Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong Cái Rủi Có Cái May

Tiểu thuyết gốc · 3748 chữ

Men theo ranh giới sống chết chạy thêm mấy dặm, Lập Thiên mệt quá bèn nghỉ chân bên một khóm trúc già. Vừa rồi hắn trông thấy sau phiến sương khói mờ ảo, thấp thoáng bóng dáng một hang động khá lớn nằm đơn độc giữa khoảng núi rừng hoang vu lạnh lẽo. Biết đây chắc chắn là Hắc Yêu Động bản thân vất vả tìm kiếm mấy ngày qua, tự nhiên cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm đi hẳn.

- Hắc Yêu Động quả nhiên bất phàm, chẳng trách trận thảm hoạ kia không thể làm cho nó sụp xuống. Nếu nó vẫn tồn tại, không chừng Minh Kiếm sư huynh cùng mọi người đã sớm đi vào bên trong tiến hành tra xét rồi cũng nên. Tuy ta đến hơi muộn một chút, bất quá cũng không tính là bỏ băng quá trình, bị đánh rớt đâu nhỉ?!

Lập Thiên suy nghĩ trong đầu, tự hỏi không biết hành vi bản thân làm ra ở trong mắt Minh Kiếm sư huynh thì như thế nào? Mặc dù những hành động của hắn chưa từng xúc phạm môn quy, cũng không gây ảnh hưởng đến quá trình khảo hạch tại Đồ Ma Lĩnh, nhưng vẫn khó tránh việc một vài vị đồng môn bất hảo buông lời dị nghị.

Đối với sự tình này, Lập Thiên tự thấy bản thân cần phải suy nghĩ kế sách ứng phó, tuyệt đối không thể để những kẻ này đắc ý, lợi dụng chuyện này ép buộc Minh Kiếm sư huynh gạt bỏ nỗ lực của bản thân những ngày qua, đánh rớt quá trình thí luyện của mình.

Tính toán thời gian một chút, Lập Thiên dám khẳng định mấy vị đồng môn kia dù có đến được Hắc Yêu Động thì thời gian tiến vào cũng chưa lâu, khó lòng hoàn thành việc kiểm tra xem tình hình trận pháp tốt xấu thế nào.

Phải biết cấm chế bao phủ Hắc Yêu Động do nhiều đời tổ sư Ứng Thiên Tông dày công bày bố, uy lực mạnh mẽ, biến hóa trăm ngàn, trong thời gian ngắn dù là ai cũng khó lòng nhìn ra kết cấu của nó, kể cả khi biết được huyền cơ ẩn giấu bên trong.

Lại nói, từ khi thiên ngoại hỏa tinh giáng xuống, địa mạch đứt gãy, sơn lâm tàn phá, có quỷ mới tin đại trận cấm chế bên trong không hư hại gì. Một khi chúng bị hư hỏng, dù chỉ là một mắt trận hoặc một mảnh biến hóa đại trận suy diễn ra thôi thì việc chữa trị cũng không hề đơn giản.

Nhẹ thì chín nội môn đệ tử phải đồng tâm hiệp lực, sử dụng các loại trận nguyên tông môn đặc cách điều chế để vá lại lỗ hỏng. Nếu sự tình nghiêm trọng hơn, e rằng mọi người chỉ có thể ghi chép lại tình trạng thực tế, sau đó báo cáo với chưởng môn và các vị trưởng lão để có biện pháp sửa chữa mà thôi. Nhưng cho dù tình huống nào xảy ra đi nữa thì đám sư huynh này của hắn cũng rất khó có khả năng rời khỏi Hắc Yêu Động trước trưa ngày mai.

Hiện tại trời đã về chiều, Hắc Yêu Động càng là địa phương an toàn mà mọi người có thể mượn để tá túc qua đêm, một công đôi việc. Từ nhiều yếu tố cho thấy, đừng nói đến chậm một hai giờ, thậm chí đêm nay hoặc sáng mai mới đến thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.

