Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Duyên Đối Diện Bất Tương Phùng

Tiểu thuyết gốc · 3744 chữ

Tất cả mọi người đều nhìn ra người tới là Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên có mù đâu mà nhìn không ra nàng ta chứ. Nhiều khi hắn ngủ mơ còn trông thấy nàng ta đến đòi mạng, giờ mặt đối mặt thế này nhìn không ra mới là chuyện lạ.

- Tiểu nha đầu, ngươi vậy mà còn dám đến đây?

Trước câu hỏi có phần vô lý của Lập Thiên, Hàn Tuyết Liên hai tay chống nạnh như bà thím bán cá ngoài chợ, hung hăng nói:

- Ngươi đến được, vì cái gì bổn tiểu thư không thể đến?

Ngưng một đoạn, Hàn Tuyết Liên thay đổi tư thế cho dễ nhìn hơn một chút, nói tiếp:

- Thế nào? Ngươi sợ rồi chứ gì? Nếu sợ thì mau mau dập đầu nhận thua, bổn tiểu thư sẽ nể mặt nhân tình trước đây ngươi cứu ta mà tha cho ngươi lần này. Bằng không mà nói, chẳng may cảnh tượng ngày đó xuất hiện thêm lần nữa, bộ dáng mặt mũi bầm dập kia chỉ e không dễ nhìn cho lắm đâu.

Hàn Tuyết Liên vừa nói vừa vân vê bím tóc, không quên nhấn mạnh vào chỗ trọng tâm trọng điểm, ám chỉ trận chiến của hai người tại Hàn gia phủ trong quá khứ. Lần đó, Lập Thiên bị nàng đánh cho bầm tím mặt mày mà không thể hoàn thủ, thua thảm đến mức không thể thảm hơn. Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nếu hai người lại đánh nhau thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

Dĩ nhiên Lập Thiên không ngốc, làm sao không nghe ra ý tứ de doạ trong đây. Chẳng qua thực lực của hắn nay đã khác xưa, sao có thể để một nữ nhân nhỏ tuổi hơn mình xỉ vả trước mặt mọi người mà ngồi im không làm gì. Cho dù hắn nể mặt Hàn gia chủ nhượng bộ nàng một bước thì ngày mai những tin đồn không tốt cũng sẽ truyền đi khắp tông môn, lúc đó hắn có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.

- Tiểu nha đầu, ngươi đừng dở cái giọng đó ra với ta. Ngày xưa khác, hôm nay khác. Ngày xưa tiểu gia nể mặt Hàn gia chủ nên mới chủ động nhường nhịn ngươi, để cho ngươi đắc ý. Nếu lúc đó ta toàn lực xuất thủ, ngươi chưa chắc đã chiếm được tiện nghi đâu.

Hàn Tuyết Liên nghe thấy thế bỗng cười phá lên, nói:

- Haha, nhường nhịn? Bổn tiểu thư khi nào cần ngươi nhường nhịn? Tiểu tử thối, nếu không phải lúc đó thương thế của ngươi chưa khỏi thì ta đã đánh cho ngươi thành cục bột nhão rồi, còn bày đặt bao biện.

- Ngươi!

Trong thoáng chốc bị bao nhiêu lời lẽ châm chọc khích bác đổ vào đầu, Lập Thiên hiển nhiên giận tím mặt, ý định nhường nhịn hay khoan hồng gì đó đều tan thành mây khói. Mặc dù hắn không nắm chắc sẽ đánh bại được vị Hàn tiểu thư này, thế nhưng khí thế trước khi lâm trận thì không thể thua người ta nha.

- Tiểu nha đầu, ngươi nhớ kỹ cho ta. Ngày xưa tiểu gia dù tu vi thấp kém nhưng vẫn cứu được mạng ngươi từ tay đám ma tu Trường Sinh Phái. Hôm nay tiểu gia đã cường đại hơn trước, đòi lại cái mạng đó từ tay ngươi cũng đồng dạng như nhau thôi.

