Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu Lầm Tai Hại

Tiểu thuyết gốc · 3998 chữ

Hàn thành chủ im lặng lắng nghe phân tích của vợ mình, trước sau không nói năng gì. Nghe càng lâu, ông càng thông suốt nhiều vấn đề ẩn chứa bên trong. Chỉ là khi nghĩ ra phương sách, ông lại càng cảm thấy đau đầu hơn, bởi vì phương sách mà ông nghĩ ra lại có quan hệ tới cô con gái mà ông yêu thương nhất.

- Phu nhân, nàng nói như vậy, xem ra Hàn gia ta không thể đứng ngoài cuộc rồi. Chỉ có điều ta rất lo ngại về Liên nhi, nó luôn khiến ta không an tâm chút nào. Nó...

Hai mắt của Hàn phu nhân trước sau vẫn dán chặt vào bức thư, dường như lo lắng mình sẽ bỏ sót một điểm quan trọng nào đó. Đối với đại sự của bắc phương, dù là phận nữ nhân như bà cũng không dám xem thường, cho nên phàm khi thảo luận bất kỳ vấn đề gì thì đều dùng sự công chính liêm minh và khách quan nhất có thể để bàn luận cùng chồng.

Chỉ là bây giờ thì khác, bất ngờ nghe chồng mình nhắc đến tên con gái bà mới chợt nhớ ra, Hàn gia của bà chỉ có độc nhất một cô con gái rượu này mà thôi. Nãy giờ bà nói với chồng những lời ấy chẳng khác nào đang ép buộc cô con gái cưng của bà ngày mai phải đến Ứng Thiên Tông gia nhập vào đội ngũ chiến tu đệ tử gì gì đó, còn phải cùng bè lũ ma đạo quyết một trận sinh tử, tâm thần nhất thời hoảng loạn.

Hàn phu nhân giọng run run nói:

- Cầm Phong, chàng muốn làm gì? Chàng không định để Liên nhi nhà ta đi bán mạng thật chứ? Làm sao có thể, con bé còn nhỏ như vậy. Không được, thiếp nhất quyết không đồng ý!

Trước phản ứng đầy quyết liệt và có phần trái ngược của vợ mình, Hàn thành chủ nhất thời ngơ ngác, nói:

- Vừa rồi nàng còn nói mạnh dạn như vậy, sao tự dưng đùng một cái đã phủ định tất cả rồi.

Hàn phu nhân thẹn quá hóa giận, nói:

- Đó là thiếp đứng vào vị trí khách quan để suy xét mới nói như thế, việc đơn giản như vậy mà chàng cũng không hiểu hay sao. Tại sao chàng không nghĩ thiếp cũng là một người mẹ chứ? Thế gian này có người mẹ nào không lo lắng cho an nguy của con cái hay không? Huống hồ Liên nhi nhà ta là nữ nhi chân yếu tay mềm, tuổi tác còn nhỏ như vậy, sao chàng nỡ mang đại sự của cả gia tộc đặt lên vai nó?

Hàn thành chủ bị nói cho cứng họng, ngẹn cả buổi mới đáp lại được một câu:

- Thì ta đang hỏi ý kiến của nàng chứ đã quyết định đâu, nàng làm gì mà cuống cuồng lên vậy. Vốn dĩ ta nghe nói Ứng Thiên Tông mở hội chiêu sinh lần này là để chuẩn bị cho đợt phù chiếu chiến tu vào sáu tháng tới tại Thần Tuyết Sơn. Mặc dù trong thư không nói rõ thời hạn cụ thể, thế nhưng dựa vào tình hình hiện tại có thể thấy càng sớm thì càng tốt. Nếu chúng ta không gửi người tham gia thì cũng phải cho bọn họ một câu trả lời chứ?

Hàn phu nhân những tưởng chồng bà đã hạ quyết định để con gái dấn thân vào nơi nguy hiểm thì lệ nóng doanh tròng từ bao giờ. Mãi cho đến khi biết được chồng mình không hề có ý tứ đó thì tâm tình mới bình tĩnh lại đôi chút, nghẹn ngào đáp:

- Chàng nói thế thì còn nghe được!

