Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 170

Phiên bản Dịch · 2820 chữ

Rất nhanh, đã đến ngày cô dâu phải về nhà lại mặt, sáng sớm ngày hôm đó hai người Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo thật sớm đã rời giường, trước tiên đi đến Vinh Thọ Đường cùng Diên Hi Cư để thỉnh an các vị trưởng bối rồi mới trở về Tẩm Trúc Viên chuẩn bị chuyện về lại mặt.

Lễ vật lại mặt là từ phía nhà chồng đưa ra, lễ vật chuẩn bị vô cùng phong phú, mặc dù nói phía nhà mẹ đẻ Nhược Vi hiện tại chỉ có hai vị đệ đệ còn khá nhỏ cũng không có bất cứ một người thân ruột thịt lớn tuổi nào còn lại, thế nhưng Nhược Vi lúc này đặc biệt rất khẩn trương muốn gặp được bọn họ.

Ngồi lên xe ngựa về biệt viện của Liễu gia, trong xe ngựa, Hiên Viên Hạo đem Nhược Vi ôm thật chặt vào trong ngực, kể từ khi được ăn mặn, đem được Nhược Vi một khối thịt mỹ vị này ăn vào trong miệng xong, Hiên Viên Hạo mỗi lần cùng Nhược Vi đi chung với nhau liền không cầm được trong lòng ngứa ngáy, tối ngày hôm qua hai người dĩ nhiên là lại một phen hô mưa gọi gió.

Nhược Vi chỉ nhớ rõ mình cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi, sau đó giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy Hiên Viên Hạo vẫn còn đang nằm ở trên người mình cày cấy.

Nhược Vi nằm ở trong ngực Hiên Viên Hạo nghỉ ngơi dưỡng thần một chút, thời điểm rời giường buổi sáng Nhược Vi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, thiếu chút nữa chân mềm nhũn mà ngã xuống dưới giường.

Đường phố kinh thành dĩ nhiên là thích hợp cho xe ngựa di chuyển, Nhược Vi đem thân thể tựa vào trong ngực Hiên Viên Hạo, rất nhanh lại ngủ thiếp đi, Hiên Viên Hạo áy náy nhìn đôi mắt có chút quần thâm xanh nhàn nhạt của Nhược Vi, đều do mình, vừa nhìn thấy Nhược Vi liền hóa thân thành sói đem Nhược Vi ăn sạch sành sanh.

Nhưng ai bảo lực ảnh hưởng của Nhược Vi đối với mình lại lớn như vậy, Hiên Viên Hạo cảm giác được rất rõ rằng chỉ cần mình gặp Nhược Vi, cái gì Nhược Vi cũng không cần làm, mình sẽ rất nhanh chóng nộp khí giới đầu hàng.

Rất nhanh, xe ngựa đã đến cửa lớn của biệt viện Liễu gia, một gã sai vặt đang bên ngoài ngó dáo dác, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa hướng biệt viện mà đến, gã sai vặt vội hướng vào trong mà hô lên. "Tiểu thư cùng cô gia đã về."

"Tỉnh, Nhược Vi, đến biệt viện rồi." Hiên Viên Hạo nhẹ giọng hướng Nhược Vi còn đang ngủ kêu gọi.

"Uh, đến rồi! Hạo ca ca tóc của ta cùng với quần áo không có rối loạn gì chứ!" Nhược Vi nghe đến biệt viện, lập tức tinh thần liền phấn chấn lên.

"Không có loạn" Nói nhẹ qua câu rồi hôn một chút lên đôi môi của Nhược Vi, lại kéo một lọn tóc lạc hướng vắt qua sau tai Nhược Vi.

Hai người xuống xe ngựa, phát hiện Thụy Ca cùng Đào Đào còn có Quái lão đầu cùng người một nhà Nhạc tiên sinh đang đứng ở cửa chờ hai người đến, Nhược Vi nhìn trước mắt những không thể quen thuộc hơn được nữa, lệ nóng doanh tròng.

"Tỷ tỷ, Thụy Ca ( Đào Đào ) rất nhớ tỷ, sao bây giờ tỷ tỷ mới trở về, Thụy Ca ( Đào Đào) đã chờ tỷ tỷ rất lâu rồi đó." Thụy Ca cùng Đào Đào thấy Nhược Vi liền chạy lên trước ôm Nhược Vi nói.

"Tỷ tỷ cũng rất muốn gặp Thụy Ca cùng Đào Đào, hai ngày nay các đệ có nghe lời hay không, có ngoan ngoãn ăn cơm không?" Nhược Vi ôm chặt lấy Thụy Ca cùng Đào Đào, cảm xúc có chút không ổn định.