- Ồ, mới có bao lâu mà lá gan ngươi lớn nhanh thật đấy, trước mặt bổn tiểu thư còn dám ăn nói mạnh miệng như vậy. Phải công nhận một năm qua thực lực của ngươi tiến bộ không tệ, cũng có chút bổn sự gọi là. Bất quá ngươi cho rằng bằng chút bản lĩnh đó thì có thể chiến thắng được ta ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu ngươi đã không nhận thua, vậy tiếp chiêu đi!

Nói dứt câu, Hàn Tuyết Liên cũng không dài dòng thêm nữa, lập tức hướng Lập Thiên xuất thủ. Mà vừa xuất thủ thì liền sử dụng tuyệt kỹ mạnh nhất của Hàn gia, Hàn Long Chưởng.

- Xem ta đây!

Theo tiếng quát, một con rồng trắng sáng như tuyết do linh lực hóa thành được Hàn Tuyết Liên vun đắp nhanh chóng từ trong lòng bàn tay nàng biến lớn, loáng cái đã ngự trên đỉnh đầu như một đám mây bàng bạc, không ngừng bay lượn ở đó.

Long ảnh thoáng ẩn thoáng hiện, hàn khí bức người khuếch trương ra không gian xung quanh nhanh chóng khiến nhiệt độ toàn bộ phạm vi đấu pháp trường đột ngột giảm xuống mấy chục độ, bất tri bất giác thúc đẩy mọi người triển khai linh khí hộ thể tránh nhiễm phải khí hàn.

- Tiểu nha đầu, tu vi hiện tại của ngươi không bằng ta, có sử dụng tuyệt chiêu Hàn gia ta cũng không sợ ngươi. Bình Chướng Thuật, lên cho ta.

- Hức, để rồi xem!

Mặc dù mặt ngoài Lập Thiên ăn nói có vẻ ngang tàng bá đạo nhưng trong thâm tâm thì không dám xem thường uy lực một kích này. Nếu Hàn Tuyết Liên tu vi cao hơn hắn, chắc chắn hắn sẽ không dại gì cùng đối phương so chiêu. Nhưng bây giờ tu vi của hắn cao hơn nàng, còn có Loạn Đả Cân Kinh hỗ trợ, ngại gì không thử một phen.

Khách quan mà nói, khả năng hắn bại là không có, tỷ lệ thắng và hoà chia đều năm năm. Thắng được thì quá tốt rồi, bất quá cầm hoà cũng không tệ. Bởi vì chỉ cần hắn chống đỡ được một chiêu thần thông của Hàn gia mà không ngã xuống, cái tin tức ấy ngày mai không làm chấn động cả tông thì bắt hắn đi đầu xuống đất cũng được nữa.

Nghĩ thế, Lập Thiên toàn lực thi triển Bình Chướng Thuật, trong lòng vạn phần chờ mong, muốn xem xem thực lực chân chính của bản thân so với vị đại tiểu thư họ Hàn này ra sao. Liệu có triển vọng nào để hắn sánh vai cùng thiên kiêu kỳ tử các đại gia tộc Cửu Chân Quận đi tới hay không.

Ầm một tiếng, đầu bạch long do Hàn Tuyết Liên điều khiển đâm sầm vào tầng bình chướng của Lập Thiên tạo ra một tiếng nổ rung trời. Kết quả là, tầng bình chướng do Lập Thiên thi triển ra bị một chưởng của Hàn Tuyết Liên đánh nát, tuy nhiên chưởng lực sau khi phá vỡ tầng bình chướng thì cũng tiêu tan thành mây khói, không thể đả thương được hắn.

Lập Thiên thấy thế thì mừng quýnh, chỉ thiếu đường vác rượu thịt ra cụng ly ăn mừng, chẳng qua bề ngoài vẫn giả vờ bày ra thái độ bình thản như không hòng che mắt thiên hạ. Thế nhưng Hàn Tuyết Liên thì khả năng kiểm soát cảm xúc không được tốt như thế, thấy một chưởng của mình dễ dàng bị phá hủy thì tỏ ra hết sức tức giận, hét ầm lên:

- Tiểu tử thối, đây là thực lực của ngươi sau khi chấp ta một cấp tu vi sao?

