Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cải Tử Hoàn Sinh

Tiểu thuyết gốc · 3147 chữ

Tận mắt chứng kiến hết thảy mọi việc, Lập Thiên giờ mới hiểu được nỗi khổ tâm què gia gia âm thầm chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua, càng hiểu hơn tình yêu ông ấy dành cho mình.

Cho đến khi chết đi, ông ấy vẫn dùng toàn bộ tâm huyết để bảo vệ tính mạng của hắn và gửi gắm những hy vọng lớn lao vào một hài tử nhặt được như hắn, chỉ muốn hắn thật tốt, thật vui vẻ những ngày tháng còn lại, không muốn hắn dính vào những cuộc tranh đoạt chém giết của người trong giang hồ, trong tu hành giới.

Hiện tại, Lập Thiên đã không còn nghi ngờ tình cảm của què gia gia thiếu chân thật, con người khô khan cứng nhắc hay việc dạy dỗ nghiêm khắc của ông ấy đối với hắn là do hắn không phải là cháu ruột của ông nữa. Câu trả lời là không, hiển nhiên là không rồi!

Ông ấy nghiêm khắc với hắn thực ra là muốn tốt cho hắn, không muốn để người ngoài thấy rằng ông ấy quá thương yêu hắn, chiều chuộng hắn. Điều đó sẽ khiến sự tồn tại của hắn càng bị nhiều người chú ý, càng dễ trở thành nhược điểm lớn nhất để kẻ thù lợi dụng.

Rút cuộc, què gia gia đã đúng. Kẻ thù đã không bỏ qua thời điểm ông sức cùng lực kiệt ra tay giết chết ông. Những hành động ông làm trong quá khứ đã chứng minh tính hiệu quả của nó, bằng chứng quan trọng nhất chính là hắn vẫn còn sống cho đến tận bây giờ.

Nhưng có một chuyện Lập Thiên không biết, đó là hồn phách của què gia gia đang nằm trong tay đám người Trường Sinh Phái, ngày ngày chịu đựng cực hình tra khảo cho đến khi thần hồn câu diệt.

Chính vì tia thần hồn này của ông chấp nhận đi theo đám người Trường Sinh Phái cho nên tính mạng của Lập Thiên mới được đảm bảo. Nếu không, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở việc bố trí người theo dõi hành động của hắn mà thôi.

- Ta không thể chết, không được phép chết. Què gia gia phải dùng cả tính mạng để bảo vệ ta, nếu ta chết, sắp tới ta phải đối diện với ông ấy như thế nào đây?! Liệu ông ấy có ghét bỏ ta, sẽ tức giận, sẽ tuyệt vọng và không thèm nhìn mặt đứa cháu ngỗ ngịch như ta nữa hay không?!

Lập Thiên đã hiểu, giờ thì hắn đã hiểu ra tất cả. Nhưng càng hiểu rõ bao nhiêu, hắn càng buồn bã và thống khổ bấy nhiêu. Sự hối hận, bất lực, tuyệt vọng, phẫn nộ, bức xúc trào dâng trong lòng không thể dùng ngôn từ mô tả được nữa. Tâm tư của một đứa trẻ lúc này đã hoàn toàn biến mất, đổi lại là tâm tư của một người già đang ẩn nấp trong thể xác người trẻ.

Lập Thiên biết bản thân đã làm sai chỗ nào, trách nhiệm của bản thân là gì, ý nghĩa sống ra làm sao, tiếp theo phải sống như thế nào cho phải. Một ý chí cầu sinh mạnh mẽ đang dâng trào trong tâm trí hắn, khiến cho vô số sợi linh thức đang tiêu tán trong không trung bỗng chững lại trong giây lát.

Từ xa, tên thiếu đà chủ sau khi giết chết Lập Thiên vẫn im lặng quan sát. Thấy một tia thần hồn của Lập Thiên qua hồi lâu vẫn chưa tiêu tán, gã cảm thấy khá là lo lắng. Tiểu tử này tuy không có tu vi nhưng thân phận quá đặc biệt, gã không dám chắc vị cao nhân đó liệu có còn an bài sự tình gì trên người tên này hay không, rất sợ sẽ lại phát sinh biến cố nào đó khác.

