Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Này Gọi Là Bản Sự

Tiểu thuyết gốc · 3237 chữ

Trong lúc đó, rải rác khắp mộc yêu lâm, nhờ vào sự giúp đỡ của đồng môn, các đệ tử bị thương nhanh chóng được mang ra ngoài.

Người lành lặn thì bay thì chạy, người bị thương thì dù là lăn, lê, bò, trườn, dùng đủ mọi cách để đi đến bờ bên kia cánh rừng. Số còn lại bị thương quá nặng thì chỉ có thể cật lực la hét thật lớn, cố dẫn dụ sự chú ý của các đệ tử nội môn tìm đến ứng cứu.

Đối với những người này, bản thân vừa trải qua một phen kinh hoàng, căn bản không còn nhớ gì đến việc đoạt bảo hay thu hoạch tài nguyên, hết thảy đều đặt trên tính mạng của mình, làm sao để an toàn thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này mà thôi.

Nhưng trong khi những đệ tử nội môn đang lục lọi khắp mộc yêu lâm để mang các sư đệ đồng môn bị thương ra ngoài và những ký danh đệ tử vừa thoát ra bên ngoài đang cảm khái về sự may mắn của bản thân trong cơn nguy biến vừa qua thì tay chân Lập Thiên vẫn chưa ngừng nghỉ một giây một phút nào.

Hắn mải mê chạy tới chạy lui, rẽ trái ngoẹo phải, tập trung tìm kiếm những cây thụ yêu to nhất đã chết rục để thu hoạch yêu hạch, công việc làm ăn hết sức thuận lợi và có xu hướng phát triển mạnh mẽ trong thời gian sắp tới.

Nửa ngày chăm chú thu lượm yêu hạch, Lập Thiên cơ hồ không hề phát hiện ra đứng cách đó không xa, một người khác đang kinh ngạc nhìn hắn với ánh mắt đầy tò mò lẫn hứng thú.

- Vị tiểu sư đệ này tuổi tác không cao, tu vi không có, thế mà lá gan lại không nhỏ nha! Trong khi đa phần những người khác đều bị thụ yêu dọa cho mất mật, chỉ sợ bản thân vắt chân lên cổ chạy còn không kịp, vậy mà tiểu sư đệ này còn nghĩ đến việc vào đây chiếm đoạt yêu hạch.

Người đang đứng quan sát Lập Thiên không phải ai xa lạ, mà chính là vị thiếu niên thi triển ra loại hỏa chủng đặc biệt vừa rồi, chỉ trong phút chốc đã biến nguy thành an, chuyển bại thành thắng, giúp đám ký danh đệ tử thoát khỏi một cái tử môn rộng mở.

Chỉ là bản thân thiếu niên này cũng không ngờ, ở giữa biển lửa xanh biếc bạt ngàn này, ngoài bản thân mình nán lại để tận hưởng sự thành công vượt ngoài mong đợi thì còn có thể tìm thấy một vị đồng môn khác cũng đang hết sức hài lòng với thủ nghệ điêu luyện của chính mình.

Vị thiếu niên này tròn mắt nhìn tới, thấp thoáng trong biển lửa, hình ảnh một tiểu tử trạc mười tuổi tay chân nhanh thoăn thoắt vừa chặt cây vừa nhặt yêu hạch, thủ pháp điêu luyện đến mức khó tin. Vị thiếu niên này cười khổ một cái, nét mặt lộ ra nét ôn hòa, nhẹ giọng hỏi:

- Vị tiểu sư đệ này, mấy vị đồng môn khác đều chạy trốn cả rồi, sao ngươi vẫn ở lại đây, không sợ bị đám thụ yêu này bắt đi sao?

- Haiz, sợ cái gì, bọn chúng đều bị đốt chết tươi cả rồi, ngươi không thấy sao?

Lập Thiên không quay đầu lại, tay chân vẫn hoạt động đều đều, theo quán tính đáp lời. Nhưng vừa nói xong câu, hắn mới phát hiện bản thân lòi đuôi, thân thể giãy nảy một cái, hồn vía tức thời lên mây.