Biết Hàn Tuyết Liên đang cố tình kiếm cớ bắt bẻ mình, Lập Thiên nào để cho nàng ta được toại nguyện, bèn dùng giọng điệu còn lớn hơn nàng mà nói:

- Chấp cái con khỉ ấy, tiểu gia nhổ vào. Hồi ở nhà Hàn gia phủ ngươi rõ ràng biết ta không có tu vi, càng chưa từng tu luyện qua võ pháp, tại sao ngươi không nhường ta một cấp đi. Bây giờ ngươi đến nhà ta lại đòi ta chấp ngươi, không tự hỏi bản thân xem có vô lý hay không?!

- Vô lý cái đầu ngươi ấy, khi nãy là kẻ nào nói sẽ nhường đối thủ một cấp tu vi, không muốn làm chuyện ma cũ bắt nạt ma mới gì gì đó. Là bổn tiểu thư ép ngươi nói chắc?

- Tiểu nha đầu, ngươi khôn nó vừa vừa thôi, khôn hết phần thiên hạ như thế sau này ai dám lấy ngươi làm vợ nữa. Tiểu gia nhường ai cũng được, tuyệt đối sẽ không nhường ngươi.

Chửi mắng đã đời xong, Lập Thiên phấn khởi nói tiếp:

- Đúng là ông trời có mắt, không phụ lòng người lương thiện. Hôm nay ngươi đã tự chui đầu vào rọ, tiểu gia không trả lại nỗi nhục ngày xưa quyết không làm người.

- Được lắm tiểu tử thối, đến đây đi! Bổn tiểu thư muốn xem xem tên nhà quê như ngươi thì làm nên trò trống gì.

Lập Thiên không chút nể nang, thấy Hàn Tuyết Liên muốn chơi bài ngửa với mình thì cũng dốc hết vốn liếng nghênh tiếp tới cùng. Hiển nhiên, sát chiêu mà Triệu Tử Phục dạy hắn mấy hôm trước là thứ được trọng dụng.

- "Thập Phương Hội Tâm Sát"!

Thấy Lập Thiên muốn sử dụng lại chiêu thức cũ, Hàn Tuyết Liên khinh bỉ nói:

- Dùng có một chiêu mà muốn thắng hai lần, ngươi tưởng thế gian ai cũng là đồ đần chắc?

- "Song Long Hộ Pháp"!

Hàn Tuyết Liên hô lớn, hai tay liên tục bắt ấn, một đôi bạch long bỗng dưng xuất hiện rồi bao phủ nàng ở bên trong. Hai con rồng to như gốc cây ngược chiều nhau bơi qua bơi lại, tạo thành một hình trụ kín không một kẽ hở, vậy mà đối với sát chiêu do Lập Thiên thi triển ra có tính khắc chế hoàn toàn. Dù Lập Thiên đã dốc toàn lực tấn công nhưng không cách nào phá vỡ hay đánh xuyên qua tầng bảo hộ này.

- Con bà nó, ngươi còn có chiêu này. Tại sao trước giờ ta chưa từng thấy ngươi thi triển qua?

- Hừ, ngươi là cái thá gì mà bổn tiểu thư phải thi triển tuyệt kỹ cho ngươi xem? Nói cho ngươi biết, thứ ngươi chưa từng thấy trên đời này còn nhiều lắm, chủ yếu ngươi có bản lĩnh để nhìn hết hay không thôi.

- "Bách Long Phá Hải"!

Sát chiêu của Lập Thiên vừa kết thúc thì Hàn Tuyết Liên đột ngột biến chiêu, lần này lại là một sát chiêu khác. Pháp quyết vừa thành, hai con rồng lớn hộ pháp xung quanh bỗng nhiên phân tách thành hàng trăm con rồng nhỏ phóng ra bốn phương tám hướng, đông đúc rợp trời như bão táp mưa sa, thế mạnh không thể đỡ.

- Không ổn, tiểu hồ ly này quá nhiều đồ chơi đi, ta đã đánh giá thấp nàng ta rồi.

- "Viễn Li Thuật", khai!