Để cho chắc ăn, tên thiếu đà chủ quyết định ra tay trước, đánh nát tia hồn phách cuối cùng này của Lập Thiên, không cho hắn cơ hội tái sinh, cũng hủy luôn khả năng đầu thai chuyển thế. Một khi hồn phách bị đánh nát, ngay cả Ma Hoàng cũng không sống lại được, đừng nói chi một phàm thai hạ đẳng.

- Tiểu tử, có vẻ ngươi giãy dụa hơi lâu rồi đấy. Đi chết đi cho ta!

Xuy một tiếng, ngay sau tiếng quát, một chưởng từ tay tên thiếu đà chủ đánh ra mang theo ma lực khủng bố hướng hư không phách tới, nhất thời khiến cho đám thủ hạ cũng lạnh người ngỡ tưởng lại có biến cố gì phát sinh. Nhưng không, bọn họ không nhìn thấy điều gì dị thường cả, còn vị thiếu đà chủ thì nở nụ cười ma mị, tỏ ra vô cùng thỏa mãn.

Ý thức của Lập Thiên mới đi được hơn nửa hồi quang phản chiếu bị ma lực tập kích bất ngờ, chỗ hồn lực còn sót lại dễ dàng bị một kích này đánh trúng. Gần như đồng thời, từng đạo tinh phách cấu thành hư ảnh thần hồn Lập Thiên đồng loạt tan rã, từng hạt từng hạt quang mang tách ra khỏi hư ảnh rồi bay lên không trung như đom đóm lập loè trong đêm tối.

Nhìn thấy hồn phách Lập Thiên bị một chưởng đánh cho mờ nhạt, cơn giận dữ trong lòng tên thiếu đà chủ giờ này mới nguôi ngoai xuống. Hiện tại, thể diện của gã đã đòi lại được. Tiếp theo, đã đến lúc đi báo cáo công trạng, thu hoạch quả ngọt rồi. Tên thiếu đà chủ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn đám bộ hạ đang nằm đầy đất, cao giọng ra lệnh:

- Các ngươi ở lại canh chừng thi thể, ta đi báo với phái chủ một tiếng rồi sẽ quay lại ngay.

- Vâng, thiếu đà chủ cứ yên tâm! Chúng thuộc hạ sẽ nghiêm túc bảo vệ thi thể của hắn, đảm bảo không sai sót cho đến khi ngài quay lại!

- Thế thì tốt.

Nghe thấy mệnh lệnh, đám tu sĩ Trường Sinh Phái giả vờ mê man bất tỉnh vội vã mở mắt, không chút chậm trễ lên tiếng đáp lời, chỉ sợ khiến vị thiếu đà chủ hung uy ngập trời này tức giận.

- Lạy chúa, đừng có để thiếu đà chủ nhìn ra là ta đang giả vờ bị thương. Bằng không, cái mạng nhỏ này...

Mấy tên tu sĩ trúng độc không ai nói với ai lời nào, lạ thay trong thâm tâm đều có chung một suy nghĩ. Nãy giờ bọn họ tận lực giả chết, chỉ muốn không trực tiếp đụng độ với Lập Thiên để rồi nhận lấy thua thiệt. Bây giờ Lập Thiên đã chết, bọn họ không cần sợ nữa, tự biết việc giả vờ không thể tiếp tục làm.

Chỉ là thay vì sợ Lập Thiên, bây giờ bọn họ lại chuyển sang sợ vị thiếu đà chủ này phát hiện ra hành vi sai trái của bản thân vừa rồi. Nếu như vị này nhìn ra, áp đặt tội danh bất tuân mệnh lệnh hay âm mưu tạo phản gì gì đó rồi xử tử ngay lập tức thì bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.