Nhưng chưa hết, Lập Thiên biết rõ bản thân vẫn còn một át chủ bài chưa xuất ra, chính là bí mật về âm mưu của đám người Trường Sinh Phái và thực lực chân chính của vị phái chủ trẻ tuổi đứng sau lưng bọn chúng. Không thể nghi ngờ, đây là một thông tin cực kỳ giá trị, có liên quan đến sinh tử của cả nhóm, thậm chí rộng hơn là thế cục của toàn bộ tu chân giới bắc phương. Chỉ tính riêng điều này thôi, một khi báo cáo lên tông môn, phần công huân tính cho hắn chắc chắn không nhỏ.

Cân nhắc thiệt hơn xong, Lập Thiên mới tiếp tục lên đường. Tương lai nếu bản thân bị bắt bẻ, hắn đã có biện pháp đối phó trên cả hoàn mỹ, đảm bảo không ai phản bác được, nhiều khi còn phải cám ơn hắn vì loại tin tức trọng yếu kia là đằng khác.

Những chuyện sau đó thì quá đơn giản, chỉ cần qua hết đêm nay, phù chiếu coi như hoàn thành, cùng lắm sáng sớm ngày mai mọi người tìm kiếm lối đi an toàn khác trở ra bên ngoài là được. Còn những cơ duyên kia, không có cũng chẳng sao hết. Với tình huống hiện tại, giữ mạng mới là trọng yếu nhất.

Thực lòng mà nói, đứng vào vị trí của Lập Thiên hiện nay, ngoài giữ mạng ra thì phù chiếu phần thưởng cũng quan trọng không kém. Mới hôm qua thôi, hắn một thân một mình gia nhập Ứng Thiên Tông với hai bàn tay trắng. Trong hoàn cảnh thiếu thốn đủ bề đó, muốn nhanh chóng trở nên cường đại là vô cùng khó khăn.

Tương lai, muốn khiến thực lực tăng lên nhanh chóng, nhận được đầy đủ tài nguyên là vấn đề vô cùng quan trọng. Cho nên đối với đợt phù chiếu khẩn cấp bất thường của tông môn, Lập Thiên không chút do dự đem đặt tất cả kỳ vọng vào đó, hoàn toàn không chấp nhận việc thất bại vào thời điểm mấu chốt như bây giờ.

Nghĩ thế, Lập Thiên dứt khoát đứng dậy, bắt đầu chặng đường chạy nước rút đến Hắc Yêu Động. Nhưng mới chạy thêm một đoạn, bỗng một tiếng hét chói tai vang lên, rúng động cả cảnh hoàng hôn bình lặng.

Tại địa phương Lập Thiên vừa đi ngang qua, rải rác trên con đường trơ sỏi đá, thi thể các sư huynh đệ đồng môn của hắn lúc này đang nằm im trên mặt đất, toàn thân da thịt đen sì, máu huyết bị rút cạn để lộ tấm da bọc xương nhăn nheo xấu xí, y phục lưu lại vô số vết rách chằng chịt, lớp áo lót màu trắng ngà bên trong bị tinh huyết nhuộm đỏ, vô cùng ghê rợn.

Thấy cảnh ấy, Lập Thiên hoảng hốt nép sát sang một bên, toàn thân rét lạnh, ánh mắt khi thì nhìn vào mấy cỗ thi thể nằm co quắp dưới đất, khi thì nhìn vào hư không bốn phía, nhất thời không dám tin những gì đang nhìn thấy là sự thật.

- Không thể nào, không có khả năng! Đám người Trường Sinh Phái muốn động thủ giết người cũng cần có thời gian chuẩn bị, mà ta chỉ mất chưa đầy nửa ngày đã đến được Hắc Yêu Động, tại sao vẫn không kịp chứ?

