Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Độc Lập, Chẳng Tự Do, Lấy Gì Để Hạnh Phúc

Tiểu thuyết gốc · 2770 chữ

Một tuần chóng vánh trôi qua, hôm nay là ngày Lập Thiên lên đường trở về Ứng Thiên Tông phụng mệnh. Hàn gia chủ nhiệt tình hiếu khách, mấy ngày trước đã sai người chuẩn bị xe ngựa cùng một toán tùy tùng để hộ tống hắn an toàn trở về tông môn.

Ngồi trong xe ngựa, Lập Thiên vén rèm nhìn ra, hắn vẫn đang chờ đợi sự xuất hiện của một ai đó nên chưa chịu rời đi. Mãi cho đến khi thân hình một thiếu nữ mặc váy trắng xuất hiện, hắn mới hài lòng gật gật đầu, nói vọng tới:

- Tiểu nha đầu, ta đến Ứng Thiên Tông trước đợi ngươi. Mấy ngày nay ở Hàn gia ngươi chiếu cố ta tận tình như vậy, đợi ngươi đến Ứng Thiên Tông rồi ta nhất định sẽ tiếp đãi ngươi thật chu đáo.

Lời từ biệt được Lập Thiên suy nghĩ kỹ lưỡng điềm đạm cất lên, tuy ngắn gọn như đủ để vợ chồng Hàn gia chủ lấy làm thích ý lắm.

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, khi đám gia nhân nghe thấy mấy lời này thì cứ trố mắt nhìn nhau, cảm giác chỗ ngôn từ này có phần hơi khiên cưỡng thì phải.

Mà đến khi câu nói này rơi vào tai Tuyết Liên, nàng lập tức nghe ra bản ý bên trong, chưa gì đã bỉu môi cười khẩy, ra vẻ khinh bỉ kiểu ăn nói khoa môi múa mép của Lập Thiên một cách thậm tệ, chốc chốc hai tay chống nạnh, cằm hất lên trời, dõng dạc nói:

- Haz, bổn tiểu thư lại sợ ngươi chắc. Tiểu tử thối, không đầy một năm nữa bổn tiểu thư nhất định đến đó tìm ngươi. Ngươi tốt nhất là đừng có bị người ta đánh chết trước khi bổn tiểu thư đến đấy, bằng không thì mộ phần của ngươi cũng không thể mồ yên mả đẹp được đâu.

Tuyết Liên vừa nói dứt câu, nét cười trên mặt Hàn thành chủ và Hàn phu nhân chợt tắt ngúm, màn xe thì vụt một cái hạ xuống, đôi tuấn mã bị phu xe dùng dây cương thúc dục lộc cộc đạp lên thạch lộ mà đi.

Bên trong xe ngựa, Lập Thiên một lần nữa bị những lời nói cay đắng từ miệng thiếu nữ chọc giận, toàn thân run cầm cập như bị sốt rét. Không ai biết vừa rồi hắn đã phải tiết chế bao nhiêu mới nói ra được mấy lời êm tai ấy, chung quy chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho nàng và Hàn gia.

Đổi lại thì sao, tiểu nha đầu răng sún này không xem trọng ân tình ấy cũng thôi, lại còn không coi ai ra gì, một lúc ném hết mặt mũi của hắn trước mặt tất cả mọi người.

- Được lắm tiểu hồ ly, ta cho ngươi mặt mũi, ta cho cha mẹ ngươi mặt mũi...

Lập Thiên ôm ngực thở dốc mấy hơi, tròng mắt đã đậm vẻ u oán khó hình dung nổi.

- Tiểu hồ ly, ngươi cứ đợi đấy cho ta. Đợi ngươi đến Ứng Thiên Tông rồi, tiểu gia sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Nói xong câu ấy, Lập Thiên hít sâu một hơi, cảm thấy sự đả kích bản thân nhận phải trong nửa tháng vừa qua có phần vượt quá khả năng chịu đựng rồi.

Ở Đồ Ma Lĩnh thì bị các sư huynh đệ đồng môn cùng đám ma tu Trường Sinh Phái thay nhau bắt nạt, giờ về đến Hàn gia phủ lại bị tiểu hồ ly này ăn hiếp, ông trời đối xử với hắn không khỏi quá bất công đi.

Thử nghĩ mà xem, hắn tốt xấu gì cũng là đại ân nhân của vị Hàn gia đại tiểu thư này, nàng ta không ân cần hầu hạ đã đành, thế nào còn dám liên tục mấy ngày liền bắt ép ân nhân làm bao cát để bản thân rèn luyện quyền cước, còn nói cái gì chỉ điểm võ công.