Cũng may, sau khi ra lệnh xong, thiếu đà chủ không nói gì thêm, lúc này mới khiến cho cả đám buông lỏng tinh thần, thở phào nhẹ nhõm. Không cần suy nghĩ gì nhiều, ngay khi thấy bóng dáng thiếu đà chủ biến mất bên ngoài cửa động, đám tu sĩ Trường Sinh Phái lập tức vùng dậy, nhanh chóng tiếp cận thi thể Lập Thiên tiến hành xem xét.

Sau khi dùng đủ các loại phương pháp kiểm tra, bọn họ khẳng định hắn đã chết, chết thật rồi. Chỉ là khi nhớ lại tình huống bản thân trải qua trong cả ngày hôm nay cùng kết quả nằm trong dự liệu trước mắt, không một ai cảm thấy vui vẻ thoải mái chút nào, ngược lại mặt mày còn khó coi hơn trước.

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đã đối mặt với rất nhiều lần sinh tử, nhưng chưa bao giờ phải giả chết để cầu sinh như lần này. Giả như đối thủ của bọn họ là thế ngoại cao nhân thì không sao, có điều tên này chỉ là một tiểu tử trẻ con tay không tấc sắt, không chút tu vi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nhục nhã khôn cùng.

Bây giờ kẻ thù đã chết, cấp trên thì bỏ qua, thế nhưng lương tâm của bọn họ vẫn bứt rứt không yên. Thực lòng mà nói, mất thể diện chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề trọng yếu là số sư huynh đệ đồng môn thiệt mạng dưới tay kẻ này không ít, rõ ràng trách nhiệm có một phần thuộc về những người còn sống như bọn họ.

Hiện tại thì không sao, nhưng đợi khi mọi việc xong xuôi, chắc chắn phái chủ sẽ tiến hành điều tra rõ đầu đuôi mọi chuyện. Đến lúc đó, tội danh làm việc thất trách gây thiệt hại nặng nề cho tông môn mười phần sẽ đổ lên đầu bọn họ hết chín không sai. Cuối cùng, phần thưởng của đợt lịch luyện này y nguyên không cách nào bù đắp nổi cái thua thiệt bọn họ phải gánh chịu. Nghĩ mà vừa thẹn vừa giận.

- Chết tiệt, cái tên tu sĩ chính đạo dởm này đã chết rồi mà hậu quả vẫn còn để lại cho người sống. Ta chỉ hận không thể tận tay giết chết ngươi, băm thây ngươi thành vạn đoạn.

Một tên tu sĩ Trường Sinh Phái bức xúc gầm lên, nhất thời xúc động toàn bộ số người còn lại. Hơn ai hết, tên này tự biết bản thân cần có đối tượng để trút bỏ cơn giận đang bủa vây tâm trí. Thế là thi thể Lập Thiên là đối tượng đầu tiên cũng là đối tượng duy nhất bị chú ý đến, vô tình biến thành cái bao cát, trong chốc lát hứng chịu toàn bộ cơn phẫn nộ của đám tu sĩ ma đạo này.

- Tỉnh dậy, ngươi tỉnh dậy ném bạo phù nữa cho ta xem! Khốn kiếp, nếu không phải vì thiếu đà chủ căn dặn, ta sẽ băm xác ngươi thành thịt vụn ném cho chó ăn.

- Này thì âm mưu quỷ kế, này thì giương đông kích tây, này thì cật lực chống cự. Con mẹ nó, một tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi cũng muốn cá chết lưới rách với chúng ta sao? Nghĩ hay lắm!

Phạch phạch phạch, tiếng tay đấm chân đá túi bụi vang lên, đám tu sĩ Trường Sinh Phái không ngần ngại dùng toàn lực mà đánh, đánh đến mức xương cốt trên người Lập Thiên liên tục phát ra thanh âm gãy vỡ răng rắc. Một khắc sau bọn họ mới dừng tay, chỉ có điều thi thể Lập Thiên lúc này đã mềm nhũn như con bún, không còn bất kỳ đoạn xương nào nguyên vẹn nữa.