Thấy Hàn phu nhân buồn lòng đến mức lệ rơi hai hàng, Hàn thành chủ vô cùng không nỡ, vội vàng lấy khăn lau nước mắt, sau đó đi ra phía sau lưng dùng hai tay bóp vai giúp vợ mình thư giãn gân cốt, thả lỏng tinh thần, lát sau mới nhỏ giọng nói:

- Nàng cũng thấy rồi đấy, Ứng Thiên Tông đưa ra chủ ý này không khó nhìn ra là đang muốn mượn tài lực của cả bắc phương để đào tạo chiến tu đệ tử. Chỉ bất quá bọn họ nói chiến tu đệ tử là để phục vụ cho toàn thể dân chúng bắc phương, nhưng lại không nói quyền lãnh đạo bọn chúng chỉ do Ứng Thiên Tông kiểm soát, điều này cũng không khỏi quá khiên cưỡng rồi.

- Chỉ là lời nàng nói cũng đúng, những việc như thế này dù chúng ta không muốn tham dự vào cũng không tiện lên tiếng phản đối. Dù sao từ khi Trường Sinh Phái làm loạn đến nay cũng chỉ có Ứng Thiên Tông đứng ra chống đối bọn chúng trên mọi mặt trận, âm thầm phái đệ tử đi truy quét khắp nơi, tiêu diệt không ít cứ điểm ngầm mới miễn cưỡng duy trì được sự ổn định vốn có của bắc phương ta.

- Liên minh Cửu Chân Quận tuy bên ngoài cũng hô hào khẩu hiệu trừ ma vệ đạo, chỉ bất quá nhà nào cũng lo sợ gây thù chuốc oán, động chạm đến người không nên động chạm, cho nên vẫn một mực bảo trì quan điểm ngoài cứng trong mềm, trước sau chưa làm được điều gì nên hồn. Chỉ e Ứng Thiên Tông ngoài việc muốn tận dụng nguồn lực từ bốn phương ra còn muốn xác định xem trong các thế lực tu hành hiện nay, bên nào có quyết tâm diệt trừ ma đạo thay vì chỉ nói suông như hiện tại.

- Từ đây có thể thấy rằng, nếu chúng ta dốc lực thì không sao, nhưng nếu không dốc lực, chắn chắn sẽ chịu thiệt đơn thiệt kép. Chưa nói đến chuyện tương lai bị Ứng Thiên Tông cho ra rìa, riêng việc con cháu mất đi cơ hội tu hành ngàn năm có một thì cũng đủ tính là thua thiệt lớn rồi. Về sau nếu thế cục càng trở nên nghiêm trọng, gia tộc nào yếu thế chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị ma tộc nhắm tới, đến lúc đó mới đi cầu lụy người ta chỉ e đã quá muộn.

- Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Hàn gia ta chỉ có độc nhất một cô con gái này thôi, biết gửi ai đi bây giờ. Nếu gửi người bên dưới đi, không ai dám đảm bảo lúc bọn họ công thành danh toại vẫn sẽ trung thành với chúng ta. Còn nếu gửi con cái trong nhà đi, Liên nhi nhà ta còn nhỏ như vậy, chỉ e khó mà đảm nhiệm được trọng trách của gia tộc. Phải làm sao bây giờ nhỉ? Nếu ta và nàng sinh sớm hơn vài năm, có lẽ bây giờ đã không phải đau đầu vì chuyện này.

Hàn phu nhân liếc nhìn chồng mình với đôi mắt đượm vẻ u buồn, cả hai thoáng chốc lâm vào trầm mặc. Tình thế này đúng là làm khó gia đình của bà, bởi vì đối với các gia tộc khác ở Cửu Chân Quận, dù không có con trai ruột thì cũng có cháu trai ruột, muốn tìm người đi đến Ứng Thiên Tông đầu quân quả thực không khó, cũng không phải lo về sự trung thành của bọn họ.

Nhưng Hàn gia của bà thì khác, việc lựa chọn phái ai đi cũng là một vấn đề nan giải. Bởi vì nếu chọn sai người, kết quả sẽ chẳng khác gì nuôi ong tay áo, cái giá phải trả đắt đỏ thế nào chắc không cần bàn luận nhiều nữa. Nghĩ ngợi một lúc, Hàn phu nhân bỗng nói:

- Cầm Phong, chàng nói xem, nếu chúng ta nhận một người nào đó làm nghĩa tử rồi phái hắn đi có được hay không? Hai vợ chồng ta không có con trai, nhận nuôi thêm một nghĩa tử cũng tốt. Trong tương lai nếu Liên nhi nhà ta cùng đối phương sinh lòng cảm mến, phải chăng cũng được coi là chuyện đáng mừng?