Hắn lớn từng này tuổi đầu, kinh qua không ít chuyện, làm sao có thể không nhìn ra việc chỉ điểm võ công là giả, kiếm cớ trả đũa việc hắn làm nàng bị đau dạ dày mới là thật. Đã thế nàng ta còn chặn miệng tất cả gia nhân trong phủ, không cho bọn họ bẩm báo với hai vị gia chủ nữa mới đau.

Từ khi biết được điều này, Lập Thiên đã mở miệng cầu xin Hàn thành chủ cho trở về tông môn ngay trong ngày hôm đó. Nhưng chẳng hiểu tiểu hồ ly này dở trò quỷ gì mà khiến Hàn thành chủ đổi ý, còn nói phải giữ hắn lại trong phủ đủ mười ngày, nói số mười tượng trưng cho thập toàn thập mỹ, đi thuận lợi về bình an.

Chỉ đáng tiếc, Hàn thành chủ căn bản đâu hiểu hết được ý nghĩa của bốn từ thập toàn thập mỹ ấy trong miệng của con gái lão ta. Ngoại trừ ba ngày hôn mê là hắn được yên thân ra, mấy ngày sau đó liền biến thành địa ngục trần gian rồi. Ngày nào vị Hàn đại tiểu thư này cũng lôi hắn tới chỗ vắng vẻ sau hậu viên, có ai hỏi thì nói là đi giao lưu võ thuật, trao đổi kinh nghiệm chiến đấu.

Nhưng kết quả thì sao chứ, lần nào lần nấy chỉ có mỗi hắn bị đánh cho mặt mũi sưng phù, toàn thân tím tái mà có ai thèm đoái hoài tới đâu. Bây giờ thì hay rồi, da thịt toàn thân hắn chẳng còn chỗ nào lành lặn nữa, chỗ thì tím chỗ thì đen, nhìn y như người mắc bệnh dịch hạch vậy. Xương cốt thì đau nhức ê ẩm, ngay cả ngồi thôi cũng mệt chứ đừng nói làm gì khác.

Vừa rồi đáng lẽ là thời điểm hắn phát tác cơn giận, định bụng sẽ chửi mắng tiểu hồ ly kia một trận bỏ ghét, trả trước cho nàng một phần nợ nần. Chẳng qua thấy vợ chồng Hàn gia chủ vẫn ở đây nên mới phải nhịn xuống. Thế nhân có câu, "đánh chó phải ngó mặt chủ", hắn không muốn nể mặt nàng cũng phải nể mặt Hàn gia chủ, chính là đạo lý này.

Nghĩ đến hai vị gia chủ Hàn gia, cơn giận trong lòng Lập Thiên bỗng dịu đi đôi chút. Dẫu rằng nữ nhi của bọn họ không hiểu tại sao lại bị dạy dỗ thành cái dạng vừa sinh ra ta đã là trung tâm vũ trụ, thế nhưng phải thừa nhận vợ chồng Hàn gia chủ quả thực là người trọng tình trọng nghĩa, khiến hắn hết sức bội phục.

Đầu tiên là mang hắn về từ Đồ Ma Lĩnh, sau đó là chu cấp phí tổn chữa trị thương thế, bây giờ là chuẩn bị xe ngựa cùng tùy tùng hộ tống hắn trở về Ứng Thiên Tông, không nói cũng biết sự quan tâm của hai người họ dành cho một vị ân nhân bất đắc dĩ như hắn chu đáo đến mức nào.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, khách quan nhìn nhận, vị tiểu thư Hàn gia này cũng không hẳn là xấu tính như hành vi thường ngày của nàng. Nàng kế thừa rất nhiều ưu điểm của cha mẹ, thiên phú bất phàm, tâm tư kín kẽ, tuy tính tình hơi thất thường một chút nhưng vẫn giữ được nét thuần lương, dung mạo lại còn xinh đẹp, có thể nói là tất cả ưu điểm nên có của một nữ nhân đều tồn tại trên người nàng.

Chẳng qua là, nàng vốn là nữ nhi khuê các, nhỏ lớn chỉ sống một mình, xuất hiện loại tính tình kỳ quái cũng không khó hiểu. Đương nhiên không loại trừ nguyên nhân hai vị gia chủ chiều chuộng nàng quá mức khiến nàng tự phụ, cho rằng bản thân làm cái gì cũng đúng. Bất quá dựa vào loại tính tình ấy của nàng, chịu mở miệng với người ngoài như hắn cũng không tệ rồi, không thể đòi hỏi gì hơn.