Cũng chính trong thời gian bị đánh, không ít túi trữ vật được Lập Thiên giấu trong người đều bị đánh rơi ra ngoài, vô tình lọt vào mắt đám tu sĩ Trường Sinh Phái. Lúc này, cả đám mới chợt nhớ cái tên tiểu tử đáng ghét này còn là một tên phú nhị đại của Ứng Thiên Tông, trên người hiển nhiên có không ít thứ tốt. Thế là cả đám hô hào nhau dừng tay, vội vàng lật người Lập Thiên ra mà khám xét.

Mới lục lọi được một lúc, chỉ riêng số túi trữ vật vừa tìm thấy đã khiến cho cả đám phải há hốc mồm kinh ngạc.

- Tin được không đây, tên này lại sở hữu tận mấy chục cái túi trữ vật! Chẳng trách hắn hủy cả một đống linh phù không chút thương tiếc. Đúng là con nhà giàu có khác a!

- Haiz, ban đầu ta cho rằng tên này là phú nhị đại, khẳng định trên người có không ít thứ tốt, nhưng cũng chưa từng nghĩ lại nhiều đến mức này. Bằng chỗ tài phú này, không khéo lại là con rơi của chưởng môn ấy chứ!

- Các ngươi nói rất đúng, chỉ là theo ta thấy hình như tên này khoa trương có phần thái quá rồi. Đấy, các ngươi tự nhìn đi, hắn ta mang theo rất nhiều thứ, nhưng bản thân không có tu vi, rõ ràng không thể dùng được, thế thì hắn mang theo để làm cái gì?

- Ừ, cũng phải. Cái này hơi khó nghĩ nha! Các ngươi nói xem cái tên này có khi nào là con trai của tổng quản ban vật tư Ứng Thiên Tông hay không? Hắn là người chịu trách nhiệm bảo quản vật tư mà Ứng Thiên Tông cấp phát cho một trăm đệ tử trong đợt lịch luyện lần này. Nếu không, ta cũng không nghĩ ra làm sao hắn ta có nhiều đồ như vậy.

- Không, chắc chắn không phải. Ta tu hành cả đời còn chưa nghe qua chức danh đó bao giờ, cũng chưa từng thấy đồ vật phân phát cho các đệ tử lại đưa hết vào tay một người, cần phải được cho phép mới có thể lấy ra sử dụng.

- Đời của ngươi thì được mấy năm, không biết là đúng rồi!

- Thế đời của ngươi dài hơn đời của ta chắc?!

- Hai ngươi đừng có im đi không hả?! Mặc kệ tiểu tử này là kẻ nào, nguyên cớ bên trong ra làm sao, chúng ta thu hết lại chia đều chẳng phải xong rồi?! Số đồ vật trên người mấy tên kia cũng lấy hết sang đây, tiện thể chia luôn một lượt. Mấy ngày qua chúng ta lao tâm khổ tứ, không có công lao cũng có khổ lao, tài bảo tiêu hao không ít, cũng nên nhận được phần bồi thường thoả đáng. Hiện tại xem ra trong lần lịch luyện này mấy người chúng ta là thiệt thòi nhất, không thể chỉ ngồi chờ tông môn hồi báo được. Tốt nhất chúng ta vẫn nên tự toan tính cho chính mình, hiểu không?

Nghe thế, cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái mới thôi bàn cãi. Những lời vừa rồi quá chí tình chí lý, cho nên không ai phản đối mà lặng lẽ làm việc mình nên làm. Sau khi thu lấy toàn bộ túi trữ vật của Lập Thiên và những đồng môn thiệt mạng, bọn họ tập trung về một góc, dùng rất nhiều đuốc sáng kiểm tra phân loại rồi tiến hành chia đều. Nói thì đơn giản, thế nhưng phải mất gần một canh giờ cả đám mới chia xong chỗ tài phú số lượng đông đảo ấy.