"Tỷ tỷ, Thụy Ca ( Đào Đào) hai ngày nay đều rất nghe lời, cũng rất ngoan ngoãn ăn cơm."

Hiên Viên Hạo thấy thê tử của mình bị người khác chiếm đoạt đi, mặc dù nói người nọ là Tiểu Cữu Tử ( em vợ) của mình! Nhưng sự tham muốn giữ lấy của Hiên Viên Hạo vô cùng mạnh mẽ nên liền làm bộ trong lúc lơ đãng đã xen vào giữa mấy tỷ đệ, đem Nhược Vi ôm vào trong lòng ngực mình.

"Ngày mai Thụy Ca cùng Đào Đào đã có thể đi theo chúng ta cùng nhau trở về phủ, đừng đau lòng nữa, về sau ba tỷ đệ các nàng sẽ không phải chia ra nữa, đứng ở bên ngoài này rất không thích hợp, hay là trước tiên vào phủ đi đã! Tất cả mọi người cũng đã gặp nhau rồi, có chuyện gì vào phòng lại nói."

"Uh, chúng ta đi vào trong đi!" Nhược Vi nghe Hiên Viên Hạo nói lời xin lỗi rồi cười cười, mình quả thật không nên đứng ở trước mặt mọi người mà khóc, nếu như bị người bên phía đối địch của Hiên Viên gia nhìn thấy, không tránh được sẽ liên lụy danh tiếng của Hiên Viên gia . .

Sau đó lôi kéo hai người đệ đệ đi vào biệt viện, tòa nhà được mua dùng để làm biệt viện ở kinh thành cũng không đặc biệt già, cũng là sau khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo đính hôn mới đặt mua tòa nhà này.

Vào phòng, thì Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo dập đầu kính trà cho Quái lão đầu, mặc dù ngoài miệng Quái lão đầu nói không muốn để Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo hành đại lễ như vậy, nhưng sự vui vẻ nơi khóe miệng vẫn không che giấu được đã bán đứng lão, Nhược Vi thấy bộ dáng Quái lão đầu như vậy, trong lòng ê ẩm, cả đời Quái lão đầu, nửa đời trước bị chính nghĩa tử của mình phản bội, Nhược Vi ở trong lòng thề về sau nhất định phải phụng dưỡng Quái lão đầu thật tốt, khiến Quái lão đầu vui vẻ an hưởng tuổi già.

Sau khi Nhược Vi đang cùng Hiên Viên Hạo đính hôn liền cùng Quái lão đầu chính thức nhận thân, bây giờ Quái lão đầu đã coi như là trưởng bối danh chánh ngôn thuận của Liễu gia.

Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo cảm thấy chuyện vợ chồng mới vừa thành thân dập đầu chào hỏi trưởng bối thấy đấy là việc nên làm.

Hiện tại Nhược Vi cũng không có ưa thích cùng Quái lão đầu đấu võ mồm như trước nữa, trước mặt Quái lão đầu trở nên ôn thuận hơn một chút, khiến Quái lão đầu có một thời gian thật dài không quen được, luôn dùng ánh mắt là lạ nhìn Nhược Vi, khiến Nhược Vi dở khóc dở cười, người này thật là, có tiềm chất thích bị ngược đãi.

Ở Liễu gia không có quy định nam nữ không thể cùng bàn ngồi ăn, người thân ở chung một chỗ ăn một bữa cơm mà lại còn có nhiều như vậy quy củ, Nhược Vi đặc biệt không thích điểm này của cổ đại.

Sau khi dập đầu kính trà cho Quái lão đầu xong, Thụy Ca cùng Đào Đào vây quanh Nhược Vi hỏi lung tung này kia, hỏi Nhược Vi ở Hiên Viên phủ có được ăn ngon không, có bị khi dễ hay không, tỷ phu đối với nàng tốt hay không tốt vân vân, , , , , ,

Nhược Vi nghe câu hỏi của hai tiểu tử kia, trong lòng ấm áp, đây chính là người thân máu mủ của mình, sẽ luôn lo lắng cho cuộc sống của mình có vui vẻ tốt đẹp hay không, có người khi dễ người thân của mình hay không, mặc dù bọn hắn so với mình vẫn còn rất nhỏ, nhưng Nhược Vi vẫn thật cảm thấy rất vui, vui mừng phát ra từ nội tâm.