Lập Thiên nhanh trí, biết không thể ngăn trở một đòn này của Hàn Tuyết Liên thì lập tức sử dụng Viễn Li Thuật né tránh, dự tính âm thầm tiếp cận nàng rồi bất ngờ tung ra đòn phủ đầu khiến đối phương không kịp trở tay.

Trước đó Lập Thiên vẫn cho rằng Hàn Tuyết Liên tu vi thấp hơn một cấp, áp chế nàng là chuyện không khó, bây giờ xem ra hắn đã sai rồi. Công pháp truyền thừa của Hàn gia uy lực bất phàm, từng chiêu từng thức đều hoàn mỹ không một kẽ hở, bằng tầm nhìn của người mới tu hành như hắn là phá không được.

Muốn dành chiến thắng trận này thì chỉ có một cách, dùng tốc độ và võ kỹ tiếp cận đối thủ, không cho đối thủ có thời gian tụ lực, từ đó dùng thế mạnh về chênh lệch tu vi để kéo trận chiến càng lâu càng tốt. Đợi đến khi đối phương sức cùng lực kiệt thì ra đòn chí mạng, ép đối phương rời khỏi sàn đấu.

Lập Thiên suy tính cẩn thận là thế, đáng tiếc Hàn Tuyết Liên cũng không phải dạng vừa. Thấy Lập Thiên dùng độn không thuật biến mất thì nàng như đã nhìn ra mục đích thực sự của hắn, bản thân chủ động lùi lại mấy bước, hai quyền nắm chắc toàn lực phòng thủ.

Quả nhiên sau đó không lâu, một quyền của Lập Thiên từ trong hư không đã hướng sau gáy của nàng đánh tới.

- Hừ, muốn đánh lén bổn tiểu thư, nào có dễ như vậy.

Hàn Tuyết Liên quay đầu ngả người, một cước từ dưới đá lên khiến Lập Thiên phải chuyển hướng né tránh, một quyền đánh hụt.

- Được lắm tiểu hồ ly, nhìn không ra thân pháp của ngươi cũng tốt đến như vậy. Tiểu gia chống mắt nhìn xem ngươi chống cự được bao lâu.

Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên lâm vào quẩn ẩu, hai bên người đánh qua ta đánh lại, cơ hồ chẳng bên nào chiếm được thế thượng phong.

Lập Thiên thì sợ Hàn Tuyết Liên thi triển sát chiêu cho nên không dám rời xa nàng quá lâu, phải liên tục sử dụng Viễn Li Thuật để áp sát và đánh giáp lá cà, mục đích là kéo cả hai lâm vào cục diện triền đấu, chỉ có thể dùng võ kỹ mà không thể sử dụng tuyệt kỹ.

Hàn Tuyết Liên dù biết ý đồ của Lập Thiên nhưng cũng không chịu thua kém, Lập Thiên dùng võ kỹ thì nàng cũng dùng võ kỹ, quyền cước va chạm như mưa vần gió vũ, khí cơ cuồng bạo bắn ra tứ phía, cát bụi bay mù trời, nhìn đến hoa cả mắt.

- Tiểu tử thối, ngươi không thắng được ta!

- Đúng vậy, hiện tại ta không thắng được ngươi. Nhưng nếu là một canh giờ sau thì sao? Đợi ngươi dầu cạn đèn tắt, xem tiểu gia xử lý ngươi thế nào!

- Vậy phải xem ngươi đủ khả năng kéo dài trận chiến này thêm một canh giờ nữa không cái đã!

Thực tế thì Lập Thiên đã không thể kéo dài được trận đấu thêm một canh giờ, bởi vì Hàn Tuyết Liên đã dùng một đạo linh phù ép cả hai rời khỏi võ đài. Đến khi Lập Thiên ý thức được chuyện gì vừa xảy ra thì chân đã chạm đất, trong khi Hàn Tuyết Liên thì đang dùng hai mũi chân đạp lên trên chân của hắn, kết quả trận đấu đã được định xuống, hắn là người bại trận.

- Không thể nào, không thể nào. Tiểu hồ ly, ngươi dở trò quỷ, ta không phục. Đánh lại, nhất định phải đánh lại một trận.