- Hả, thế nào ở đây vẫn còn có người? Không phải tất cả đều đã chạy bán sống bán chết ra ngoài rồi sao? Không xong, không xong rồi, bị người khác phát hiện ra, có khi nào đối phương sẽ tiện tay giết người đoạt bảo, hủy cả tang chứng vật chứng luôn hay không?

Lập Thiên hãi hùng khiếp vía quay đầu nhìn lại, toàn thân từng lỗ chân lông đều nổi lên da gà da vịt, run rẩy đến mức đứng không vững. Thấy cảnh này, thiếu niên kia cũng không biết nói gì cho phải, chỉ khẽ nở một nụ cười vô cùng ôn hòa, ý tứ là ta chỉ hỏi thăm chút thôi, ngoài ra không có ý gì khác.

Nhìn thấy vẻ mặt này, tâm tư đề phòng của Lập Thiên mới hạ xuống đôi chút, chậm rãi quan sát đánh giá vị đồng môn xuất hiện đột ngột trước mặt, cánh tay bất tri bất giác giữ chặt lấy túi hỗn độn treo ở bên hông.

Thiếu niên đang đứng trước mặt này thân hình đầy đặn, không béo không gầy, trán cao mày rậm, tuổi tác rõ ràng là lớn hơn hắn khá nhiều. Bất quá nhìn tổng thể thì ngũ quan đầy đặn, tướng mạo bày ra có mấy phần đoan chính, nhất định là tâm địa không xấu, miễn cưỡng có thể tin tưởng được.

Mà trước sự dò xét của Lập Thiên, vị thiếu niên kia nhận ra đối phương rõ là chưa tin lời mình nói, lại nhẹ giọng bồi thêm một câu:

- Sư đệ hiểu nhầm rồi, ta không có ý muốn đoạt đồ vật của ngươi. Đối với ta mà nói, chỗ yêu hạch sơ giai này dùng để luyện khí còn không hiệu quả bằng linh thạch tông môn cấp cho mỗi tháng, có cũng như không thôi.

- Ồ, thế ngươi ở đây làm cái gì, tại sao rảnh rỗi không đi giúp đỡ những người kia đi?

- Cái đó sao? Nhạc mỗ bất tài, chỉ đành đứng đây xem năng lực của loại hoả diễm mà gia tộc truyền thừa xuống liệu có đạt được hiệu quả như trong tưởng tượng hay không mà thôi!

- Hả, chẳng lẽ ngươi chính là người đã đốt chết mấy cái cây này sao?

- Khiến tiểu sư đệ chê cười rồi, đúng là tại hạ.

- Mẹ ơi, chủ nhân của chỗ yêu hạch này vẫn đang ở đây.

Lập Thiên ngơ ngẩn, lầm bầm trong miệng mấy câu, cảm giác bản thân giống như đang ăn cướp thành quả của người khác vậy. Người tiêu diệt thụ yêu cứu các sư huynh đệ đồng môn thoát khỏi hiểm cảnh đang ở đây, công lao rành rành ra đó, nếu đối phương muốn thu hoạch yêu hạch, không ai có thể không biết liêm sỉ mà đi tranh giành cùng người ta được. Thế mà mình lại?

Khuôn mặt Lập Thiên vặn vẹo, cảm giác không làm mà ăn lần đầu tiên xuất hiện trong đời, tư vị không dễ chịu chút nào, nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử. Nhưng sau khi nghĩ lại theo nhiều chiều hướng, hắn nhận thấy đây chẳng qua là suy nghĩ chủ quan của mình mà thôi.

Dù sao cơ duyên bên trong Đồ Ma Lĩnh không thuộc về bất kỳ cá nhân nào, mà tiêu diệt thụ yêu là nhiệm vụ chung của tất cả mọi người. Hiện tại yêu hạch rơi đầy đất, chưa ai bỏ vào túi cả, mình đi lấy thì đã làm sao? Tông môn cũng đâu có cấm đoán chuyện này. Ai nhanh trí thì được thôi chứ.

Thế cho nên chỉ một lúc sau, Lập Thiên mới đứng thẳng người, chỉnh sửa y phục một cái, bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, kính cẩn thi lễ với vị sư huynh nội môn theo đúng môn quy, nói:

- Không biết sư huynh danh tính là gì?

