Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Trọng Hoán Linh Phấn

Tiểu thuyết gốc · 3809 chữ

Lúc này, ở phía xa, đám tu sĩ Trường Sinh Phái bốn mắt nhìn nhau, không mất nhiều thời gian đã hạ xuống quyết định tiến hành cứu người trước. Bọn họ cũng giống Lập Thiên, không ai nghĩ tới việc bản thân bị trúng độc mà đều cho rằng ở trong Hắc Yêu Động sau trận huyết tế đã xuất hiện một nhân vật kỳ bí nào đó, chính người này đã ra tay can thiệp khiến tình hình càng trở nên khó giải quyết hơn.

- Những chuyện khác để sau hẵng bàn, cứu người trước đã!

Thế là mấy tên ma binh tiểu tốt không chút chần chừ, theo đúng mệnh lệnh xông lên cứu người trở ra. Chẳng ai ngờ, vài tên tu sĩ Trường Sinh Phái vừa định vận dụng khí lực thi triển độn không thuật tiến lên cứu người thì toàn thân lập tức bị ma khí bao phủ, dần dần không khống chế được tu vi, ma khí từ trong thân thể bạo trướng xông ra, sinh tử cận kề trong gang tấc.

- Aida, tay của ta làm sao thế này? Tại sao không cử động được?!

- Aaaaah, bụng của ta đau quá! Ta không khống chế khí lực được nữa!

- Đầu của ta! Đầu của ta nổ tung ra mất!

- Mẹ ơi, mắt của ta không nhìn thấy gì nữa rồi?!

Vô số tiếng hét thảm vang lên, tiếp theo là tiếng phành phạch của thân người ngã xuống đất, cuối cùng là tiếng xương vỡ răng rắc dội qua dội lại giữa các vách hang động với nhau, bầu không khí bỗng nhiên tràn ngập mùi vị chết chóc.

Đám đồng bọn đứng bên cạnh thấy thế không nghĩ ngợi gì, vội vàng muốn dùng tu vi bản thân giúp đồng môn áp chế ma khí bạo trướng đang mạnh mẽ dâng lên. Nhưng rất nhanh, những kẻ có ý nghĩ dại dột đó cũng hét thảm mấy tiếng, nhận lấy kết cục y hệt những người khác, ma khí quấn thân, tu vi mất khống chế, bị cơn đau giày vò thừa sống thiếu chết, lăn lộn kêu khóc không ngừng.

Giờ phút này đây, số tu sĩ Trường Sinh Phái còn tỉnh táo tình trạng cũng không tốt đẹp gì, tên nào tên nấy mặt mày tái nhợt, cơ hồ bị dọa cho sợ mất mật. Trông thấy đồng bọn của mình đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng nhưng bản thân từng người lại không dám làm ra bất kỳ phản ứng nào, cứ đứng một chỗ mà nhìn như những con khôi lỗi bị người ta thi pháp khống chế.

- Triệu chứng này, đây, đây có khi nào là Tam Trọng Hoán Linh Phấn phát tác hay không?

- Ý của ngươi là tất cả chúng ta đã trúng phải độc dược do đám đệ tử Ứng Thiên Tông kia sáng chế ra ư?

- Đúng thế!

- Khốn kiếp, vừa mới rồi ta còn nghĩ kẻ nào lại có nhiều linh dược và phù bảo như vậy, hóa ra là một tên phú nhị đại của Ứng Thiên Tông may mắn sống sót dưới tay quỷ thi chạy trốn vào đây. Nếu đúng là như vậy, thế thì chúng ta trúng phải Tam Trọng Hoán Linh Phấn không phải không có khả năng.

- Nói như vậy... Con bà nó, tên kia cố tình trộn lẫn hóa linh phấn với dược hương đánh lừa chúng ta. Mọi người cẩn thận, tuyệt đối không được điều động tu vi, bằng không sẽ khiến độc tính phát tác, ma khí bạo thể, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!

- Ngươi nói cái gì, cái tên tu sĩ chính đạo chết tiệt kia lại dở trò lừa gạt chúng ta thêm lần nữa sao?