Chuyện diễn ra trước mắt thực quá khó tin, khiến Lập Thiên mất rất nhiều thời gian mới lấy lại được bình tĩnh. Trước đó hắn cho rằng tu sĩ Trường Sinh Phái thực lực mạnh mẽ nhưng số lượng không nhiều, không cách nào đồng thời tiêu diệt toàn bộ tu sĩ sáu thế lực khác cùng một lúc, khả năng lớn bọn họ sẽ tiến hành đánh giết từng thế lực một, tiêu diệt những thế lực lớn mạnh trước rồi mới đến những thế lực nhỏ sau, miễn sao thời hạn không vượt quá bảy ngày.

Mà riêng đối với đợt thí luyện này, Ứng Thiên Tông là thế lực nhỏ yếu nhất, sẽ bị để ý đến cuối cùng mới phải. Nếu là như vậy, hắn chắc chắn sẽ kịp hội họp với đám người Minh Kiếm sư huynh, cảnh báo với bọn họ nguy cơ để kịp thời phòng tránh.

Chưa kể vào sáng hôm nay, khi chém giết với tu sĩ Vô Đạo Môn, phía Trường Sinh Phái cũng nhận lấy tổn thất không hề nhỏ. Mà bên cạnh đó, tên phái chủ trẻ tuổi kia còn dự định một mình đi đối phó với mấy chục đệ tử Ứng Thiên Tông, dù thực lực hắn ta có cao cường đến mấy cũng không thể không chuẩn bị kỹ càng.

Từ chỗ lập luận trên cho thấy, nhanh nhất thì phải vào canh khuya ngày hôm nay, lợi dụng lúc mọi người nghỉ ngơi, lơ là cảnh giác tiến hành ra tay mới là lựa chọn hợp lý nhất.

Thế nhưng thực tế diễn ra không hề giống như trong tưởng tượng của Lập Thiên chút nào. Hắn không ngờ rằng, bản thân một đường hì hục chạy tới, thế mà vẫn không nhanh chân bằng đám tu sĩ Trường Sinh Phái kia. Bây giờ thì hết rồi, đám sư huynh đồng môn của hắn vừa thoát khỏi cái miệng của đám quái ngư thì đã lại gặp phải phục kích của quỷ thi và các tu sĩ ma đạo, một đường chết thảm.

Lập Thiên chậm chạp tiếp cận từng thi thể một, miệng lẩm nhẩm đếm, mắt không ngừng quan sát y phục của từng người. Chỉ qua không lâu, số lượng dừng lại ở con số mười ba, đồng nghĩa với có mười ba người mất mạng ở nơi này, mà nguyên nhân dẫn đến tử vong của mười ba người đều chỉ có một, bị quỷ thi đả thương, bị thi độc giết chết.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Lập Thiên chợt phát hiện ra trong số những người tử nạn ở đây không có mặt của bất kỳ ai trong số chín nội môn đệ tử. Nhưng không lâu sau, sự tình kỳ lạ này cũng được Lập Thiên dễ dàng lý giải.

Nguyên nhân là vì tu vi giữa nội môn đệ tử và ký danh đệ tử chênh lệch một trời một vực, mà công pháp tu luyện của đệ tử nội môn cũng đa dạng và tinh thâm hơn ký danh đệ tử rất nhiều. Một số loại pháp thuật độn không như Viễn Li Thuật Lập Thiên không ít lần tận mắt trông thấy, gặp phải đám quỷ thi công kích có thể dùng để né tránh hoặc chạy trốn, hiệu quả cực lớn.

Tuy rằng quỷ thi thực lực mạnh mẽ, thế nhưng bọn chúng không có linh trí như con người, cũng không thể tu luyện các loại công pháp thượng giai. Trừ phi quỷ thi tiến hóa thành quỷ thai, được cao nhân khai mở linh trí mới có khả năng tu hành để trở nên cường đại vượt bậc. Bằng không, thực lực của quỷ thi đều phụ thuộc hoàn toàn vào thi thể đúc thành và tu vi người thi triển ma pháp thức tỉnh bọn chúng cao hay thấp mà thôi.