Trong khi đó, Lập Thiên đang trong mộng cảnh hồi quang phản chiếu bị một cỗ cuồng phong đập vào người khiến cho hồn lực giảm sút trầm trọng, cứng rắn bức hắn rời khỏi hư chướng. Mở mắt ra, Lập Thiên đã thấy thần hồn chao đảo không ngừng, dư ảnh mờ đi trông thấy, có vẻ như đoạn ý thức cuối cùng đã đến hồi kết, bản thân sắp phải lìa xa cõi đời rồi.

Nhưng làm sao hắn có thể cam tâm, khi bản thân đã biết được bao nhiêu chuyện đau lòng như vậy. Què gia gia bị người ta ám sát, điều này Lập Thiên biết. Bây giờ hắn còn biết, vì hắn nên ông ấy mới bị ám sát. Nói chính xác hơn là, nếu không phải vì hắn, ông ấy có thể cao chạy xa bay, cần gì phải một mất một còn với đám người kia làm cái gì.

- Không, ta không thể chết, ta không muốn chết!

- Ta muốn giết hết tất cả các ngươi, ta muốn báo thù!

- Ông trời ơi, ta không cam tâm! Ta không cam tâm...!

Lập Thiên gầm lên giận dữ, thần hồn sắp tiêu tan liều mạng nhảy vào lại trong thân thể, muốn bức ra một tia sinh cơ cuối cùng. Chỉ là mới nhảy vào, thần hồn căn bản không thể bám trụ được, tự động bị đẩy ra khỏi thân thể. Mỗi lần làm như thế, hồn lực của hắn lại suy yếu thêm một chút. Mới thử được bốn năm lần, hồn phách đã trong suốt đến mức dùng nhãn pháp cũng thấy không rõ nữa.

Lập Thiên nhìn thấy bàn tay, bàn chân, phần đầu và phần bụng đang tan ra thành từng đoàn tinh phách bay đi, từng đoàn từng đoàn chậm chạp bay lên không trung, từ hư ảnh hoá thàng từng dải quang mang đầy đủ sắc màu vắt ngang bầu trời.

Thời khắc này ngắn ngủi bao nhiêu nhưng đối với Lập Thiên dường như kéo dài đến vô tận, tầng tầng cảm xúc đan xen, nhiều nhất vẫn là không cam lòng. Hắn không muốn chết khi bản thân vẫn còn quá nhiều việc quan trọng muốn làm.

- Bức xúc, phẫn nộ, căm thù, hối hận, tham vọng, sát tâm, rất tốt, rất tốt... Kẻ dính một tia nhân quả với bổn hoàng ta quả nhiên không phải hạng người tầm thường, vậy mà lại là sinh linh tiên thiên. Cũng tốt, nếu ý trời đã vậy, món nhân quả này, bổn hoàng ta nhận!

Trước đó, giọt hắc huyết từ trong viên sa thạch đeo ở cổ Lập Thiên bị phi châm phá hỏng sớm đã bám dính vào da thịt của hắn, hòa tan cùng tinh huyết chảy ra từ vết thương trên thân thể hắn từ lúc nào. Nhưng ngay khi Ma Hoàng vừa hạ xuống quyết định, đám hắc huyết nhìn như vô hại ấy giống như mọc chân, liên tục di động qua lại trên thi thể Lập Thiên, rất nhanh đã tìm thấy khe hở trên cổ của hắn để chui vào, sau đó bơi thẳng lên thức hải, trú ngụ luôn ở đó. Đồng thời, từ trong hốc đá kín đáo phía cuối hang, một đạo hắc tuyến vô thanh vô tức bay vụt đến người Lập Thiên, chui thẳng vào mi tâm của hắn rồi biến mất.

Sự việc này vừa diễn ra xong, thức hải của Lập Thiên bỗng nhiên phát sinh biến đổi cực lớn. Chỉ trong chớp mắt, hồn phách của Lập Thiên đang tiêu tán và sinh cơ đang hư thoát đi dường như chịu một loại lực lượng kìm hãm vô cùng mạnh mẽ, chế trụ nó, thúc ép nó đổi chiều.

- Nghịch Thiên Cải Mệnh - Bất Diệt Ma Thể!

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.