- Lừa gạt cái đầu ngươi ấy! Lần này là thật, loại độc dược kia là do bọn người Ứng Thiên Tông sáng chế ra, chúng ta không có thuốc giải, tạm thời chỉ có thể cầm cự, chờ phái chủ đến mà thôi.

- Aaaaaa!!!

Một tên tu sĩ Trường Sinh Phái bất mãn rống lên một tràng, ánh mắt căm thù nhìn về phía tượng đá, hai tay thì ôm chặt cái bụng đau quằn quại, gằn lên từng chữ nói:

- Hắn ta là thứ quái quỷ gì vậy, năm lần bảy lượt tính kế chúng ta. Hắn cũng xứng danh tu sĩ chính đạo sao, tức chết ta rồi!

Tên đồng môn bên cạnh kẻ này cũng có chung quan điểm, cố kìm nén cơn đau xé ruột xé gan hét lớn:

- Ta, ta muốn giết chết cái tên lòng lang dạ sói, tâm địa độc ác nhà ngươi...!

Một đám tu sĩ Trường Sinh Phái lăn lộn trên mặt đất lời qua tiếng lại, thanh âm càng lúc càng lớn, như muốn hét vào tai Lập Thiên vậy. Bọn hắn bị cơn đau thấu tim đay nghiến từng đợt, càng đau thì càng hướng Lập Thiên nói những lời đe dọa, ai cũng muốn xé xác phân thây cái tên đầu sỏ đang nấp sau tượng đá ra làm trăm mảnh cho hả lòng hả dạ.

Từ nãy đến giờ Lập Thiên vẫn chăm chú quan sát tình huống đang xảy ra. Ban đầu hắn cho rằng mọi chuyện là do Ma Hoàng gì gì đó làm ra, bây giờ khi nghe lời từ miệng đám tu sĩ ma đạo này nói thì mới phát hiện ra mọi chuyện đều từ hắn mà ra cả.

- Nguyên lai chỗ dược phấn kia đều là độc dược, thế mà ta cứ cho rằng mấy cái này để bôi lên người cho thơm nữa. Mấy vị sư huynh nội môn cũng thật biết trêu đùa người khác nha.

- Nhưng mà Tam Trọng Hoán Linh Phấn là cái gì, sao ta chưa từng nghe thấy? Rõ ràng ta từng chạm vào nó, cũng hít phải nó, tại sao không cảm thấy khác biệt gì?

- Liệu bên trong có ghi chép nào về nó không nhỉ, ta phải tìm xem mới được!

Nghĩ liền làm ngay, Lập Thiên nhanh tay lấy ra túi trữ vật của một vị sư huynh nội môn tiến hành lục lọi. May mắn thay, bên trong một cuốn dược điển, loại linh dược chuyên dùng cho nội môn đệ tử được liệt kê ở mục đầu tiên. Lập Thiên cẩn thận đọc kỹ, trong đó có một đoạn ghi rõ:

- "Tam Trọng Hoán Linh Phấn, linh dược dùng để tôi luyện căn cơ, có màu trắng ngà, không mùi, không vị. Công dụng chính bài trừ lệ khí ra khỏi cơ thể, hiệu quả tương đương Dịch Cân Tẩy Tủy Đan, liệt vào nhóm linh dược trọng yếu chuyên dùng cho nội môn đệ tử".

- "Tam Trọng Hoán Linh Phấn có ba tầng tác dụng, nhất trọng thối thể, nhị trọng hoán khí, tam trọng tinh nguyên. Nhất trọng luyện thể lực, bài trừ tạp chất, thanh lọc huyết khí, làm cơ bắp giãn ra, gân cốt mềm dẻo, bổ trợ các bài tập Phá Thể cảnh giới có độ khó cao. Nhị trọng luyện khí lực, tinh luyện khí hải đan điền, bài trừ lệ khí trong kinh mạch và các huyệt vị trọng yếu ra khỏi cơ thể. Tam trọng luyện thần lực, thanh lọc tâm cảnh, phá bỏ tâm ma, tinh luyện nguyên thần chi lực".