Chỉ bất quá, quỷ thi mạnh hay yếu chung quy vẫn là quỷ thi, tốc độ nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng thuật độn không được. Nếu hai bên sử dụng quyền cước so đấu, không thể nghi ngờ đám quỷ thi kia sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Thế nhưng nếu so sánh khả năng chạy trốn, đám quỷ thi kia còn lâu mới bằng các nội môn đệ tử.

Có lẽ vì vậy cho nên khi đám người Trường Sinh Phái sử dụng quỷ thi đối phó đám tu sĩ Vô Đạo Môn không xuất ra ngay từ đầu mà phải bố trí trận hình mai phục mới tiến hành tiêu diệt, tất cả đều vì sợ đối thủ đánh không lại sẽ dùng các loại độn thuật chạy trốn. Hiện tại ở đây chỉ có thi thể của ký danh đệ tử, nói rõ đám nội môn đệ tử đã thoát khỏi sự truy sát của đám quỷ thi, sớm đã đi đến địa phương khác rồi.

Từng nghe bên trong Hắc Yêu Động có cấm chế vô cùng mạnh mẽ do các đời tổ sư Ứng Thiên Tông đặt xuống, rất có thể bọn họ đã chạy đến đó, lợi dụng lực lượng pháp trận để ngăn địch. Đến đây, Lập Thiên bỗng cảm thấy bản thân giống như từ trong đường hầm tối tăm tìm thấy một ngọn đèn sáng, không chút ngần ngại chộp lấy ngọn đèn kia mà đi.

Chỉ đáng tiếc, khi chỉ còn cách Hắc Yêu Động chưa đầy nửa dặm đường, tia hy vọng cuối cùng của Lập Thiên cũng bị dập tắt. Lúc này đây, thi thể của các nội môn đệ tử người mặc thanh thiên y, hông đeo ngọc bài đã bắt đầu xuất hiện. Những người này đều chết vì một vết thương duy nhất đánh trúng yếu huyệt ở khoảng cách gần, không có ngoại lệ. Có lẽ chính vì tốc độ ra tay của tên thích khách quá nhanh và hiểm, dẫn đến đám sư huynh nội môn chưa kịp xuất thủ ứng phó thì đã bị giết chết.

Bằng chứng là mặt đất xung quanh không có dấu vết bị vết đao kiếm cày xới, y phục trên thân mỗi người còn rất sạch sẽ, cũng không có giấu hiệu bị hư hại do binh khí hay quỷ trảo làm ra. Không chỉ trên thân chỉ có một vết thương duy nhất, trên binh khí của bọn họ đang cầm cũng không tồn tại bất kỳ hư hại gì hay vết máu do đả thương đối thủ lưu lại. Bên cạnh đó, một số người có dấu hiệu đột tử, tức là tử vong quá nhanh dẫn đến hệ thần kinh không phản ứng kịp, hai mắt vẫn mở nhưng tròng mắt ngây ngốc lạc thần, có vẻ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Vết thương trúng phải thì không ai giống ai, có người bị đâm một kiếm trúng tim, có người bị đâm xuyên qua thái dương, có người bị đâm từ phía sau gáy xuyên thủng yết hầu, có người bị đâm từ trên đỉnh đầu thẳng xuống hàm dưới, vân vân và vũ vũ. Dễ thấy tất cả các vị trí này đều là yếu huyệt, một khi đón nhận công kích cường độ lớn, người trúng chiêu chắc chắn đứt hơi, chết ngay lập tức.