- Dở trò quỷ? Từ nãy đến giờ ngươi dở trò quỷ hãm hại bao nhiêu người ở đây, còn cấm người khác dùng mưu mẹo à? Hơn nữa bổn tiểu thư bận rất nhiều việc, không rảnh chơi với tên nhà quê như ngươi. Haha haha, A Đào, chúng ta đi thôi.

Thắng cuộc, Hàn Tuyết Liên tự ý thu lấy một chiếc túi trữ vật, sau đó cùng tiểu nha hoàn vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, bỏ mặc Lập Thiên mặt như đưa đám đứng nhìn mà buồn đến tê tâm liệt phế. Cả đời hắn chuyên đi tính kế người khác, ai mà ngờ hôm nay lại bị người ta tính kế đâu cơ chứ, thực là quá đau lòng đi mà. Triệu Tử Phục thấy thế thì liền đi tới bên cạnh, cất tiếng an ủi:

- Tiểu Thiên sư đệ, thắng thua là chuyện thường tình, không cần phải buồn lòng.

- Huynh thấy không, nàng ta dở trò gian lận, đạo linh phù kia năng lực quá quỷ dị, đệ chưa từng thấy qua bao giờ, nếu không phải thế thì đệ sao có thể bại trận một cách dễ dàng như vậy được.

- Ta thấy rồi, hơn nữa không chỉ có ta mà tất cả mọi người ở đây cũng đều nhìn thấy. Lần này đệ thua, nhưng là thua vì chủ quan, không phải thua vì thực lực yếu hơn. Cùng đại tiểu thư Hàn gia so chiêu không bại, đó mới chính là chiến thắng vẻ vang nhất. Tuy lần này thiệt hại mất một cái túi trữ vật nhưng đổi lại thì nhận được rất nhiều thứ khác, không tính là thiệt thòi.

Lập Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Triệu Tử Phục nói rất đúng, thực tế trận thua này hắn chẳng thua lỗ cái gì, ngược lại đạt được rất nhiều thứ tốt. Vả lại ngay từ đầu trong lòng hắn vốn đã không muốn tranh giành cùng nữ nhân, càng không muốn làm mất lòng Hàn gia chủ. Nếu không phải vì ả nữ nhân kia quá độc mồm độc miệng, thích cạnh khóe người khác thì hắn cũng chịu thua luôn rồi.

- Huynh nói cũng phải, chỉ là trong lòng đệ cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.

- Không sao, về rồi hẵng nói.

Tử Phục khoác vai Lập Thiên, cả hai nối gót đám đông trong tâm trạng vô cùng thất vọng rời khỏi đấu pháp trường. Nhưng lại không ngờ tới, mới đi được một đoạn thì đã bị một người lạ mặt dang tay chặn đường.

- Chậm đã, nếu nàng ta đã không muốn bồi tiếp ngươi, vậy để ta thay thế là được. Dù sao nếu ngươi có thể đánh thắng ta, vậy cũng đồng nghĩa với việc ngươi đã đánh thắng nàng. Mà nếu nói rộng ra thì, ngươi đã chiến thắng được toàn bộ thiên kiêu kỳ tử Cửu Chân Quận thời đại này. Thế nào, ngươi dám tiếp chiến hay không?!

Nghe thấy mấy lời nói có phần cường điệu hóa này, thâm tâm Lập Thiên và Triệu Tử Phục đồng thời nhấc lên trạng thái đề phòng, cẩn thận đưa mắt nhìn lên xem người mới lên tiếng là ai. Mà khi ánh mắt vừa rơi vào trên diện mạo người đến, cả hai đều tỏ ra vô cùng ngưng trọng, nhất thời không biết nói gì.

- Đằng Thiếu Quân, gã ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn gây gổ đánh nhau? Không đúng, bằng thân phận thiếu chủ của gã, sẽ không nông cạn đến nỗi tùy tiện so chiêu với loại người không có thân phận địa vị như Lập Thiên sư đệ chỉ để tranh dành cái danh hão cùng một ít tiền của. Đây là hành động thiếu khôn ngoan, đến kẻ ngốc cũng hiểu điều này, làm sao một thiếu chủ như gã lại không?