Đọc đến đây, Lập Thiên không khỏi bị sự huyền diệu của dược đạo làm cho choáng váng, kinh ngạc ồ lên một tiếng.

- Hoá ra Tam Trọng Hoán Linh Phấn lại có công dụng tuyệt diệu đến như vậy. Chẳng trách các sư huynh nội môn ai cũng mang theo bên người rất nhiều, thậm chí còn trộn lẫn dược hương cho thơm nữa. Bất quá tại sao đám tu sĩ ma tộc kia lại coi đây là độc dược, rõ ràng nó là linh dược cơ mà?

Mang theo hoài nghi, Lập Thiên tiếp tục đọc đến những phần chú giải phía sau, đoạn này mới khiến hắn phải há hốc mồm không thể tin nổi.

- "Tam Trọng Hoán Linh Phấn có tác dụng tiêu trừ lệ khí, do đó người sử dụng sẽ gánh chịu lực bài xích lệ khí ra khỏi thân thể cực kỳ mạnh mẽ. Phàm là người căn cơ không tinh thuần hay tu sĩ chuyên tu luyện các loại ma công ma pháp, một khi trúng phải sẽ bị ma khí quấn thân, kinh mạch nghịch loạn, tẩu hoả nhập ma. Nhẹ thì căn cơ bị phế, nặng thì thân tử đạo tiêu. Lệ khí càng nhiều, phản phệ càng nặng".

- Chẳng trách đám người kia lại làm ra biểu tình kịch liệt như thế, thì ra khí hải đã bị Tam Trọng Hoán Linh Phấn của ta phế đi rồi. May cho các ngươi là chưa mở ra Diệt Thần cảnh đấy, bằng không các ngươi chết chắc.

- Cũng phải công nhận chỗ bột phấn này hiệu quả không tệ, đùng một cái đã phế bỏ cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái. Đồ tốt thế này, vậy mà bị ta dùng hết không chút thương tiếc. Chuyện này nhất định không thể nói cho ai biết, bằng không bọn hắn sẽ nói ta là bại gia tử cho mà xem.

- Haiz, nhưng mà nghĩ lại, liệu có phải tên phái chủ kia vì lo ngại chỗ độc phấn này nên mới tự mình động thủ với đám đồng môn của ta hay không? Đám dược phấn này liệu có tác dụng với quỷ thi hay không nhỉ?

Lập Thiên liên kết các sự việc lại với nhau, chợt cảm thấy vấn đề sâu xa bên trong càng lúc càng rối rắm, càng lúc càng khó hiểu. Hắn không biết tên phái chủ kia muốn một mình đi đối phó đám sư huynh đệ của hắn là vì đánh giá cao thực lực bản thân hay là vì lo ngại uy lực của đám dược phấn này sẽ khiến đám thủ hạ nhận lấy thất bại thảm hại.

- Thôi mặc kệ, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Hiện tại đám người kia đã trúng độc cả rồi, đúng là thời điểm thoát thân tốt nhất. Ta vẫn nên tranh thủ thì hơn.

- À, nhưng mà bên ngoài vẫn còn khói độc, ta cần phải uống thuốc giải trước. Chẳng may đang chạy mà tay chân mềm ra như con bún thì biết làm sao bây giờ!

Thế là Lập Thiên đổ toàn bộ linh dược từ trong túi của một vị sư huynh nội môn ra, dự định tìm kiếm giải dược nuốt vào. Khổ nổi tìm cả buổi mà chẳng tìm thấy viên giải dược nào cả, tâm tình chán nản đành mở dược điển ra tìm kiếm. Sau khi đọc kỹ phần chú giải trong sách, Lập Thiên á khẩu không nói được gì thêm.

