Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên Nợ Truyền Kiếp

Tiểu thuyết gốc · 2769 chữ

Nói xong, Lập Thiên thi lễ với vợ chồng Hàn thành chủ rồi đi ra khỏi phủ điện. Mấy ngày liên tiếp không ăn uống gì, cái bụng của hắn thỉnh thoảng cứ réo lên như con nhỏ đòi bú, hết sức khó chịu. Hiện tại công chuyện với Hàn gia chủ đã xong, tới đây phải khẩn trương tìm kiếm thứ gì đó an ủi cái dạ dày rỗng tuếch mới được. Nghĩ thế, Lập Thiên vừa ra khỏi cửa đã nheo mắt nhìn, thấy khói trắng bốc lên ở phía tây liền hướng phía đó mà đi.

Lập Thiên vừa rời khỏi thì từ sau hoành phi, Hàn Tuyết Liên hai tay xách váy vùng vằng thân hình bước ra, lớp da trên gương mặt non nớt nhăn nheo còn hơn cả cụ già ba trăm tuổi. Vẫn diện mạo đó, vẫn thái độ đó, nàng vẫn dùng ánh mắt thù hằn sâu sắc nhìn thiếu niên đang thẳng lưng đi xa.

Đến khi bóng dáng thiếu niên mất hút khỏi tầm mắt, thiếu nữ lại quay sang nhìn Hàn thành chủ và Hàn phu nhân với vẻ không vừa ý, càu nhàu nói:

- Cha, mẹ, hai người khách khí với cái tên tiểu tử thối kia làm gì? Rõ ràng hắn ta muốn hại chết nữ nhi của hai người, vậy mà hai người còn đối xử với hắn tốt như vậy, đây là đạo lý gì chứ?!

Hàn thành chủ thở dài một hơi nhìn cô con gái bướng bỉnh của mình, buồn bực nói:

- Không phải đều tại con sao? Nếu con không khăng khăng đòi đi Đồ Ma Lĩnh, người làm phụ thân như ta lại phải hạ mình đi cảm tạ một tiểu tử không có chút tu vi nào chắc?!

Hàn phu nhân nghe thế cũng nói xen vào:

- Liên nhi, con đừng có hồ nháo. Lúc Dương tướng quân tìm thấy con từng nói thương thế ngoài da được người ta dùng dược liệu trị thương cầm máu, còn băng bó lại rất cẩn thận. Thậm chí trên người con còn ngửi thấy mùi dược khí, rõ ràng kẻ này đã tiêu tốn không ít linh dược giải độc. Huống hồ trước khi rời đi, hắn ta còn không quên giấu hai đứa vào một nơi kín đáo phòng tránh thú dữ và ánh mắt của đám ma tu kia, chứng minh lòng dạ cũng không tệ.

- Dù thế nào đi nữa, công lao của người ta rành rành ra đó, con cũng không thể để cha mẹ bị cả thiên hạ chê cười vì là kẻ vong ân phụ nghĩa, không biết đạo lý chứ!

- Nhưng mà?!

- Không nhưng nhị gì hết. Ta đã nói rồi, trong vòng nửa năm con phải ở yên trong phủ an tâm điều dưỡng. Khi nào đại phu nói thương thế trên người hoàn toàn khỏi hẳn mới được phép ra ngoài. Nếu dám làm trái, ta đánh gãy chân của con!

Hàn thành chủ hừ lạnh một tiếng phẩy tay rời đi, thiếu nữ thì mặt mày nhăn nhó nhìn mẫu thân của mình với vẻ oan ức vô cùng.

- Tại ngươi, tất cả đều tại ngươi hết. Bổn tiểu thư mà không đích thân dạy cho ngươi một bài học, ta thề không làm người.

Càng nghĩ càng giận, thiếu nữ dứt khoát bứt khỏi tay của mẹ mình, hướng vị trí thiếu niên vừa rời khỏi chạy đi.

- Liên nhi, con muốn đi đâu? Đừng có mà gây chuyện nữa đấy, nếu không cha con sẽ không tha cho con đâu.

Vèo một tiếng, Tuyết Liên bám gót Lập Thiên rất nhanh đã đi đến nhà bếp. Khi nàng đuổi tới nơi thì đã thấy Lập Thiên đang ăn cơm, bên cạnh là Đàm vú nương ngồi nhìn hắn ăn ngon lành mà nở nụ cười mãn ý, trong lòng dâng lên từng dòng cảm xúc bất mãn không nói thành lời.