Có người ở một nơi nào đó vẫn luôn nhớ tới mình như vậy, vẫn là một chuyện làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Quái lão đầu cũng lôi kéo Hiên Viên Hạo hỏi rất nhiều về chuyện của Nhược Vi trong hai ngày nay ở Hiên Viên phủ, so với mấy câu hỏi của Thụy Ca và Đào Đào cũng không khác biệt lắm, đều là lo lắng Nhược Vi sẽ bị uất ức gì ở Hiên Viên phủ.

Hiên Viên Hạo biết Quái lão đầu đây là thật tâm quan tâm Nhược Vi, cũng rất kiên nhẫn đem chuyện hai ngày nay ở Hiên Viên phủ của Nhược Vi nhất nhất nói lại tỉ mỉ cho Quái lão đầu cùng hai tiểu tử kia nghe.

Thời điểm ăn cơm buổi trưa người một nhà thật vui vẻ, một nhà Nhạc tiên sinh cũng cùng nhau tới dùng cơm, lần này Nhược Vi xuất giá, một nhà Nhạc tiên sinh đều tới Kinh Thành đưa gả Nhược Vi, Nhược Vi rất cảm động.

Vì vậy trong bữa tiệc Nhược Vi cùng Nhạc phu nhân hai người cũng nói đùa mấy câu chuyện phiếm, một nhà Nhạc tiên sinh đối với nhà mình là thật tâm đối đãi, Nhược Vi có thể cảm thụ được, cũng vì vậy khi một nhà Nhạc tiên sinh ở tại Liễu gia trang Nhược Vi đối với một nhà Nhạc tiên sinh cũng là rất dụng tâm chăm sóc.

Bây giờ Đào Đào đã đi theo Nhạc tiên sinh học tập thi từ ca phú, đi theo Quái lão đầu tập võ cường tráng thân thể, Nhược Vi dạy Đào Đào thế thái nhân tình.

Nhạc tiên sinh đối với Đào Đào dốc ra rất lớn hơi sức để dạy dỗ, kể từ khi Nhạc tiên sinh phát hiện Đào Đào ở phương diện này rất có thiên phú, Nhạc tiên sinh liền đem hết toàn lực ra mà truyền thụ tất cả các kiến thức cho Đào Đào, chỉ là năng lực tiếp nhận của Đào Đào quá mạnh mẽ, có lúc khiến Nhạc tiên sinh có chút bất đắc dĩ, lo lắng là không đến bao lâu nữa mình sẽ không thể dạy được gì nữa rồi.

Bởi vì bắt đầu từ ngày mai Thụy Ca cùng Đào Đào sẽ phải đi theo Nhược Vi đến Hiên Viên phủ ở, sau khi ăn xong cơm trưa, Nhược Vi cho người đem hành lý của hai tiểu tử kia gì đó thu thập xong, sáng sớm ngày mai lúc đi sẽ cùng nhau mang đi.

Bởi vì mới đến Kinh Thành mấy ngày, đồ đạc của hai huynh đệ cũng không nhiều, mấy tiểu nha đầu rất nhanh đã thu thập tốt đồ đạc cần mang đi.

Quái lão đầu cùng một nhà Nhạc tiên sinh chắc là sẽ không đi theo Nhược Vi cùng đi Hiên Viên phủ ở, mặc dù mấy vị trưởng bối trong nhà cũng sẽ không phản đối, nhưng tính tình của Quái lão đầu vốn vậy không thích bị hạn chế không thích hợp với cuộc sống của thế gia đại tộc này.

Ngày thứ hai, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo tại một viện khác dùng qua điểm tâm sau, liền tính toán mang theo Thụy Ca cùng Đào Đào trở về Hiên Viên phủ, ngày hôm qua hành lý của hai tiểu tử đều đã thu thập tốt lắm, hiện tại chỉ cần mang lên xe ngựa là được.

Cửa biệt viện, mấy người làm khuân đồ lên xe ngựa, Thụy Ca cùng Đào Đào không ngừng nhìn Quái lão đầu cùng một nhà Nhạc tiên sinh, trong miệng nói qua: "Quái Gia Gia, Thụy Ca ( Đào Đào ) hai ngày nữa sẽ trở về thăm các ngươi."

"Uh, biết rồi, hai tiểu tử thúi." Quái lão đầu trong mắt rõ ràng có chút không nỡ, nhưng vẫn cứ mạnh miệng nói, cũng may tất cả mọi người đã thành thói quen với cái phương thức mạnh miệng không thực lòng này của Quái lão đầu nên cũng không để bụng gì.

"Thụy Ca, Đào Đào, các ngươi đi đến nhà tỷ phu của các ngươi phải nghe lời của tỷ tỷ, đừng gây ra cho tỷ tỷ của các ngươi phiền toái gì biết không?" Nhạc tiên sinh rất hòa ái dặn dò hai huynh đệ đi Hiên Viên phủ không thể làm cho Nhược Vi thêm phiền toái.