Trong điển tịch có chú thích rằng loại thuốc này không có giải dược. Bản chất của nó là một loại linh dược, cho nên không cần đến thuốc giải, đan sư Ứng Thiên Tông cũng không tạo ra loại thuốc giải như vậy. Còn nói nếu đệ tử bên dưới bị linh dược giết chết, đồng nghĩa rằng bọn họ đáng chết vì dám lén lút tu luyện ma công, không trách được người khác. Nếu bị linh dược đày đọa thể xác lẫn tâm hồn, như vậy cần phải khổ luyện nhiều hơn nữa mới mong sớm ngày đạt được thành tựu viên mãn.

- Mấy lão già đầu kia thật hết chỗ nói, đây khác nào muốn làm khó người ta đâu chứ!

Lập Thiên buồn bực thử vận động tay chân một chút kiểm tra, muốn xem xem tác dụng của dược phấn đối với thân thể có tệ như trong tưởng tượng hay không. May mắn là sau một hồi khoa tay múa chân, hắn chẳng cảm giác được điều gì bất thường.

Thực tế Lập Thiên biết đây không phải vì đan điền khí hải hay thức hải của hắn trong sạch thuần khiết, mà do hắn không có tu vi, không cách nào vận chuyển linh khí, khiến dược tính thâm nhập sâu vào bên trong thân thể, vô tình khiến cho tác dụng của linh dược lên thân thể mất đi phân nửa hiệu lực.

Thêm vào đó tuổi tác của hắn không lớn, chưa bước qua thời kỳ phát dục, huyết nhục chưa nhiễm nhiều uế tạp nhân gian, thần hồn thuần khiết, tự nhiên lệ khí trong thân cũng ít hơn người khác rất nhiều, công hiệu của linh dược nhờ vậy giảm đi không ít.

Dù sao đặc tính của loại linh dược này đã được các đan sư mô tả lại rất là chi tiết, dược tính chỉ phát huy hiệu lực khi trong thân thể còn chứa lệ khí mà thôi. Giả như cả huyết nhục, khí hải đan điền lẫn thức hải đều sạch sẽ không chút tì vết thì chỗ linh dược này chẳng khác gì một loại dược hương để trang điểm cả.

Có lẽ các vị sư huynh nội môn không tự tin với căn cơ của bản thân nên mới không tùy tiện mang chúng ra dùng, thậm chí còn dùng một lượng lớn dược hương nhằm pha loãng dược phấn, giảm bớt tác dụng của dược tính lên thân thể cho phù hợp với thể trạng của từng người nữa.

- May quá, bản thân ta không có tu vi, quản cái gì nhị trọng tam trọng chứ, miễn tay chân không mềm nhũn ra là tốt rồi.

- Các vị sư huynh đệ, Tiểu Thiên sẽ thay các người báo mối thù này!

Vèo một tiếng, Lập Thiên không nói không rằng từ sau tượng đá bất ngờ lao ra, nhanh tay ném thẳng hai viên dược phù về phía đám tu sĩ Trường Sinh Phái. Hành động bất ngờ này của hắn khiến cả đám bị bất ngờ, nhất thời giật thót mình kinh hãi.

- Tên kia, hắn định làm cái gì?

- Không xong, lại là độc dược phù. Mọi người mau tránh ra, tận lực không chạm vào nó!

Thanh âm vừa chui vào tai, đám tu sĩ Trường Sinh Phái ngay lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Kẻ địch nhân lúc bọn họ bị nội thương âm thầm phát động công kích, muốn dùng một chiêu diệt gọn cả đám, loại thủ đoạn này rõ là âm hiểm quá chừng. Nhưng dù biết như vậy, bọn họ cũng không biết nên phản kháng bằng cách nào.

Hiện tại tất cả đều đã trúng độc, tay chân còn yếu ớt hơn đàn bà trẻ em, muốn chạy còn khó chứ đừng nói tấn công kẻ thù. Mà bọn họ hiện tại cũng không thể dùng tu vi chống đỡ, vì nếu dùng tới tu vi, linh khí luân chuyển sẽ đẩy dược chất đi sâu vào đan điền khí hải, khiến độc tính phát tác nhanh hơn. Nhiều khi bọn họ không bị bạo phù giết chết thì sau đó cũng chết vì ma khí bạo thể mất.