Chẳng hiểu vì sao, từ khi cha nàng mang cái tên quỷ sứ này về phủ thì Đàm vú nương lại đặc biệt quan tâm hắn như vậy, khiến nàng không vui tẹo nào. Đàm vú nương rõ ràng là bảo mẫu của nàng, về tình về lý đều phải đứng về phía nàng mới phải. Thế mà hết lần này đến lần khác, Đàm vú nương lại đi bênh vực cái người mà nàng ghét cay ghét đắng.

Giờ thì hay rồi, tên tiểu tử nghèo rớt này đến Hàn gia như chuột sa hũ gạo, được cha mẹ nàng coi trọng một cái liền không xem ai ra gì, chưa gì đã biết tìm tới nhà bếp ăn vụng rồi. Nếu chỉ có thế cũng thôi đi, đằng này Đàm vú nương còn tự tay dọn cơm cho hắn ăn trong khi đại tiểu thư như nàng vẫn chưa có cái gì trong bụng, lại còn luôn miệng khuyên bảo hết cái này sang cái nọ, thật muốn chọc nàng tức chết đây mà.

- Thiếu niên, cậu ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Thức ăn trong bếp còn rất nhiều, không hết đâu mà lo.

- Cám ơn Đàm vú nương!

Lập Thiên ngồm ngoàm cái miệng, vừa ăn vừa nhanh nhảu nói lời cám ơn, thế nhưng tốc độ ăn thì càng lúc càng nhanh mặc cho lời khuyên can của Đàm vú nương thi thoảng lại vang lên bên tai. Hắn cúi đầu ăn lấy ăn để, mỗi miếng cơm vừa đưa vào miệng chưa kịp nhai đã bị hắn nuốt thẳng xuống bụng.

Cầm lấy cái đùi gà, chỉ cần ba miếng cắn thì cái đùi chỉ còn trơ cọng xương, bị Lập Thiên thả rơi xuống đất. Cơn đói lâu ngày khiến hắn ăn một cách ngon lành, chỉ muốn nhanh chóng nuốt trọn tất cả mọi thứ trên bàn vào bụng để lấp đầy cái dạ dày đang gào thét của mình.

- Mỗi cái tướng ăn thôi cũng khiến người ta chán ghét. Đúng là đồ nhà quê.

Ở bên ngoài, Tuyết Liên lén lút nhìn qua khe cửa sổ, thấy Lập Thiên vồ lấy thức ăn như thằng chết đói thì bĩu môi khinh bỉ. Nàng vốn đã không có mấy hảo cảm với Lập Thiên, bây giờ còn gặp phải tình huống này, thiện cảm của nàng đối với hắn càng giảm đi đáng kể.

Mới nhìn một lát, Tuyết Liên cơ hồ không nhịn nổi nữa. Nàng một chân dơ cao, định bụng đạp cửa lớn xông vào. Trong suy nghĩ của nàng, cần phải nhanh chóng dạy cho tên này một bài học, tránh cho hắn được đằng chân lân đằng đầu, ngày sau có khi còn nghĩ mình là người của Hàn gia mà không xem nàng ra gì.

Nhưng bỗng á một tiếng, bên trong nhà bếp có tiếng rên rỉ vọng ra, nhất thời khiến cho Tuyết Liên phải thu hồi quyết định của mình. Trong phòng, sát cạnh bàn ăn, hai tay Lập Thiên ôm lấy cái bụng ra sức nắn bóp, nước mắt doanh tròng, mặt mày nhăn nhó tỏ ra vô cùng đau đớn.

Sự tình bất ngờ phát sinh, Đàm vú nương ngồi một bên không hiểu chuyện gì, chốc chốc bị doạ cho hồn vía lên mây, miệng không ngừng kêu to gọi nhỏ, tay chân thì luống ca luống cuống, mất khá nhiều thời gian mới rót đầy một cốc nước đưa tới.

- Thiếu niên, thiếu niên, cậu có bị sao không?

Cho Lập Thiên uống nước xong, Đàm vú nương vừa vỗ lưng Lập Thiên vừa cao giọng hỏi, trong khi Lập Thiên thì ú ớ nói chẳng nên lời. Cơn đau từ dạ dày xộc thẳng lên não khiến hắn đầu váng mắt hoa, cơ hồ không còn nhận thức được xung quanh đang xảy ra chuyện gì nữa.

Rầm một tiếng, cánh cửa gỗ mở tung, nhưng không phải do Tuyết Liên đá văng mà là bị Đàm vú nương dùng hai tay đẩy mạnh. Đàm vú nương bước thấp bước cao từ bên trong chạy ra, vừa nhìn đã biết có mục đích gì.