Đổi lại trong một tuần ngắn ngủi vừa qua, thông qua việc bị đánh, nàng ta cũng chỉ điểm cho hắn không ít chỗ tốt, ví như kiến thức về tu hành giới, phương pháp tu luyện Phá Thể cảnh giới đơn giản đạt hiệu quả cao, một số chiêu thức võ thuật cơ bản, vân vân và vũ vũ.

Nói chung, ấn tượng mà vị tiểu thư Hàn gia này để lại trong đầu Lập Thiên là tương đối tốt, chỉ không biết ấn tượng mà hắn để lại trong đầu đối phương có tốt như thế hay không.

Nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng Lập Thiên lựa chọn quên hết mọi chuyện, nhất là những chuyện đáng xấu hổ xảy ra ở Hàn gia vừa qua. Theo hắn những chuyện đã qua thì nên cho qua, tới đây chỉ cần bản thân an toàn về tới tông môn, tương lai rạng rỡ sẽ vùi lấp toàn bộ quá khứ bi thương vào vũng bùn mà thôi.

Lập Thiên vừa rời khỏi Hàn phủ chưa được bao lâu, Tuyết Liên đã cuống tay cuống chân không biết làm gì. Nàng thẫn thờ đi ra bãi cỏ, nơi nàng và Lập Thiên từng có rất nhiều kỷ niệm tươi đẹp, không biết trong đầu suy nghĩ điều gì mà thi thoảng lại cười lên sang sảng.

Một lúc sau, Tuyết Liên bộ dáng ủ rũ đi đến cạnh hồ cá, nhìn lũ cá vàng hồn nhiên bơi qua bơi lại mà liên tưởng đến cuộc đời mình. Cuộc đời của nàng có lẽ không khác gì đám cá này, nhìn thì thoải mái an nhiên nhưng thực tế thì vô cùng tù túng quẫn bách.

Mang trong mình dòng máu tiên nhân, số phận của nàng may mắn hơn không biết bao nhiêu người, sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, cơm no áo ấm, chưa từng phải lo toan bất kỳ điều gì. Chỉ là đời người không có ai được toàn vẹn như ý, cái giá phải trả để có được những điều tốt đẹp ấy chưa bao giờ là rẻ, đó là hy sinh sự độc lập, tự do của chính mình.

Từ khi nàng có nhận thức về cuộc sống, nàng đã quen với cảnh quanh năm suốt tháng ở lì trong nhà. Số lần ra ngoài của nàng vô cùng hiếm hoi, hầu như có thể đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần ra ngoài cũng không tự do thoải mái mà luôn bị bao vây bởi rất nhiều thị vệ và gia nhân. Hễ động một cái là tiểu thư chú ý thân phận, động một cái là tiểu thư chú trọng lễ tiết...

Trước kia nàng còn nhỏ, không hiểu nhân tình thế thái, mỗi lần ra ngoài thấy thiên hạ bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với nàng thì đinh ninh cho rằng mình đúng là người hạnh phúc, sở hữu cuộc sống viên mãn mà tất cả mọi người đều khao khát. Nhưng hiện tại thì không, nàng biết những lời ấy đều đã sai rồi.

Thế gian rộng lớn, sơn thủy hữu tình, nhân tâm rối rắm, đại đạo thông thiên. Trong những cái này, không có cái nào có thể cứ ngồi một chỗ là hiểu ra được. Nếu không có kinh lịch trải nghiệm, không có say mê chìm đắm, không có dụng tâm cảm ngộ, cuộc đời chẳng qua chỉ là duy trì một chuỗi nhịp thở vô nghĩa mà thôi.

Trở về từ Đồ Ma Lĩnh, nhặt lại cái mạng từ tay thần chết khiến nàng hiểu rõ hơn những đạo lý này. Càng hiểu giá trị cuộc sống bao nhiêu thì càng biết rõ trong quá khứ bản thân đã lãng phí những tháng ngày tươi đẹp bấy nhiêu. Chỉ ai sống lâu trong hoàn cảnh ấy mới hiểu được cảm giác cô độc, cảm giác tuyệt vọng, cảm giác bất lực là như thế nào. Để có được danh vọng ngút trời và vinh hoa phú quý, cái giá phải trả đều to lớn như nhau.