Chỉ bất quá, nếu không dùng tu vi mà muốn chống đỡ uy lực của chỗ bạo phù này là chuyện không tưởng. Thời điểm bọn họ tu vi trọn vẹn còn không dám trực tiếp ngăn cản, huống chi là vào tình huống tay không tấc sắt như hiện giờ.

Thế là dù người tỉnh hay người mê, người khỏe hay người yếu, chỉ cần thấy bạo phù bay tới chỗ nào thì vội vàng tránh khỏi địa phương đó thật xa, cố gắng không khiến lực lượng ẩn chứa bên trong bạo phù nổ tung ra. Người đứng thì cúi thấp đầu, tay ôm eo thu nhỏ thân thể. Người nằm thì co chân gập người nép về một góc, ai nấy đều chăm chú nhìn vào hướng bay của hai viên độc dược phù để kịp thời né tránh.

Nhưng người tính thì không bằng trời tính, hai viên độc dược phù do Lập Thiên ném ra bị đám tu sĩ Trường Sinh Phái né tránh thành công thì lại vô tình bay đến vách hang động, nơi tồn tại cấm chế do các đời tổ sư Ứng Thiên Tông bày xuống dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người.

- Không...!

Một tiếng thét thất thanh vang lên, sau đó là hai tiếng nổ lớn gần như đồng thời xuất hiện. Hai viên độc dược phù đập vào vách hang, lực lượng cấm chế bao phủ trên vách hang bị lực xung kích tác động cũng phản phệ lại, kích thích bạo phù nổ tung. Đám tu sĩ Trường Sinh Phái dù đang tỉnh hay đang mê đều bị lực lượng từ bạo phù đánh cho choáng váng đầu óc, ngã nhào xuống mặt đất lộp độp như sung rụng.

Một lần nữa hang động rung rinh như muốn sập xuống, đất đá rơi ào ào như mưa đổ, trút hết lên đầu đám tu sĩ Trường Sinh Phái, xuýt chút đè chết mấy tên. Dược phấn có chứa Tam Trọng Hoán Linh Phấn lần này đều rơi đúng trên đầu cả đám, khiến cho bọn hắn muốn tránh cũng tránh không kịp.

- Xem ta đây!

Lập Thiên đứng từ xa quan sát, thấy thời cơ chín muồi thì chộp lấy ngay, vèo một tiếng đã đạp lên đống xương vụn hướng của động lao nhanh ra.

Chỉ mất mười hơi thở, Lập Thiên đã đến được vị trí mà đám tu sĩ Trường Sinh Phái đang chiếm đóng rồi vượt qua bọn họ trong khi cả đám còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Đứng lại, ngươi đứng lại cho ta!

- Ta, ta liều mạng với ngươi!

Vô số tiếng la hét của tu sĩ Trường Sinh Phái hướng cửa động bay tới, trong mỗi thanh âm đều chất chứa sự phẫn nộ không gì sánh nổi. Cả một đám người mà bị một người sử dụng mưu kế hành cho thiếu đường chết đi sống lại thì không ai không tức giận cho được.

Lúc này, nhận thấy kẻ địch chỉ có một người mà vẫn chạy thoát dưới bàn tay của tất cả bọn họ, ai nấy đều tức đến thở không ra hơi, có người dù đang bị cơn đau hành hạ đến không thành hình người cũng vùng lên chỉ tay vào Lập Thiên gào thét không ngừng.

- Ngươi, ngươi có giỏi thì để lại tên họ, ngày sau ta nhất định tìm ngươi phân tài cao thấp!

Lập Thiên đang chạy cao giọng nói lớn:

- Ta đâu có ngu. Ngày sau gặp lại, cũng chỉ có ta ăn hiếp các ngươi thôi.

Nghe thấy lời này, cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái miệng đắng lưỡi khô, muốn thắt cổ tự tử chết quách đi cho xong. Cái sự nhục nhã nối tiếp nhau tạo thành chuỗi này ngay cả tu sĩ ma đạo như bọn họ cũng chịu không nổi, muốn tự đào hố để chui xuống.