Thấy Đàm vú nương thất thểu chạy đi, Tuyết Liên tò mò nhìn vào bên trong. Lúc này, Lập Thiên đang xụi lơ ngồi trên ghế, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, một tay ôm bụng một tay vịn lấy thành ghế.

Chỉ cần nhìn qua, Tuyết Liên không khó hiểu được chuyện gì vừa xảy ra với hắn. Thấy vậy, nàng không những không lo lắng gì, thậm chí còn cười khan, chu môi lẩm bẩm một mình.

- Haha, đáng đời tên ngốc nhà ngươi. Thức ăn của Hàn gia ta đâu có dễ nuốt trôi như vậy.

Tuyết Liên vừa nói vừa suy nghĩ, thâm tâm thì nhớ về tình huống bản thân gặp phải lúc mới trở về từ Đồ Ma Lĩnh. Lúc ấy, nàng bị thương khá nặng, tuy thương thế không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sinh cơ cũng chập chờn như ngọn đèn trước gió, có thể tắt ngúm bất kỳ lúc nào.

Nguyên nhân chính là do thiếu hụt năng lượng trong thời gian dài, cơ thể đã phải rút ra tất cả nguồn lực để duy trì sự sống một cách lâu nhất có thể. Trong trường hợp bình thường, đây là chuyện tốt. Thế nhưng trong chuyện tốt ấy vẫn ẩn hàm một vấn đề tương đối tai hại. Bởi vì chỉ cần người này không chết, một khi tỉnh lại thì toàn bộ sự thiếu hụt sẽ bộc lộ ra không sót điểm nào. Lúc đó, sự thiếu hụt sẽ biến thành nhu cầu đối với dinh dưỡng, với thức ăn, với linh thạch, đan dược...

Và rồi chuyện gì đến sẽ phải đến, đối với người không có đủ, chắc chắn sẽ biến thành một con ác quỷ, sẵn sàng làm ra mọi chuyện chỉ để có được thứ mình cần. Còn đối với người có đủ thì hậu quả đang nằm ngay trước mặt đây, kẻ đó sẽ nuốt chửng toàn bộ vào bụng mặc dù biết đó là việc làm hết sức sai lầm.

Mấy ngày trước nàng cũng gặp phải tình trạng giống như Lập Thiên, chỉ có điều xét về mức độ thì nhẹ hơn hắn nhiều. Dù sao nàng hôn mê chỉ có một ngày một đêm, mà tên này hôn mê đến tận ba ngày ba đêm. Hơn nữa tên này còn không có tu vi trên người, đoán chắc để sống sót được trong hoàn cảnh khắc nghiệt ở Đồ Ma Lĩnh đã phải chật vật hơn nàng không biết bao nhiêu lần.

Trong trường hợp đó, đương nhiên sinh cơ tiêu hao sẽ lớn hơn nàng rất nhiều. Bây giờ hắn mới tỉnh đã vội vàng nuốt trống mọi thứ, dạ dày đương nhiên không thích ứng kịp, không đau mới là chuyện lạ. Có thể nói cơn đau dạ dày vừa xảy ra với Lập Thiên là hắn tự làm tự chịu, không trách ai được. Sắp tới hiển nhiên kẻ này sẽ mắc phải hội chứng sợ thức ăn, tuy bụng rất đói nhưng nhìn thứ gì cũng không cảm thấy ngon miệng nữa.

Thực tế thì đúng là vậy thật, tình huống diễn ra với Lập Thiên không khác gì mấy so với trong tưởng tượng của Tuyết Liên. Mấy ngày nay hắn không có lấy một bữa ăn cho đường hoàng, lúc ở Đồ Ma Lĩnh thì vừa nhai lương khô vừa chạy, lúc hôn mê dù có Đàm vú nương bón cháo cho nhưng cơ bản vẫn không cách nào bù đắp được sự thiếu hụt khủng khiếp đã tích trữ qua nhiều ngày.

Thực lòng mà nói, bất kỳ ai ở vào tình cảnh đó cũng sẽ bị đau dạ dày mà thôi. Đừng nói chi lời khuyên của Đàm vú nương, kể cả đó là lưỡi đao của một tên ma tu kề sát bên cổ thì Lập Thiên cũng vẫn lựa chọn ăn no bụng rồi mới nói. Dù sao thì, chết no vẫn hơn làm quỷ đói nha.