Chỉ bất quá Hàn thành chủ sau khi nghe xong loại biện pháp vợ mình đưa ra thì không hề tỏ ra vui mừng mà sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, thở dài một tiếng nói:

- Haiz, chuyện nàng nói ta đã từng nghĩ đến, chẳng qua việc nhận nghĩa tử cũng là con dao hai lưỡi, cần phải cân nhắc thật kỹ. Cứ nhìn Triệu Ứng Thạch và tên nghĩa tử Tề Vưu của lão ta là biết, tấm gương rành rành ra đó, nếu Hàn gia còn dẫm lên vết xe đổ, thiên hạ không cười vào mặt mới là lạ.

- Vả lại Liên nhi nhà ta vẫn còn nhỏ, bây giờ tính chuyện cưới gả có phần hơi sớm. Hơn nữa tính tình của nó nàng cũng biết rồi, nó yêu ai thích ai chúng ta quản được chắc, cho nên loại sự tình này tốt nhất là cứ gác sang một bên, để sau hẵng nói.

- Chàng nói có lý, chuyện này tạm thời gác lại đã. Nếu Hàn gia không thể bỏ công, vậy lấy của bù vào cũng không phải không được. Cứ gửi thư cho phía Ứng Thiên Tông, trong thư nói rõ tình huống chúng ta đang gặp phải, thiếp không tin bọn họ không hiểu lý lẽ.

- Đổi lại, để chứng minh thành ý, Hàn gia sẽ phái một đội thanh thiếu niên trẻ tuổi có tư chất tốt đến báo danh, kèm thêm một phần hậu lễ dâng lên, coi như là phí tổn Hàn gia chi trả để đổi lấy sự hòa bình ổn định của đại cục, chàng thấy thế có được không?

Nói đến đây, còn chưa để Hàn thành chủ kịp trả lời thì bất chợt Hàn phu nhân như nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi:

- Cầm Phong, chàng nói người của chúng ta ở Ứng Thiên Tông mấy tháng nay chỉ gửi về có bấy nhiêu tin tức thôi sao? Một tông môn lớn như vậy, chẳng lẽ trải qua nửa năm trời mà không xảy ra bất kỳ sự tình đáng chú ý nào khác?

- Ý nàng sự tình là sự tình gì cơ?

- Thì là sự tình có liên quan đến chiến tu đệ tử chứ là sự tình gì. Dù cho Ứng Thiên Tông không vì cải cách môn quy mà sinh chuyện, thế nhưng chí ít nguyên nhân của việc bọn họ đưa ra chủ kiến biến việc đào tạo chiến tu đệ tử từ việc riêng trở thành việc chung cũng phải có lý do chứ? Chẳng lẽ lãnh đạo Ứng Thiên Tông nổi hứng lên thì liền đưa ra quyết định như vậy hay sao?

Hàn thành chủ nghe vợ mình nói mới sực nhớ lại, quả đúng là trong quãng thời gian vừa qua ở Ứng Thiên Tông xảy ra rất nhiều chuyện. Chỉ bất quá mấy chuyện đó nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ có điều không ảnh hưởng nhiều đến đại thể nên phía liên minh Cửu Chân Quận không đề cập đến, còn ông thì vì bận công chuyện mà quên béng mất.

Bây giờ khi được Hàn phu nhân khơi gợi lại, Hàn thành chủ mới nhớ ra bên trong những chuyện này quả thật tồn tại một sự tình rất đáng chú ý, mà sự tình này ít nhiều có liên quan đến Hàn gia. Cẩn thận suy nghĩ một chút, Hàn thành chủ mới nói:

- Thực ra vẫn có một chuyện ta chưa kể với nàng, cũng do mấy ngày nay bận bịu nhiều việc nên ta quên mất.

Hàn phu nhân tò mò hỏi:

- Chuyện gì cơ?