Nàng không biết trên thế gian có người nào muốn sống một cuộc sống như thế không, nhưng nàng biết chính nàng hoàn toàn không muốn sống một cuộc đời như vậy. Nàng muốn giống như bao người khác, có thể dốc hết tâm tư theo đuổi lý tưởng của mình, làm việc mình muốn làm, sống đời mình muốn sống. Nàng không muốn biến bản thân thành đám cá cảnh này, trở thành thứ mua vui cho người, sống một cuộc đời lệ thuộc vào cảm xúc của người khác.

Nàng biết nàng là phận nữ nhi chân yếu tay mềm, thế nhưng nàng chưa từng nghĩ mình sẽ phải ở nhà đợi đến ngày lấy chồng, rồi lại sống ở nhà chồng cho đến ngày được đặt dưới mấy tấc đất. Nàng muốn sống một đời oanh oanh liệt liệt, muốn chứng minh cho cả thiên hạ thấy rằng, không chỉ nam nhân mới có thể làm đại anh hùng, nữ nhân cũng có thể.

Tuyết Liên miên man suy nghĩ, quên mất thời gian vẫn đang trôi dần về ban trưa. Không chút động tĩnh, Hàn thành chủ đột nhiên xuất hiện từ phía sau, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh đứa con gái bảo bối của mình, tiện tay ném một ít thức ăn vào bể cá, nhẹ nhàng nói:

- Con gái ngoan của cha, có chuyện gì mà đăm chiêu như vậy?

Thiếu nữ phát hiện người đến là cha mình, cũng không thèm quay đầu sang nhìn, lạnh lùng đáp:

- Cha đến đây làm gì? Con gái muốn ở một mình.

Hàn thành chủ không hề tức giận, còn bày ra vẻ ngạc nhiên, hỏi:

- Ồ, từ khi nào mà ngay cả cha con gái cũng không muốn gặp? Lẽ nào là muốn gặp cái tên tiểu tử họ Khuyết đó?

Bị động đến chỗ đau, Tuyết Liên giận dỗi nói:

- Cha đừng có nói bậy bạ. Con gái đang nghĩ có nên đến Ứng Thiên Tông tu hành hay không thôi.

- Hả, chẳng phải lâu nay con đều từ chối việc đến Ứng Thiên Tông tu hành ư? Sao bây giờ lại đổi ý? Chẳng lẽ là vì tên ký danh đệ tử của Ứng Thiên Tông đã xuất thủ cứu con một lần kia sao?

- Nếu thế thì không cần đâu. Dù hắn ta không chịu nhận tiền tài của Hàn gia, cũng chưa từng đòi hỏi cái gì, nhưng cha cũng không thể để hắn tay trắng trở về tông môn như vậy được.

- Cha đã sắp xếp mọi chuyện ổn thoả rồi, đợi người của cha đưa hắn đến Ứng Thiên Tông, ắt sẽ thương lượng với các vị chưởng quản ở đó, tin chắc từ hôm nay trở về sau, cuộc sống của hắn sẽ tốt gấp mười lần trước đây, con không cần phải lo.

Thấy Hàn thành chủ hiểu sai ý mình, còn hết lòng lo cho Lập Thiên, Tuyết Liên vừa thẹn vừa giận, nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho phải.

- Cha, họ Khuyết kia không phải người tốt, hắn ta có ý khác.

- Cha biết, cha đương nhiên biết hắn có ý khác. Bất quá bây giờ hắn còn nhỏ, chúng ta cũng còn trẻ, không cần phải vội. Đợi hắn suy nghĩ thêm mấy năm hay mấy chục năm cũng không vấn đề gì.

- Huống hồ cha cũng không nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn vô điều kiện. Chỉ cần là yêu cầu ở trong phạm vi Hàn gia có thể thực hiện thì cha mới đáp ứng thôi.

- Con không phải có ý đó. Ý con là tiểu tử kia hắn...hắn...

- Con không cần nói gì thêm cả. Cha đều hiểu, con cứ yên tâm dưỡng thương là được, những chuyện khác đã có cha mẹ lo liệu.

Hàn thành chủ quay đầu rời đi, phớt lờ mọi lời giải thích của Tuyết Liên, trong khi nàng đang rất muốn nói cho ông biết việc Lập Thiên muốn đòi phù đồ mà không dám nói ra. Cuối cùng, Tuyết Liên mặt mày nhăn nhó quay về phòng, vừa đi vừa không quên mắng thầm mấy câu:

- Tên họ Khuyết đáng chết!

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.