"Dạ, tiên sinh, Thụy Ca ( Đào Đào ) biết, sẽ không làm cho tỷ tỷ thêm phiền toái." Hai huynh đệ ngoan ngoãn hồi đáp, hai huynh đệ chỉ không muốn phải rời xa tỷ tỷ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.

Dù không muốn đến đâu nhưng vẫn đến lúc phải chia tay, cũng may một nhà Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu vẫn sẽ ở lại kinh thành, cho đến khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trở về Liễu gia thôn thì sẽ cùng nhau trở về, trở về Hiên Viên phủ, nếu nhớ đến Quái lão đầu bọn họ, có thể mời bọn họ tới trong phủ làm khách, hoặc bản thân mình cũng có thể tìm cơ hội trở về biệt viện gặp bọn họ một lát.

Mấy người lên xe ngựa, tâm tình Thụy Ca cùng Đào Đào hiển nhiên có chút không tốt, Nhược Vi hiểu loại cảm giác này, sờ sờ đầu hai người đệ đệ, không dám đem hai người đệ đệ ôm vào ngực mình, tối ngày hôm qua lúc ngủ, Hiên Viên Hạo nói một đống lớn với Nhược Vi về chuyện Nhược Vi không thể lại đem hai tiểu tử kia làm thành giống như con nít mấy tuổi, muốn ôm cứ ôm, người khác nhìn thấy truyền ra ngoài đối với thanh danh của Nhược Vi cùng hai tiểu tử kia không tốt, cái chỗ Kinh Thành này, lời đồn có thể bức tử người.

Nhược Vi biết nhưng lời Hiên Viên Hạo nói với mình đều là thật, tất cả đều là đúng, nhưng mà hiện tại vẫn có chút không quen được, quả thật, tại lúc bản thân mình lập gia đình nàng mới phát hiện, tuổi của hai người đệ đệ ở thời đại này mà nói cũng đã không còn nhỏ nữa, để người ngoài thấy cảnh tượng thân mật của mấy tỷ đệ, mặc kệ có phải là chị em ruột hay không, luôn sẽ có người có ý xấu tới làm ra mấy chuyện ngột ngạt .

Ở trên xe ngựa, Nhược Vi lại chuẩn bị nói tỉ mỉ cho Thụy Ca cùng Đào Đào lần nữa tính khí cùng sở thích của lão thái thái cùng lão thái gia, Nhược Vi tin tưởng đệ đệ mình ngoan như vậy tổ phụ tổ mẫu nhất định sẽ thích.

Trên đường mấy người nói về chuyện của Hiên Viên phủ, Hiên Viên Hạo lại nói cho hai tiểu tử kia một chút chuyện lý thú phát sinh tại Hiên Viên phủ, rất nhanh, xe ngựa liền dừng ở cửa lớn Hiên Viên phủ.

Người giữ cửa vừa nhìn, thấy là thiếu gia nhà mình cùng thiếu phu nhân trở lại, vội mở ra cửa chính nghênh đón.

Trở lại Hiên Viên phủ, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trước tiên dẫn Thụy Ca cùng Đào Đào đi mình đến Tẩm Trúc viên, mấy người rửa mặt xong mới đem hai tiểu tử kia đi qua thỉnh an mấy vị trưởng bối.

Thời điểm đến Vinh Thọ Đường, mấy vị trưởng bối đã ở đây chờ mấy cái tiểu bối này đến, sau khi Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi về đến nhà, liền lập tức có người đem tin tức bọn họ trở lại truyền đến Vinh Thọ Đường.

Thụy Ca cùng Đào Đào đi theo sau lưng Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo vào Vinh Thọ Đường, người đầu tiên hai huynh đệ nhìn thấy chính là hai vị lão nhân gia ngồi ở vị trí chủ vị.

Thấy hai vị lão nhân gia vẫn nhìn chằm chằm vào mình xem xét, hai huynh đệ thiếu chút nữa hoài nghi trên mặt mình có cái gì vật bẩn rồi.

Cho đến khi hai vị lão nhân gia thấy dáng vẻ hai tiểu tử kia không được tự nhiên, mới thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía khác, thật ra chỉ là khi lão thái thái cùng lão thái gia nhìn thấy hai tiểu tử kia, cảm thấy rằng có khi sau này tiểu tằng tôn của mình cũng sẽ có dáng dấp đáng yêu như thế không chừng.

Bạn đang đọc Tiểu Thôn Cô Đem Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ của Thượng Quan Hinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.