- Cũng không phải chuyện gì hệ trọng, chỉ là đáng chú ý như lời nàng nói. Hơn nữa chuyện này ít nhiều có dính dự đến Hàn gia ta. Bật mí nhé, chuyện này có liên quan đến tiểu tử họ Khuyết.

Ban đầu Hàn phu nhân còn rất tò mò không biết chuyện gì đáng chú ý mà liên quan đến Hàn gia, đang định quát mắng ông chồng một trận vì cái thói ăn nói lấp lửng khiến người ta bực hết cả mình. Chỉ là khi nghe đến ba chữ Khuyết Lập Thiên, sắc mặt của bà bỗng nhiên sa sẩm xuống, nói:

- Lại là tiểu tử họ Khuyết, rắc rối hắn gây ra cho Hàn gia còn chưa đủ hay sao mà bây giờ chàng còn nhắc đến hắn nữa?

Hàn thành phủ cười xòa nói:

- Nàng nghĩ nhiều rồi, chuyện này hoàn toàn không giống như nàng nghĩ.

- Không giống như thiếp nghĩ, vậy thì còn có thể thế nào? Tiểu tử kia tu vi thấp kém đã đành, tính tình không tốt còn liều lĩnh xốc nổi, đầy nhiệt tình nhưng lại thiếu hiểu biết, xuất thân nghèo hèn còn bày đặt sĩ diện, có thể sống đến hôm nay cũng đã là ông bà tổ tiên gánh còng lưng rồi, còn có thể làm ra được chuyện gì đáng chú ý cơ chứ.

- Theo thiếp thấy, tên kia ở Ứng Thiên Tông ngoài gây chuyện thị phi ra thì căn bản không thể làm nên trò trống gì, có khi rảnh rỗi còn bắt Hàn gia đi chùi đít nữa cũng không chừng. Nếu không phải vì hắn có ơn cứu mạng Liên nhi nhà ta, thiếp cũng chẳng thèm đoái hoài đến chứ đừng nói xuất ra ngân lượng phục vụ hắn tu hành.

Hàn thành chủ nghe vợ mình nói thì ngạc nhiên đến há hốc mồm, cơ hồ không thể tin nổi vào tai mình. Ngay cả ông cũng không biết hai mẹ con đã nói gì với nhau mà cảm tình với Khuyết Lập Thiên càng ngày lại càng xấu đi như thế.

Chẳng qua bản thân ông thì chưa từng nghĩ như vậy, ông biết nhiều thông tin hơn, cách nhìn nhận con người cũng sâu sắc hơn hai mẹ con, cho nên ông biết cái tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, loại tiểu nhân đạo đức giả hay là đồ lang băm trong miệng hai mẹ con là loại nhìn nhận hoàn toàn vô căn cứ.

- Phu nhân, nàng nói như thế có phần nặng lời rồi. Tiểu tử kia cũng chưa từng làm gì có lỗi với Hàn gia ta, cớ sao hai mẹ con nàng cứ nghĩ xấu cho người ta vậy, để người ngoài nghe thấy lại nói Hàn gia ta là hạng bất nhân bất nghĩa, ăn ở thất đức thì phải làm sao?

- Hừ, ai nói? Kẻ nào dám nói, thiếp cắt lưỡi kẻ đó. Mọi chuyện thiếp đã nghe Liên nhi thuật lại hết cả rồi, tiểu tử kia giúp Liên nhi nhà ta chính xác là vì muốn đòi bảy tòa phù đồ gì gì đó. Hắn rõ ràng giúp người có mưu toan, thế cũng gọi là người tốt sao? Mẹ con thiếp nói hắn đạo đức giả có gì sai chứ? Hắn còn dám cho Liên nhi nhà ta ăn một đống đan dược không rõ công dụng, khiến con bé bị đau dạ dày chữa mãi không lành, đây không phải lang băm thì là gì? Hừ...!

Hàn thành chủ cười khổ, đáp:

- Mấy lời đùa giỡn của trẻ con mà nàng cũng tin, hai mẹ con nàng đúng là càng ngày càng hồ đồ rồi. Nếu nàng biết tiểu tử kia trong vòng một năm qua đã làm ra chuyện gì ở Ứng Thiên Tông chắc chắn sẽ không nói ra những lời lẽ cay nghiệt như vậy.

