Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay

Phiên bản Dịch · 991 chữ

Sau khi về nhà hai người không nhắc lại chuyện này, biết Thiết Đản không có việc gì Lý thị cũng yên lòng.

Hai ngày tiếp theo, Thẩm Dịch Giai lẳng lặng ở nhà, tập trung cùng Tống Cảnh Thần vẽ xong bản vẽ nhà mới, chỉ chờ mời người đến xây dựng.

Nhưng hai người đều rất ăn ý không định mời người thôn Hạ Câu.

Trừ cái này ra, người vốn không thích đọc sách như Thẩm Dịch Giai lại cả ngày cầm quyển sách cũ kia đọc một cách bất thường, Tống Cảnh Thần cũng nghi ngờ Thẩm Dịch Giai thật sự có thể hiểu được sao, quyển sách mỏng chỉ có vài trang giấy có thể đọc lâu như vậy.

Thế nhưng mỗi lần Hạo ca nhi hoặc Hoan tỷ nhi hỏi Thẩm Dịch Giai đều lộ ra vẻ mặt thần bí nói là bí mật, Tống Cảnh Thần cũng chỉ có thể kiềm chế sự tò mò trong lòng.

Thay đổi duy nhất trong nhà chính là Lý thị ngoại trừ qua lại với Điền thẩm nhà bên cạnh, hiện tại lại thêm cả Vương quả phụ, đương nhiên là Vương quả phụ chủ động tới cửa kết giao.

Có thể là tính tình của Vương quả phụ hợp với Lý thị hơn, Thẩm Dịch Giai nhận thấy rõ ràng chỉ hai ngày ngắn ngủi hai người đã có thể cùng vào cùng ra, có đôi khi ngay cả Điền thẩm cũng bỏ ra ngoài.

Thẩm Dịch Giai thầm nghĩ trong lòng: Haiz, tình bạn của nữ nhân, tới tựa như một cơn gió.

Bọn họ cũng từ miệng Vương quả phụ mới biết được, trong thôn quả nhiên có người bởi vì chuyện thôn trưởng bán đất xây nhà cho bọn họ mà náo loạn lên.

Phần lớn những người được nhận gần một lượng bạc đều không có ý kiến, nhưng luôn có một số người lòng tham không đáy cảm thấy nhà họ Tống cuối thôn có tiền, bán tám lượng một mẫu quá rẻ.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới bình thường loại đất không ai muốn này có thể bán được năm lượng bạc cũng bị người ta chê đắt.

Có người thì đơn thuần không muốn bọn họ tốt, như là nhà cũ bên kia.

Nhưng mặc kệ bọn họ có ầm ĩ thế nào cũng không liên quan gì đến Tống Cảnh Thần, lúc trước hắn bảo Tống Thiết Căn lập khế ước và chứng từ không phải chính là để đề phòng chuyện chưa xảy ra này sao.

Việc này cũng chỉ có thể khiến nhà Tống Thiết Căn đau đầu, cũng không biết Thôi thị có cảm thấy hối hận về chuyện vì một lượng bạc mà đồng ý đưa ra những chứng cứ này hay không.

Ban đêm, Thẩm Dịch Giai nằm xuống chuẩn bị ngủ như thường ngày. Tống Cảnh Thần đột nhiên mở miệng: "Muốn đi thì đi sớm một chút."

Thẩm Dịch Giai suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Cảnh Thần: "Tướng công, chàng thật tốt."

Tiếp đó nàng ngồi thẳng dậy như một con cá chép, xuống giường thay quần áo, động tác liền mạch lưu loát, đi được vài bước thì quay đầu lại cười với Tống Cảnh Thần: "Ta sẽ trở về ngay."

Nhìn phản ứng này của nàng, Tống Cảnh Thần cười khẽ thành tiếng. Nếu hắn thật sự tốt như Thẩm Dịch Giai nói, hắn sẽ không vì trêu chọc nàng mà cố ý chờ hai đêm đến khi Thẩm Dịch Giai ngủ say mới đi ngủ.

Ngươi cho rằng mấy ngày nay Thẩm Dịch Giai không ra tay là vì không muốn báo thù cho Thiết Đản sao?

Trên thực tế, mỗi đêm nàng đều muốn chờ Tống Cảnh Thần ngủ thiếp đi rồi lén ra ngoài, kết quả mỗi lần chờ đợi ngược lại chính mình ngủ say như chết. Vì thế Thẩm Dịch Giai tỉnh dậy đều vô cùng ảo não.

Đối với người có thể một mình đấu với hai mươi mấy tử sĩ như Thẩm Dịch Giai, Tống Cảnh Thần có thể yên tâm, tuy vậy lúc này hắn cũng không ngủ.

Tống Cảnh Thần ngồi xe lăn một mình đi tới sân nhỏ, dưới ánh trăng hắn đã khắc một vật gì đó trong tay.

Khi hắn khắc xong một đao cuối cùng, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân cố ý bước nhẹ nhàng, rất dễ bị người ta bỏ qua, Tống Cảnh Thần cũng là vì trước kia tập võ mới có thể nghe thấy.

Tống Cảnh Thần ngẩng đầu tầm mắt rơi vào người từ bên ngoài nhảy vào, không hỏi gì, thản nhiên lên tiếng: "Trở về rồi."

Ánh trăng mờ ảo chiếu lên người Tống Cảnh Thần, khiến hắn trông có vẻ thanh tao lại ưu nhã, đó là từ trong xương cốt toát ra.

Trái tim Thẩm Dịch Giai vừa bị gió đêm thổi tỉnh táo lại lần nữa đập một cách kịch liệt. Sao tướng công có thể đẹp như vậy, thật quá đáng.

Chờ khi Thẩm Dịch Giai lấy lại tinh thần, Tống Cảnh Thần không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt nàng. Nhét thứ gì đó vào tay nàng.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, là một cây trâm gỗ, phía trên còn khắc một chữ  “Giai”.

Thẩm Dịch Giai mở to mắt: "Tặng cho ta?"

Tống Cảnh Thần gật đầu, vốn ngày đó Thẩm Dịch Giai từ trên trấn trở về đã định đưa cho nàng, không ngờ rằng bởi vì chuyện của An Tú Nhi làm Thẩm Dịch Giai chạy lên núi đêm hôm khuya khoắt mới trở về, nên việc này liền gác lại.

Chữ viết trên đó là hắn vừa mới thêm vào.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Tuyết Ngân

Beta: Liu Xing

Check: Trân Trân

Bạn đang đọc Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu của Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieukyky
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.