Quan sát kỹ các thi thể một lượt, Lập Thiên nhìn ra phương thức giết người mà tên sát nhân máu lạnh kia đã sử dụng là hết sức tàn độc. Muốn thi triển loại pháp môn tàn độc bậc này, ngoài cái đầu lạnh ra còn cần có thực lực phi thường mạnh mẽ mới được. Có thể khiến cho tu sĩ luyện khí tầng bốn tầng năm không kịp trở tay, chứng tỏ tu vi của kẻ này phải cao hơn mọi người một bậc, bên cạnh đó loại pháp môn tu luyện cũng phải tinh vi không kém.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên chợt nhớ lại tên thiếu niên tự xưng phái chủ từng nói một mình sẽ đi đối phó tu sĩ Ứng Thiên Tông, toàn thân chợt lạnh ngắt. Hoá ra kẻ kia đi một mình là thật, thế nhưng là một mình cùng một bầy quỷ. Dựa vào hai điểm hiện trường liên tiếp nhau cho thấy, kẻ này mượn quỷ thi bức ép mọi người chạy đến Hắc Yêu Động, còn bản thân thì mai phục tại đây ám sát. Kế sách thật hay!

Sau khi nhìn kỹ chỗ vết thương kia, Lập Thiên mới phát hiện ra toàn bộ thương thế mà các sư huynh nội môn trúng phải đều do một loại binh khí duy nhất gây ra, mà loại binh khí này đặc biệt đến nỗi hắn chưa từng thấy bao giờ, khi đâm vào da thịt tạo ra một dấu ấn chữ thập rất rõ ràng. Có lẽ đây là một thanh đoản kiếm có bốn cạnh, đầu nhọn cân xứng, cho nên khi đâm vào mới để lại loại vết thương kỳ lạ như vậy.

Không chỉ hung khí có hình dáng kỳ lạ, ngay cả phương pháp lựa chọn địa phương mai phục cũng kỳ lạ không kém. Tên này không lựa chọn địa phương giới hạn như trong Hắc Yêu Động để dễ bao vây tiêu diệt, cũng không chọn lựa địa phương khó bày binh bố trận như trong rừng mà lại chọn nơi trống trải và thoáng đãng thế này để giết người, từ đó có thể thấy bản thân tên này rất tự tin với thực lực của mình.

Lập Thiên biết rõ, chín sư huynh nội môn nhìn thì thực lực yếu ớt, thế nhưng tất cả đều đã tu luyện qua các loại trận pháp cực mạnh do nhiều đời tông sư Ứng Thiên Tông truyền lại. Thiết kiếm trong tay bọn họ cũng không phải thiết kiếm bình thường mà là linh kiếm, phôi kiếm làm từ loại vật liệu đặc biệt có chứa linh tính, rất phù hợp để bày các loại kiếm trận thượng thừa. Một khi chín người tụ lại một chỗ, đừng nói chỉ bằng tu vi chênh lệch một hai cấp, dù cho tên kia đã mở ra cảnh giới Ngự Khí hậu kỳ tầng bảy tầng tám cũng chưa chắc dễ dàng giết chết được các vị nội môn sư huynh này của hắn.

Thế mà kết quả thì sao? Rất nhiều người đã chết một cách bất đắc kỳ tử, ngay cả cơ hội làm ra biện pháp phòng thủ cũng không có, bị đoạn sinh cơ chỉ trong nháy mắt. Cho dù kẻ ngu đi nữa cũng biết thực lực của tên phái chủ thần bí đó yêu nghiệt cỡ nào, e rằng đã sớm thoát khỏi cái gọi là người rồi.

Không biết thì thôi, đã biết rồi thì không cần nghi ngờ gì về tính chân thực của lời nói hay mục đích của đám tu sĩ Trường Sinh Phái nữa. Hiện tại, không chỉ đệ tử Ứng Thiên Tông, tu sĩ các thế lực khác e rằng cũng không thoát khỏi tình cảnh gió tanh mưa máu. Lập Thiên càng nghĩ càng sợ, sợ đến mặt mày không còn giọt máu. Thế nhưng càng sợ hắn càng dặn bản thân phải thật bình tĩnh, phải giữ tinh thần tỉnh táo để suy nghĩ đối sách ứng phó tình huống nguy cấp này.

