Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nịnh hót

Phiên bản Dịch · 917 chữ

Cũng không biết là đau hay kích động, Thiết Đản đổ mồ hôi đầy đầu.

Nhìn hắn như vậy rồi mà chạy lung tung không biết an phận, Thẩm Dịch Giai tức giận nói: "Ngươi không ở yên ở nhà đến đây làm gì?"

Khoảng cách giữa hai nhà cũng không gần. Thẩm Dịch Giai cũng thấy bái phục tiểu tử này.

"Hi hi, tỷ, ta biết hết rồi." Thiết Đản mừng rỡ nhe răng, đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh. Nhìn Thẩm Dịch Giai nở nụ cười thần bí, dường như đang muốn nói ta biết bí mật của ngươi.

Thẩm Dịch Giai đau răng, nàng đều là vì ai. Tiểu tử thối được lợi còn khoe mẽ. Thẩm Dịch Giai ném trái cây vào miệng, tiện tay lại đút cho Tống Cảnh Thần ăn một trái, mới mở miệng: "Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì? Có chuyện thì nói mau, có rắm mau thả." Đừng quấy rầy nàng ở riêng với tướng công.

"Hi hi hi." Thiết Đản vẫn cười ngây ngô, giơ ngón tay cái lên với Thẩm Dịch Giai: "Tỷ, người thật lợi hại. Tỷ không biết trong thôn đang loạn thế nào. Còn có người tưởng là quỷ gây rối nữa."

"Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, cũng không nhìn xem ta là ai." Không thể không nói sự nịnh bợ của Thiết Đản đã khiến cho tâm trạng Thẩm Dịch Giai rất thoải mái, nếu sau lưng có cái đuôi chỉ sợ đã vểnh lên rồi.

"Thế thì cũng không phải, nếu không sao ta có thể nhận tỷ làm lão đại. Trong trấn có bao nhiêu người muốn thu nhận ta, ta cũng không đồng ý. Bọn họ còn không lợi hại bằng một ngón tay của tỷ."

Thẩm Dịch Giai được khen ngợi nên thấy rất vui, chọn trong giỏ lấy một trái cây nhỏ nhất ném cho Thiết Đản, không chút khiêm tốn nói: "Ngươi không phải phí lời, sao bọn họ có thể so với ta."

Tận mắt nhìn thấy Thẩm Dịch Giai đút cho Tống Cảnh Thần quả lớn nhất đỏ nhất, quả cho mình lại chọn quả nhặt được nhỏ nhất. Trong lòng Thiết Đản nổi trận lôi đình, muốn nói lão đại ngươi cũng quá bất công rồi.

Nhưng nhìn Tống Cảnh Thần, lại nhìn Thẩm Dịch Giai. Vẫn và không có dũng khí nói ra miệng.

Nghĩ đến cái gì đó, Thẩm Dịch Giai liếc nhìn Thiết Đản, hỏi: "Ngươi quen không ít người trên trấn nhỉ."

Miệng đang ăn, Thiết Đản gật đầu, mơ hồ không rõ nói: "Ừ, lão đại người cần ta làm gì, chỉ cần tỷ mở miệng. Lên núi đao xuống biển lửa ta đều không từ chối."

Thẩm Dịch Giai trợn mắt, đứa nhỏ này có phải xem nhiều truyện tranh đến mức ngốc thật rồi không?

Nàng trực tiếp nói: "Không phải nhà ta mua đất sao? Ngươi có quen biết người biết xây nhà không, giới thiệu cho ta."

Vốn dĩ nàng muốn tự mình lên trấn hỏi thăm, nhưng chẳng phải kế hoạch này không theo kịp thay đổi sao, mấy ngày nay nàng gần như cũng không muốn ra ngoài. Đã có tiểu đệ, không dùng thì phí.

Thiết Đản nhớ tới chuyện huyên náo trong thôn mấy ngày hôm trước, bừng tỉnh ngộ. Vừa định hỏi làm sao không để người trong thôn đến giúp, lập tức hiểu ra.

Nhưng người hắn quen đều là những người không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, nào biết người thợ khéo tay nào.

Lại không muốn Thẩm Dịch Giai lần đầu tiên sắp xếp hắn làm việc đã làm không xong. Hắn gãi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Nghĩ đến một người, vỗ đầu: "Đúng là biết một người nhưng không phải người ở trấn trên. Là thôn bên cạnh, được chứ?"

"Ngươi đây không phải phí lời sao?" Thẩm Dịch Giai không nhịn được đánh hắn một cái .

Nàng vừa mới đánh xong, Tống Cảnh Thần đã chầm chậm ngẩng đầu nhìn sang.

Thẩm Dịch Giai: "..." Lập tức giấu tay sau lưng ngoan ngoãn ngồi xuống, còn không quên đổi sang một khuôn mặt tươi cười.

Thiết Đản: "..." Người bị đánh là hắn ta, tại sao lại nhìn hắn ta như vậy. Hơn nữa, cái này... ánh mắt của tỷ phu thật đáng sợ.

Tống Cảnh Thần hài lòng, giả bộ như không có việc gì tiếp tục vùi đầu bận rộn.

Thẩm Dịch Giai và Thiết Đản ăn ý thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ yên tĩnh một lúc, Thiết Đản cố mở miệng: "Vậy... chiều ta sẽ đi hỏi Hạ Tam thúc giúp tỷ, nếu như thúc ấy rảnh rỗi thì ngày mai sẽ kêu thúc ấy tới. Tỷ xem... Như vậy được không?"

"Chờ chân ngươi khỏi hẳn rồi nói sau." Thẩm Dịch Giai hiếm khi có lương tâm một lần.

Thiết Đản cảm động, quả nhiên hắn không uổng công nhận lão đại này, không chỉ báo thù giúp hắn mà còn suy nghĩ cho hắn rất chu đáo. Lập tức hắn ta vỗ ngực đảm bảo: "Chân ta không có sao, tỷ cứ giao cho ta đi, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Thẩm Dịch Giai liếc hắn như nhìn kẻ ngốc, không nói gì. Dù sao người đau cũng không phải nàng.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Tuyết Ngân

Beta: Liu Xing

Check: Trân Trân

Bạn đang đọc Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu của Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieukyky
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.