Hàn phu nhân bất ngờ quay đầu nhìn chồng, vẻ tò mò và hoài nghi bày ra không thể che giấu, gấp gáp hỏi:

- Chàng mau nói đi, rút cuộc tiểu tử kia đã làm ra chuyện gì?

Hàn thành chủ đằng hắng một tiếng, không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà cho dịu giọng, hào hứng nói:

- Tiểu tử kia từ lúc gia nhập Ứng Thiên Tông chỉ là một ký danh đệ tử thấp kém, bây giờ đã là chiến tu đệ tử cấp hai chính thức mà toàn bộ Ứng Thiên Tông chỉ có năm mươi mốt người. Nàng nói xem, bằng chỗ thành tích đó đã đủ để chứng minh hắn không phải là hạng người tầm thường hay chưa?

- Hả? Chàng nói cái gì, tiểu tử kia chưa đầy một năm đã từ một ký danh đệ tử nhảy vào tầng lớp chiến tu đệ tử chính thức, lại còn là chiến tu đệ tử cấp hai, cả tông môn chỉ có năm mươi mốt người thôi ư?

- Đúng vậy! Không những thế, thành tích của hắn trong lần thực hiện phù chiếu chiến tu lần thứ nhất vừa qua nằm trong tốp mười người đứng đầu, đây là thông tin do ban lãnh đạo Ứng Thiên Tông chính thức công bố, tuyệt đối không sai. Hơn nữa ta còn nghe nói tu vi của hắn cũng đã tiến vào cảnh giới Ngự Khí tầng năm sơ kỳ, tính ra còn cao hơn Liên nhi nhà ta. Nàng nói xem, tiểu tử kia có giống với loại người vô tích sự mà hai mẹ con nàng nói không?

Hàn phu nhân trợn mắt há mồm, cảm giác bản thân giống như đang nằm mơ vậy, mọi chuyện nghe vào tai thực không thể tin nổi, ấp úng nói:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó. Tiểu tử kia lúc đến Hàn gia còn không có tu vi, thế nào chưa đầy một năm tu vi đã đến tầng năm. Hắn là quỷ tu sao? Thậm chí quỷ tu cũng không thể tiến cảnh thần tốc như vậy, chắc chắn bên trong có ẩn tình, nhất định là vậy.

- Nàng nói không sai, bên trong chuyện này quả nhiên có ẩn tình. Thực tế thì Ứng Thiên Tông cũng có điều tra qua, chỉ là kết luận cuối cùng không được công bố ra ngoài. Chỉ nghe một vài lời đồn thổi trong đám đệ tử bên dưới nói tiểu tử kia dùng phế đan tu luyện nên tu vi mới tăng lên nhanh như vậy.

Hàn phu nhân lại một lần nữa bị dọa cho giật mình, cảm giác nhân sinh quan bị đảo lộn hoàn toàn, buồn bực nói:

- Dùng phế đan tu luyện? Nếu phế đan có thể dùng để tu luyện, vậy còn gọi gì là phế đan? Chuyện đó mà chàng cũng tin được sao? Thiếp không tin!

Hàn thành chủ gật đầu nói:

- Ban đầu ta cũng bán tín bán nghi, bất quá ngay cả chưởng môn Ứng Thiên Tông cũng không có phản ứng gì trước kết quả này, chúng ta là người ngoài có tư cách gì dị nghị. Tu hành giới mà, có chuyện kỳ lạ gì mà không thể xảy ra, bất kỳ ai cũng có bí mật không thể nói cho người khác biết, tiểu tử kia cũng đồng dạng mà thôi.

- Chưa hết, trong chuyến lịch luyện đó, tiểu tử kia không ngại nguy hiểm một thân một mình xông vào hang động của giao long, liều mạng quyết chiến với nó. Cuối cùng hắn dùng một kiếm giết chết giao long, cứu sống vị đồng môn bị mắc kẹt bên trong trở ra, sau đó còn thuận tay bắt giữ thiếu đà chủ của một phân đà bên phía Trường Sinh Phái, đây cũng là những thành tích đã được phía Ứng Thiên Tông xác nhận.