- Nếu đổi là vị tiểu thư Hàn gia kia thì khác, chung quy Lập Thiên sư đệ và nàng ta còn có chút dây mơ rễ má, so đấu vài chiêu thăm dò thực lực lẫn nhau cũng dễ lý giải, nhưng Đằng Thiếu Quân không giống, gã ta nghĩ cái gì mà dám hành động xốc nổi như vậy trong khi còn chưa biết nội tình Ứng Thiên Tông như thế nào? Điều này là không có khả năng, cho nên bên trong ắt hẳn đang che đậy mưu đồ gì đó không thể để người khác biết.

Nhìn thấy người đến là Đằng Thiếu Quân, trong lòng Triệu Tử Phục cảm thấy vô cùng quan ngại cho Lập Thiên. Bởi vì theo hiểu biết của y, nơi nào có sự hiện diện của nhà họ Đằng thì nơi đó chắc chắn sẽ xảy ra xung đột. Mà phàm là để xảy ra xung đột, người chịu thiệt thường hiếm khi là dòng dõi nhà họ Đằng.

Còn nhớ trước khi Triệu gia gặp nạn, Đằng Thiếu Quân và y còn được xem là bạn bè đồng trang lứa, tuy không thân thiết nhưng vì ngoại giao của hai nhà nên cũng được coi là khá thân thuộc. Chẳng qua cũng nhờ vào hai chữ thân thuộc này mà Triệu Tử Phục mới biết rõ Đằng Thiếu Quân là hạng người gì.

Dòng dõi nhà họ Đằng xưa nay vẫn được xem là hung thần có tiếng ở Cửu Chân Quận, tính khí từ đời tiên tổ cho đến con cháu luôn có một điểm chung không hề thay đổi, đó là ương ngạnh thù dai, ngoại giao vụ lợi, lấy thế đè người, xem trọng lợi ích... Chính vì lối sống mang thiên hướng cá nhân vị kỷ cho nên nhà họ Đằng vốn chẳng được lòng tám gia tộc khác.

Từ đó có thể khẳng định rằng, hôm nay Đằng thành chủ mạo hiểm để Đằng Thiếu Quân đến đây thì rõ ràng đã có toan tính từ trước, mà mục đích nhắm đến không thể là gì khác ngoài vị trí chiến tu chân truyền đệ tử mà Ứng Thiên Tông mới lập ra. Có lẽ vì Lập Thiên đang là ngôi sao sáng trong tầng lớp chiến tu đệ tử, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí chiến tu chân truyền đệ tử cho nên Đằng Thiếu Quân mới muốn lấy đệ ấy ra làm đá lót đường, đây là cách lý giải duy nhất cho chuyện này.

- Không tốt, chỉ e tên họ Đằng này muốn gây bất lợi cho Lập Thiên sư đệ, ta tuyệt đối không thể để gã được toại nguyện.

Nghĩ ngợi một chút, Triệu Tử Phục dần dần minh bạch toàn bộ kế hoạch của Đằng Thiếu Quân. Y tính ra cũng là một cái thế gia hậu duệ, làm sao không biết mưu đồ thống nhất Cửu Chân Quận, xưng vương làm đế của dòng tộc họ Đằng đã tồn tại không chỉ một hai năm mà đã có từ hàng ngàn năm cơ chứ. Việc nắm quyền lãnh đạo Ứng Thiên Tông trong tương lai khả năng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của hai cha con nhà họ Đằng mà thôi.

Không biết còn đỡ, đã biết rồi thì Triệu Tử Phục càng lo lắng cho Lập Thiên, càng không cam tâm để Lập Thiên trúng phải gian kế của Đằng Thiếu Quân. Bởi vì y biết rõ một điều rằng, bằng thực lực của Lập Thiên hiện tại thì không thể đánh thắng Đằng Thiếu Quân được, mà nếu bị đánh bại, chẳng khác nào thành toàn cho hai cha con bọn họ cả. Thế cho nên bằng mọi giá y phải ngăn cản chuyện này.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.