng chiêu. Haiz, biết thế thì ta đã hỏi Hàn thành chủ từ sớm, làm sao lại để rơi vào tình cảnh này chứ.

Lập Thiên buồn bực thở dài, cảm thấy bản thân đúng là vẫn chưa đủ khôn ngoan. Chính vì thiếu khôn ngoan cho nên mới khiến cho bố trí hoàn hảo của vị cao nhân kia mất đi một nửa hiệu lực.

- Tất cả xông lên cho ta, không được để tiểu tử kia chạy thoát.

Sự tình đột ngột phát sinh, tên thiếu đà chủ còn chưa kịp vui mừng vì một chưởng của mình đánh trúng đích thì đã giãy nảy khi thấy khói tím bốc lên mù trời. Gã không ngu, vừa nhìn liền biết Lập Thiên đang muốn đào tẩu. Thế là gã cao giọng ra lệnh cho đám thủ hạ xông lên, bản thân thì hoành không quan sát, chỉ cần thấy Lập Thiên chạy ra ngoài sẽ một đao chém chết.

Giữa làn khói tím dày dặc, Lập Thiên không cách nào xác định phương hướng rời đi. Mà rất nhanh, từ bốn phương tám hướng đều truyền đến thanh âm hô chém gào giết, loạn hết xì ngầu. Hắn thất thần ngồi một chỗ, không hề hay biết bản thân lúc này đã ở trong khu vực trọng điểm công kích của cả nhóm tu sĩ Trường Sinh Phái. Các loại phi châm ám tiễn, đao quang kiếm ảnh vèo vèo bay tới, chỉ một chớp mắt nữa thôi sẽ phanh thây hắn ra làm trăm mảnh.

Lúc này đây, Lập Thiên chợt nhớ đến Hàn Tuyết Liên, trong tâm không khỏi dấy lên một tầng chua chát.

- Tiểu hồ ly ơi tiểu hồ ly, ngươi hại chết ta rồi. Cái gì thập toàn thập mỹ, đi thuận lợi về bình an. Ta muốn hạ huyệt bình yên rồi đây này.

Nói xong, Lập Thiên nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết đến với mình. Hắn biết bản thân đúng là hết cách rồi. Ở giữa vòng vây của đám tu sĩ Trường Sinh Phái, trong tình cảnh tay không tấc sắt, bằng một người không tu vi như hắn thì không thể làm được gì cả. Hắn đang hy vọng một điều thần kỳ tương tự trong Hắc Yêu Động xảy ra, mà bản thân sẽ sống sót trở về Ứng Thiên Tông một cách an toàn.

Bỗng vù một tiếng, Lập Thiên cảm thấy gáy của mình bị ai đó đánh một đòn thật mạnh, hai mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng rồi ngất đi. Cũng chính lúc đó, thân thể hắn chợt biến mất trong bầu sương khói mờ ảo, mà mặt đất nơi hắn vừa đứng bị đào thành một cái hố sâu hoắm, phi tiêu cắm ngập xung quanh.

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Giữa làn khói bụi mịt mù, đám tu sĩ Trường Sinh Phái không ngừng tung ra các loại chiêu thức tàn độc hòng giết bằng được kẻ thù của mình. Tiếng gầm rú xen lẫn tiếng sắt thép va chạm, sau không lâu còn có tiếng người hét thảm vang lên rồi tắt lịm.

Đứng ở phía trên, nghe thấy thanh âm này, tên thiếu đà chủ lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Mở nhãn pháp quan sát một chút, gã hoảng hồn trợn mắt hét lớn:

- Tất cả dừng tay cho ta.

- Các ngươi nghe thấy không hả, dừng tay lại cho ta.

Đám thủ hạ nghe thế thì không tấn công nữa, tất cả giữ nguyên vị trí chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. Thế nhưng dù là như vậy, âm thanh kêu van đau đớn thi thoảng vẫn cất lên, khiến cho lòng người bàng hoàng, tâm tư rét lạnh.

Mấy phút sau, khi mây khói tan biến, cát bụi bay đi, cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái mới nhìn rõ tình huống bản thân đang gặp phải.

Kẻ thù của bọn họ không biết đã trốn đi đâu, mặt đất thì bị cày xới thành vô vàn khe rãnh, không ít đồng môn bị ngộ thương đang nằm dưới đất, máu me đầm đìa, không ngừng giãy dụa kêu van.

Những người khác cũng không khá hơn là mấy, giờ bọn họ mới trông thấy có không ít đao kiếm của đồng môn đang đặt trên cổ, trên ngực mình, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã đâm vào. Nếu không phải thiếu đà chủ của bọn họ ra lệnh dừng tay kịp thời, e rằng chính bọn họ đã tự giết lẫn nhau rồi.

Nghĩ tới đây, người nào người nấy mặt mày tái mét, phải dụi mắt mấy lần mới dám tin vào hiện trường thảm khốc trước mắt.

- Người đâu, người đâu mất rồi?!

- Không thể nào, không thể nào. Tiểu tử kia vừa mới ở đây, chúng ta đã bao vây chỗ này, đáng lý hắn không trúng chiêu cũng phải còn đây mới phải.

- Tiểu tử kia đâu, tại sao không thấy nữa, chẳng lẽ hắn mọc cánh bay đi sao?

- Chuyện này, chuyện này thật khó tin.

Đám thủ hạ luôn miệng bàn tán, cả đám giờ này mới tin lời kể của vị thiếu đà chủ trước đó về tiểu tử khó chơi là sự thật. Tiểu tử này chơi chết một đám sư huynh đệ bọn họ, ép thiếu đà chủ bọn họ phải nuốt Nhập Ma Đan đề thăng tu vi, đánh đổi bằng thọ mệnh mà vẫn không thể giết được, lại còn thoát khốn chỉ trong gang tấc. Loại bản sự này nằm trên người một tiểu tử mười tuổi không có tu vi hình như không khỏi quá thần thánh rồi.

Mà khi tên thiếu đà chủ phát hiện ra vấn đề, gã tức đến thở không nổi nữa. Lửa giận công tâm cùng tác dụng phụ của Nhập Ma Đan khiến gã phun ra một ngụm máu lớn. Tên thiếu đà chủ nghiến răng nghiến lợi quát:

- Khốn kiếp, đuổi theo cho ta, đuổi theo cho ta. Nếu không bắt được tên khốn ấy về đây, các ngươi cũng đừng có về nữa. Aaaaaahhhhhh

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.