Vừa nhẩm tính qua, hắn thấy số lượng người chết chỉ có bảy. Hơn nữa những người này không chết vì thi độc nên vẫn nhận diện được danh tính, trong đây không hề có mặt Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp. Thiết nghĩ hai người tu vi cao thâm, một chút thủ đoạn bảo mệnh hiển nhiên phải có, bằng khoảng thời gian bảy người khác bị giết đã quá đủ để bọn họ rời đi rồi.

Đây là chuyện đáng mừng, thế nhưng đối với bản thân Lập Thiên lại là chuyện đáng buồn biết bao. Hắn mất công chạy đến đây báo tin khẩn cấp, thế mà người muốn gặp không gặp được, người cần cứu cũng không cứu được, ngược lại còn tự đẩy bản thân vào nơi nguy hiểm, không biết đường nào mà lần.

Bây giờ một thân quay trở lại chỗ cũ là không có khả năng, vì trời đã tối rồi. Ở lại đây một mình thì sợ, vì hắn không biết xung quanh đây còn có quỷ thi nào đi lạc đường hay không. Nếu va phải bọn chúng, vậy thì hắn chết chắc.

Đang lúc băn khoăn, Lập Thiên buồn bã liếc mắt nhìn quanh xem có phát hiện ra manh mối gì không thì chợt trông thấy túi trữ vật của một vị sư huynh nội môn không may bị lòi ra khỏi vạt áo. Hai mắt hắn sáng bừng, trong đầu chợt nảy ra chủ ý, cẩn thận ngắm ngía hồi lâu, lúc sau đột nhiên thụt lùi mấy bước, chắp tay thi lễ với các thi thể nằm rải rác xung quanh, nói:

- Các vị sư huynh dưới suối vàng có linh thiêng, xin hãy phù hộ độ trì cho Tiểu Thiên bình an trở về. Chỉ cần trở về được tông môn, Tiểu Thiên nhất định trao trả tín vật cho người thân các người, quyết không sai lời.

Nói xong, Lập Thiên thi lễ một cái, tức tốc chạy đến chỗ từng người, liên tục lục lọi. Chỉ một chốc sau, mười mấy cái túi trữ vật đã nằm trong tay, khiến hắn vui đến phát rồ.

- Haiz, đây là túi trữ vật của nội môn đệ tử, thứ tốt chắc không ít đâu ha, phen này ta phát tài lớn rồi. Ngoại trừ chỗ vật gia bảo, công pháp chỉ nội môn đệ tử mới được phép tu luyện là ta phải trả lại ra, những thứ khác lấy làm của riêng có vẻ như không vấn đề gì thì phải.

- Vả lại bây giờ đang lúc nguy cấp, nào có ai so đo đồ người chết với cả người sống làm gì cho mất thời gian ra. Sau này về tông môn cứ bảo bản thân trong lúc nguy khốn đã lấy ra tiêu xài hết, còn lại mỗi đám này là xong. Đám lão già kia cũng không thể moi ruột moi gan ta ra xem cho rõ chứ.

Thế là Lập Thiên lại lấy ra một cái túi trữ vật khác, nhét hết mấy thanh thiết kiếm kia vào một chỗ. Hắn định bụng nhét luôn cả mấy vị sư huynh này vào trong túi mang về, thế nhưng nhét không lọt vì bản thân không có tu vi, không cách nào hóa nhỏ thân thể bọn họ để nhét vừa miệng mấy chiếc túi trữ vật vốn đã bé tí teo được.

Nghĩ lại hắn cũng cảm thấy có mấy phần tiếc nuối, bởi vì trên thân mấy tên ký danh đệ tử trước đó cũng có không ít thứ tốt. Chẳng qua ngại thi độc trên người bọn họ lợi hại nên mới đành bỏ qua. Chứ nếu cẩn thận tính toán, số Giáng Ma Thảo trên tay mười ba người kia khẳng định không ít hơn chỗ hắn đang giữ.

- Đành vậy, đợi Tiểu Thiên thoát ra ngoài, nhất định gọi người tới mang các huynh về.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.