Một khắc đồng hồ trôi qua, Đàm vú nương đã dẫn đại phu về đến. Chỉ có điều lúc này không thấy Lập Thiên kêu la gì nữa, chỉ thấy hắn vẫn đang ăn, còn thức ăn trên bàn thì gần như không còn gì nữa. Cuối cùng, suy đoán của Tuyết Liên vẫn có chỗ sai lầm, đó là bằng bản tính của Lập Thiên hiện nay, chữ sợ chỉ tồn tại trên giấy mà thôi.

- Haiz, trời đánh tránh bữa ăn. Thôi thì đợi ngươi ăn xong vậy.

Trong bữa ăn trưa chỉ có hai người, vợ chồng Hàn thành chủ vừa ăn vừa nói chuyện.

- Cầm Phong, chàng nói xem đối với sự tình lần này, Ứng Thiên Tông sẽ giải quyết thế nào? Xưa nay, Ứng Thiên Tông luôn là đầu tàu của giới chính đạo, nếu bọn họ quyết tâm khởi xướng việc bài trừ Trường Sinh Phái ra khỏi giới tu chân bắc phương, Hàn gia chúng ta liệu có tham gia vào hay không?

- Nàng nói đúng, mấy ngày qua ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Chỉ bất quá, nói đi cũng phải nói lại, toàn bộ mọi chuyện đều từ miệng đám hậu bối nói ra, hoàn toàn không có nhân chứng vật chứng. Nếu đám người Trường Sinh Phái lên tiếng phản bác mọi chuyện, nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu, tự bịa ra một lý do để gây chiến với bọn họ thì phải làm sao?

- Nàng biết đấy, không phải vô duyên vô cớ mà cuộc chiến đấu giữa chính đạo và ma đạo qua hàng vạn triệu năm vẫn không có hồi kết. Nếu chỉ đơn giản là đánh một trận người chết ta sống, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, vậy thì tổ tiên chúng ta tại sao không diệt trừ Trường Sinh Phái từ sớm mà để nó tồn tại đến hôm nay làm gì.

- Theo ta thấy, chuyện này chỉ là cái cớ hòng che mắt thiên hạ, mười phần là có âm mưu khác chứ không đơn giản như lời tiểu tử họ Khuyết kia nói. Tiêu diệt tầng lớp trẻ tuổi chính đạo bắc phương, nói thì dễ, làm mới khó. Bằng thực lực của Trường Sinh Phái hiện nay chắc chắn là làm không xong, thậm chí còn tự rước hoạ vào thân là đằng khác.

- Chàng nói cũng có lý. Nếu đám người Trường Sinh Phái không phải kẻ ngốc, hiển nhiên sẽ không đưa ra lựa chọn liều lĩnh như vậy. Chàng có cho rằng việc những tế đàn hoán linh và thi thể các tu sĩ chính đạo mất tích đều là do bọn họ làm ra, mục đích chỉ để che giấu ý đồ thực sự hay không?!

Hàn thành chủ trầm trọng nhìn vợ mình gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, nhưng chúng ta có quá ít thông tin. E rằng cần phải đợi tình báo của chúng ta ở Trường Sinh Phái một thời gian nữa, hoặc không thì phải đợi các phương họp lại một lần hoạ chăng mới làm sáng tỏ được. Dưới thế cục không rõ ràng này, chúng ta không thể hành động vội vàng.

- Thiếp cũng nghĩ như chàng, dù là Ứng Thiên Tông hay Trường Sinh Phái, duồng theo bên nào cũng sẽ chọc giận phe còn lại. Một thế lực nhỏ yếu như Hàn gia đối nghịch với bất kỳ ai trong hai thế lực này đều là sự lựa chọn không khôn ngoan. Cho nên mọi sự cần phải hết sức cẩn trọng.

Hai vợ chồng Hàn thành chủ trao đổi một hồi, kết quả vẫn dừng lại ở việc cần phải tìm hiểu kỹ hơn trước khi đưa ra quyết định chính thức. Dù chính vì chuyện này khiến Hàn gia mất đi mười mấy thân vệ, ngay cả ái nữ độc nhất cũng xuýt chút mất mạng, thế nhưng hai người lại không thể làm gì hơn.

Thực tế cũng không chỉ mỗi Hàn gia, các thế lực khác cũng đang đau đầu vì chuyện này. Bọn họ cũng gặp phải tình trạng tương tự Hàn gia, biết kẻ thù là ai nhưng không có bằng chứng để ép đối phương nhận tội, cũng không dám làm ra bất kỳ hành động báo thù quá khích nào, sợ dẫn phát đại hoạ đổ lên đầu cả dòng tộc mình.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.