- Tại hạ Nhạc Lãnh Pháp, tiểu sư đệ cứ gọi Nhạc huynh là được.

- Nhạc Lãnh Pháp sư huynh, đa tạ tương trợ. Nếu đã không có chuyện gì, Nhạc huynh cứ ngắm tiếp đi, tiểu đệ còn bận chút việc.

Dứt lời cũng không biết đối phương có chấp thuận hay không, Lập Thiên đã quay đầu chạy đi. Sau đó không lâu từ phía xa đã nghe thấy tiếng rào rào của cây đổ, liên miên không dứt.

Nhạc Lãnh Pháp lắc đầu cười khổ, cảm hứng xem hỏa diễm gia tộc truyền thừa hiển lộ uy năng theo đó cũng mất đi, nhanh chóng tìm thấy một đệ tử bị thương gần đó rồi bước ra bên ngoài.

Mà ở phía ngoài, cả đám ký danh đệ tử mới từ trong cõi chết thoát ra còn chưa định thần, buồn bực nhìn vào đám cháy nhanh chóng nở rộ cũng đang nhanh chóng lụi tàn, thi thoảng buông lời cầu nguyện cho vị sư đệ nhỏ tuổi gan dạ có thể an toàn trở ra.

Lần đi này đối với cả đám bọn họ mọi sự đều mới mẻ, ngay cả những đệ tử nội môn tu vi cao thâm cũng không thể nói là không trải qua một phen kinh hồn bạt vía, đừng nói chi những đệ tử ký danh tu vi nửa chừng.

Cả đám bọn họ đều là người trẻ tuổi, từ khi sinh ra đến nay chưa phạm hiểm nguy, dù là yêu mộc hay yêu thú cũng chỉ nghe nói qua chứ chẳng có mấy người đã tận mắt trông thấy, đừng nói là đã giao thủ qua. Bây giờ lần đầu gặp được, cảm giác đúng là vừa phấn khích vừa sợ hãi.

Mà cùng với tâm tư đó, câu chuyện về vị trẻ tuổi trẻ tuổi gan dạ tên Lập Thiên cũng nở rộ trong lớp ký danh đệ tử, ai nấy đều lấy Lập Thiên làm tấm gương tiêu biểu cho ý chí kiên cường bất khuất cùng lòng can đảm vô bì, có thể đại diện cho toàn bộ các tu sĩ trẻ tuổi bắc phương lúc bấy giờ, không tiếc tính mạng bản thân mà giúp đỡ đồng đội lúc nguy cấp, tư duy nhạy bén và hành động quyết đoán khi bản thân rơi vào vòng nguy hiểm.

Khi thấy Lập Thiên nửa ngày chưa ra, trong khi hầu như tất cả những người khác đều đã thoát ra ngoài rồi, ai nấy đều cảm thấy thương tiếc không thôi. Trong tình huống đó, có không ít lời khen ngợi vang lên, nào là tiểu sư đệ trọng tình trọng nghĩa, nào là tiềm lực phi phàm, nào là nhanh trí hơn người, vân vân và vũ vũ.

Chỉ bất quá cơn xúc động chưa qua, khi ánh lửa dịu xuống, để lộ ra một thân ảnh đang nhanh nhẹ di chuyển qua lại xung quanh thân đám thụ yêu tàn lụi, thân hình nhấp nhô lúc cao lúc thấp, lúc thẳng lúc cong, nhìn không rõ là đang làm gì. Thấy vậy, đoàn người một đám lại một đám nhất thời ngây ra như phỗng, kinh ngạc đến há hốc mồm, không biết chuyện đang diễn ra bên trong mộc yêu lâm kia.

Không mất nhiều thời gian, đã có người từ trong chuỗi hành động kỳ lạ của Lập Thiên phát hiện ra vấn đề, tức giận quát lớn:

- Con bà nó, chúng ta bị tiểu tử kia lừa rồi. Nhanh, nhanh đi đoạt yêu hạch.

Người này vừa kêu lên, cả đám ký danh đệ tử bất thình lình ngộ ra điều gì đó, đầu óc hoàn toàn bị làm cho choáng váng, toàn thân đơ ra như khúc gỗ.