- Đấy, một thiếu niên anh hùng trẻ tuổi như thế, tài năng vượt trội như thế, dũng khí cao ngút như thế, tâm tư lại kín kẽ đến như thế, vậy mà hai mẹ con nàng còn dám nói hắn chỉ là đồ lang băm chết tiệt, loại tiểu nhân đạo đức giả, đồ nhà quê vô dụng. Theo ta thấy mười phần là hai mẹ con nàng có cách nhìn quá thiển cận về người ta rồi.

Hàn phu nhân bị chồng nói mà tức không chịu nổi, đùng đùng vỗ mạnh tay vào thành ghế đứng bật dậy, gắt giọng phản bác:

- Thiếp không tin tiểu tử họ Khuyết kia có năng lực gì hơn người, nếu nói hắn có năng lực thì hoạ chăng là năng lực chớp thời cơ mà thôi. Tiểu tử kia gặp ai không gặp, lại gặp đúng Liên nhi nhà ta lúc khó khăn để giúp đỡ, đó là số hắn may mắn. Nếu không phải được Hàn gia nâng đỡ từ thuở ban sơ, một tiểu tử không thân không thế như hắn làm sao có được ngày hôm nay?

- Rồi còn cái lần trở về Ứng Thiên Tông nữa, hắn có thể sống sót dưới vòng vây của đám ma tu Trường Sinh Phái, đó cũng là mạng của hắn lớn. Chứ chàng nghĩ các thân vệ chúng ta phái đi tu vi cao cường còn chết bất đắc kỳ tử, bằng một tiểu tử tay trói gà không chặt như hắn có tài cán gì mà chống lại được đám ma tu hung hãn kia.

- Coi như nếu phải công nhận năng lực đi nữa, thiếp cũng chỉ cho rằng hắn ta phúc lớn mạng lớn, bẩm sinh may mắn hơn người mà thôi. Dù sao hắn sinh ra đã mồ côi cha mẹ, được người ta nhặt về nuôi. Về sau ngay cả người thân duy nhất cũng bị ma tu sát hại, đúng là thảm hết chỗ nói. Có lẽ vì ông trời nhìn lại hoàn cảnh của hắn nên mới tặng cho hắn một phần cơ duyên để bù đắp vậy.

- Hơn nữa chàng nghĩ mà xem, không lâu trước đây Hàn gia chúng ta còn gửi thư đến Ứng Thiên Tông đề nghị chi trả toàn bộ chi phí tu hành của hắn. Dưới điều kiện thuận lợi như vậy, tiểu tử kia làm sao không tiến bộ nhanh cho được. Nói gì thì nói, Hàn gia ta cũng là một đại gia tộc, so với một tiểu tử không thân không thế mà nói, dựa vào cái danh của Hàn gia thôi cũng đủ để đạt được muôn vàn chỗ tốt rồi, không phải sao?

- Cho nên dù chàng có nói gì đi chăng nữa thì thiếp cũng chỉ tin rằng tiểu tử kia là loại người biết tận dụng thời cơ mà thôi. Chỉ có điều Hàn gia chúng ta cũng không thể cứ nuôi không hắn như vậy được. Dẫu sao con đường tu hành dài đằng đẵng, tài nguyên tiêu hao về lâu về dài sẽ tăng theo cấp số nhân. Với tốc độ tiến cảnh bậc này, chỉ e nội trong vài năm tới đến Hàn gia cũng không nuôi nổi hắn mất.

Hàn phu nhân như mèo cái bị dẫm phải đuôi, càng nói lời lẽ càng khắc nghiệt, kiên quyết bào chữa cho thái độ của hai mẹ con bà là đúng. Mà Hàn thành chủ nghe nói thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, chợt nhận ra rằng nữ nhân một khi động chạm đến con cái thì đúng là không thể nói lý lẽ được. Biết không thể lay chuyển được thái độ của hai vợ con, Hàn thành chủ bất lực nói:

- Haiz, chuyện đó tùy mẹ con nàng vậy. Tóm lại ta chỉ biết nhiều khả năng chính vì những sự tình tiểu tử kia đã làm vượt ngoài sự mong đợi của tất cả mọi người cho nên lãnh đạo Ứng Thiên Tông mới ra quyết định mở rộng phạm vi và số lượng chiến tu đệ tử được đào tạo trong thời gian tới, thế thôi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.