Dựa vào thanh âm non nớt cùng cái bộ dáng thấp bé kia, không khó biết được kẻ địch của bọn họ chỉ là một đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch. Thế mà cả đám thiếu niên trai tráng khoẻ mạnh, tu vi cao cường, số lượng đông đảo như bọn họ lại bị cái tên này hại thảm đến mức chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương chạy thoát. Cái tư vị này, quả thực là nuốt không trôi à nha.

- Thế là xong! Giờ không chết, nếu phái chủ biết được chúng ta để hắn chạy thoát thì cũng chết. Các ngươi tự lo liệu hậu sự cho mình đi.

Thấy bóng dáng Lập Thiên càng lúc càng xa, thân ảnh đã thoát khỏi ánh đuốc chiếu rọi, cả đám tu sĩ Trường Sinh Phái mặt mày ủ rũ, chán chường ngồi bệt trên mặt đất, cảm xúc không ai giống ai. Người thì chán nản, người thì sợ hãi, người thì tức giận, người thì thất vọng, cơ hồ biến không gian trong hang trở nên lạnh lẽo bất thường.

Đùng một tiếng, bất ngờ một tiếng nổ vang bộc phát khiến ai nấy đều giật thót mình nhìn tới. Chỉ thấy giữa không trung, thân ảnh một người đang bay với tốc độ chóng mặt, mạnh mẽ nện lên tượng đá ma thần đánh phập một tiếng rõ to, sau đó vô lực ngã gục trên mặt đất, nằm im bất động.

Thân ảnh đó không phải của ai khác, mà chính là của Lập Thiên. Hắn đang gồng mình chạy thật nhanh ra khỏi Hắc Yêu Động, muốn dựa vào bóng tối để tìm kiếm địa phương lẩn trốn an toàn. Chỉ đáng tiếc còn chưa đi được một phần tư chặng đường thì đã bị một cỗ lực lượng cực mạnh đánh thẳng vào ngực, ngay tức khắc bị chấn văng ngược ra đằng sau, thân thể đập mạnh vào tượng đá ma thần, miệng hộc máu, toàn thân đau nhức đến mức không cựa quậy nổi.

Trong cơn đau đớn giày vò ruột gan, Lập Thiên lờ mờ nhìn thấy từ phía sau đám tu sĩ Trường Sinh Phái đang ngơ ngác kia bước ra một người, người này ăn mặc có chỗ khác những người còn lại, trên tay không cầm bất cứ loại binh khí gì, khí cơ quanh thân đặc biệt thâm trầm. Lập Thiên không khó nhìn ra, kẻ này chính là người vừa đánh một chưởng vào ngực mình, khiến bản thân sắp sửa chạy thoát lại rơi vào tử địa.

- Kẻ này là ai, liệu có phải là tên phái chủ kia không, sao thực lực lại mạnh như vậy?

Lập Thiên cảm thấy lồng ngực hình như đã bị gãy mấy chiếc xương, cơn đau đớn kịch liệt không ngừng từ đó lan tới khiến cho hắn hít thở không thông, máu từ trong mũi miệng cứ ào ào chảy ra như suối, không ngừng lại được.

- Tiểu oắt con, bằng chút thủ đoạn đó của ngươi cũng muốn chạy thoát dưới mí mắt của ta sao?

Người này vừa lên tiếng, đám tu sĩ Trường Sinh Phái từ trong mê man chợt tỉnh ngộ ra, vội vàng chắp tay thi lễ, một tên nhỏ giọng hỏi:

- Thiếu đà chủ, tại sao ngài lại đến đây?

- Hừ, nếu ta không tới, các ngươi hẳn đã làm hỏng việc rồi. Một khi phái chủ trách phạt xuống, mấy cái mạng chó của các ngươi gánh vác được sao?

- Thiếu đà chủ dạy phải, là chúng thuộc hạ sơ sót, cam nguyện chịu phạt!

- Cút sang một bên, tự lo liệu thương thế của các ngươi đi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.