- Tiểu tử thối, hắn, hắn vậy mà dùng kế dương đông kích tây, cố tình đánh lừa chúng ta, một mình đi chiếm đoạt yêu hạch. Đáng chết...

Lúc này thì căn bản không cần ai lên tiếng, cũng không ai hô hào gì nữa. Người nào hiểu vấn đề sớm thì lao đầu đi trước, người nào hiểu ra chậm thì nối đuôi theo sau, ai cũng vội vàng nhanh chân kẻo hết phần, không ai ngốc đến nỗi hét ỏm tỏi lên khiến nhiều người chạy theo tranh đoạt với mình, giảm đi số lượng yêu hạch có thể nhận được.

Thế là cảnh tượng náo loạn lại diễn ra, lần này cảnh tượng còn kinh dị hơn trước đó rất nhiều lần. Trước kia, người chạy ra sốt sắng khẩn trương bao nhiêu thì hiện tại người xông vào lại chật vật khổ sở bấy nhiêu.

Có kẻ mặc kệ thương thế trên thân ra sao, thấy người khác liều mạng lao vào mộc yêu lâm thì bản thân cũng đuổi sát theo đằng sau. Người gãy tay thì ôm tay mà chạy, người bó chân thì chống nạng mà đi, nếu chẳng may ngã xuống thì lại lộm cộm bò dậy chạy tiếp, nhìn thế nào cũng cảm thấy dở khóc dở cười.

Mười đệ tử nội môn bao gồm cả Minh Kiếm sư huynh và Nhạc Lãnh Pháp thấy cảnh này chỉ cười trừ thôi chứ chẳng biết làm gì khác. Bọn họ có nghĩ làm sao cũng thấy chuyến lịch luyện này quả là trớ trêu và oái ăm đến cùng cực. Mới vào có ngày thứ hai mà đã có nhiều chuyện phát sinh như vậy rồi, không biết tiếp theo còn gặp cái loại chuyện quái quỷ gì nữa đây.

Nhưng cuối cùng, mười nội môn đệ tử nhìn thấy cảnh này cũng không hề nổi lên tâm tư tranh đoạt yêu hạch. Dù sao đối với bọn hắn chỗ yêu mộc sơ giai này chẳng đáng mấy đồng, có mang về tông môn cũng như không. So với tu vi Ngự Khí tầng bốn tầng năm của bọn hắn mà đoạt được yêu hạch của đám yêu thụ tu vi còn chưa bằng một nửa mình thì xem chừng còn làm trò cười cho người khác chứ đừng nói đến là nhận được phần thưởng và lợi khen ngợi từ các vị sư trưởng. Nghĩ thế cho nên mười mấy đệ tử nội môn dẫn đầu cũng không tiến lên đoạt mà tùy thời để cho các đệ tử yếu kém tranh giành.

Bất quá đứng vào vị trí của chín mươi ký danh đệ tử tu vi chỉ rơi vào tầng một tầng hai, thậm chí là không có tu vi như Lập Thiên mà nói, những yêu hạch sơ giai này quả nhiên là một phần cơ duyên to lớn vô cùng. Bằng tu vi tương đương, chém giết với thụ yêu căn bản sẽ không có phần chiến thắng nào.

Nếu có thể mang yêu hạch của chúng giao cho tông môn, đây chính là một bằng chứng quan trọng để chứng minh công trạng của bọn họ. Mặc kệ trong đây có sự trợ giúp của người khác hay không thì bản thân người đoạt được không có công lao cũng có khổ lao, tông môn sẽ không làm ngơ không đếm xỉa đến.

Đáng tiếc là khi đám ký danh đệ tử bên ngoại chạy vào đến mộc yêu lâm thì số yêu hạch trong cả yêu lâm đã bị Lập Thiên một thân một mình đoạt hơn phân nửa. Những cây nào to béo, mập mạp đều bị Lập Thiên ưu tiên đoạt hết, còn cây be bé mới sót lại cuối cùng chờ đám người kia phân chia chiếm đoạt.

- Tiểu tử kia là ai vậy? Lá gan đúng là lớn bằng trời rồi.

Minh Kiếm sư huynh chau mày hỏi, mà những đệ tử nội môn khác thấy thế cũng hết sức tò mò muốn biết vị tiểu sư đệ kia là ai mà lại làm ra hành vi ngược đời như vậy, khiến cho tất cả mọi người không ai theo kịp. Nhạc Lãnh Pháp nghe thế cũng miệng đắng lưỡi khô, bất đắc dĩ đáp:

- Là vị sư đệ tuổi nhỏ nhất trong đám chúng ta.

- Là tiểu tử kia. Đúng là lắm trò quỷ thật. Bất quá cũng rất thông minh. Rất có thể tương lai sẽ được một vị trưởng lão nào đó nhìn trúng cũng không chừng.

Nói vậy nhưng thâm tâm Minh Kiếm sư huynh không hề cảm thấy cách làm của Lập Thiên có gì hay ho tốt đẹp cả, chẳng qua là nhất thời chiếm được chút tiện nghi trước mắt, ngược lại bán đi lòng tin của toàn thể đồng môn đối với hắn. Hành trình còn dài, cơ duyên còn nhiều, đối với một tiểu sư đệ trẻ tuổi và tu vi thấp như Lập Thiên chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Rất nhanh, yêu hạch đã bị đoạt hết, có người thu được rất nhiều, tâm tư vui sướng tột độ, có người không có viên nào, mặt mày khó coi đến cực điểm, ủ rũ từ trong đi ra, trước sau không nói một lời, giống như cha chết mẹ mới qua đời vậy.

Lập Thiên lẳng lặng đi ra, hắn là người đầu tiên chiếm đoạt yêu hạch cũng là người đầu tiên rời bỏ chiến trường này. Hắn lo lắng những vị đồng môn khác sẽ gây khó dễ cho mình, thế nên sau khi xác định thu hoạch đủ nhiều, hắn chủ động rời khỏi trận tranh đoạt kia, đi đến bên vị Nhạc sư huynh thân thiện dễ gần hòng nhận được sự che chở.

Dĩ nhiên đối với các đệ tử nội môn dẫn đội như Minh Kiếm sư huynh hay Nhạc Lãnh Pháp, bọn họ sẽ không chấp nhận việc giữa các đệ tử chỉ vì tài nguyên mà xảy ra xô xát nội bộ, gây mất trật tự. Huống hồ phù chiếu lần này tông môn đã nói rõ, bọn họ đi xác minh thực hư vấn đề xảy ra bên trong Đồ Ma Lĩnh, cũng không phải liều mạng chém giết để tìm kiếm tài nguyên, cho nên sự mất đoàn kết vì mấy viên yêu hạch là chuyện không thể xảy ra.

Bất quá dù là thế, khi mọi người tập trung lại một chỗ, ánh mắt của những sư huynh đệ đồng môn thi thoảng cũng đảo qua chiếc túi hỗn độn đeo bên hông Lập Thiên, tròng mắt và nước miếng đều muốn rớt ra ngoài. Mà khi những ánh mắt này đổ lên người Lập Thiên, loại sát ý lành lạnh ngay lập tức bao trùm không gian, khiến cho hắn vô cùng mất tự nhiên.

- Tiểu sư đệ, ta không ngờ ngươi cũng là kẻ chí kế hơn người đấy.

Một đệ tử ký danh đứng sát Lập Thiên nói nhỏ, ánh mắt có chứa nhiều phần bất thiện nhìn hắn với vẻ ngoan độc, chỉ hận không thể xé xác hắn ra làm trăm mảnh cho bỏ ghét. Lập Thiên thấy thế liền nhìn thẳng mặt người này, thản nhiên đáp:

- Sư huynh quá lời rồi, chút cơ duyên đó chẳng qua là sư đệ tình cờ phát hiện ra thôi, so với bản lĩnh thông thiên của các vị sư huynh thì chẳng đáng là gì.

- Hừm...

Đệ tử kia khẽ hừ một tiếng rồi bỏ đi, mà đằng sau Lập Thiên cũng nghiến răng nói thầm trong bụng:

- Mặc kệ ngươi chứ, đó cũng là do bản sự của ta lớn vậy, ai bảo các ngươi thiếu trí khôn.

Lập Thiên nói thầm trong bụng mấy câu, sau đó bám sát Nhạc sư huynh và Minh Kiếm sư huynh tiến lên phía trước.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.