Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu trường ngầm

Phiên bản Dịch · 927 chữ

Buổi sáng đánh một trận, buổi chiều lại vào núi. Thẩm Dịch Giai mệt mỏi không chịu nổi, nàng đã sớm quên mất sự không vui về An Tú Nhi. Vừa chạm vào giường là đã bắt đầu buồn ngủ.

Tống Cảnh Thần nhìn Thẩm Dịch Giai hồi lâu, đợi đến khi hơi thở nàng ổn định, bắt đầu ngáy ngủ, hắn cũng không đợi được nàng lăn vào trong lòng mình.

Hắn bỏ qua cảm giác khác thường trong lòng xoay người đưa lưng về phía Thẩm Dịch Giai, không bao lâu lại quay lại.

Hắn nhìn Thẩm Dịch Giai một chút rồi lại quay lưng đi, sau mấy lần liên tục như vậy cuối cùng Tống Cảnh Thần đành chấp nhận, chủ động kéo Thẩm Dịch Giai vào trong lòng mình.

Lúc này hắn mới cảm thấy an tâm!

Thẩm Dịch Giai mơ mơ màng màng nghe thấy Tống Cảnh Thần nói gì đó bên tai mình, cuối cùng nàng không chống lại được cơn buồn ngủ, trực tiếp ngủ say.

Vì ngủ sớm, ngày hôm sau Thẩm Dịch Giai cũng thức dậy rất sớm, còn sớm hơn cả Tống Cảnh Thần.

Thẩm Dịch Giai rón rén rời khỏi vòng tay của Tống Cảnh Thần, xuống giường thay quần áo đi ra ngoài.

Nàng quay đầu nhìn lại, không có đánh thức Tống Cảnh Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng bếp, Lý thị đang bận rộn nấu bữa sáng, lúc mới đến đây Thẩm Dịch Giai còn giúp đỡ mấy lần.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng cách làm giống nhau, còn là Lý thị ở bên cạnh chỉ đạo chi tiết nhưng đồ ăn qua tay Thẩm Dịch Giai sẽ trở nên cực kỳ khó ăn.

Sau khi lãng phí mấy lần lương thực, Lý thị không để Thẩm Dịch Giai dính vào đồ trong bếp nữa.

Có một số người trời sinh am hiểu làm một chuyện nào đó, Thẩm Dịch Giai cảm thấy nàng trời sinh am hiểu làm món ăn dở tệ.

Buổi sáng có màn thầu hấp, Thẩm Dịch Giai đã nói với Lý thị muốn lên trấn bán con mồi, nàng cầm một cái bao vải dầu bọc ba cái màn thầu rồi lên xe ngựa đi ra ngoài.

Đến cửa thôn, Thiết Đản đã sớm chờ ở đó, hôm nay hắn nhìn sạch sẽ, dáng vẻ cũng lộ ra, từ một tên ăn mày lôi thôi lếch thếch biến thành một tiểu thiếu niên thanh tú, nhìn qua ước chừng chỉ mười ba mười bốn tuổi, rõ ràng đã có sự chỉnh đốn.

Thế nhưng bộ quần áo kia lại có miếng vá chằng chịt. Thẩm Dịch Giai nhìn mà đau răng.

Xe ngựa dừng lại, không cần Thẩm Dịch Giai gọi, Thiết Đản đã lên xe ngựa tiếp nhận công việc đánh xe, chân chó nói: "Cái này ta biết, để ta."

Thẩm Dịch Giai nghi ngờ nhìn hắn, không từ chối, mở bao vải dầu lấy một cái màn thầu chay ra ném cho hắn, giọng điệu ra lệnh: "Ăn."

Nói xong bản thân cũng bắt đầu ăn.

Thiết Đản sững sờ, nhìn màn thầu nhét tới, hốc mắt ửng đỏ.

Lúc trước đã nói, thôn Hạ Câu vô cùng bài xích người khác họ. Huống chi là một quả phụ dẫn theo một đứa con trai.

Nhà bọn họ cũng không có ruộng đất, Vương quả phụ dựa vào việc khâu vá cho người ta để kiếm chút bạc dùng, không có thời gian quản con trẻ, Thiết Đản từ nhỏ đã trà trộn ở các ngõ ngách trên trấn. Cơ bản là đi đánh nhau mà lớn lên.

Đến trấn, trước tiên đưa con mồi đến Phúc Mãn Lâu, lần này nhiều hơn lần trước, bán được năm lượng bạc.

Ký gửi xe ngựa ở Phúc Mãn Lâu, Thẩm Dịch Giai và Thiết Đản vào một tiệm may. Lúc đi ra lại biến thành hai tiểu tử trẻ tuổi, Thiết Đản lăn lộn trong trấn rất nhiều, sợ người nhận ra, còn đặc biệt bôi đen mặt.

Bộ quần áo đầy mảnh vá trên người hắn cũng bị Thẩm Dịch Giai cưỡng chế yêu cầu thay đổi.

Hai người đều mặc quần áo vải thô. Bởi vì Thiết Đản nói đi tới nơi đó, không muốn người khác chú ý thì phải khiêm tốn một chút.

Thẩm Dịch Giai không có ý kiến.

Nàng đi theo hắn rẽ trái rồi lại lòng vòng mãi mới tìm được cái gọi là đấu trường ngầm, thật sự là ý tứ trên mặt chữ.

Đi vào một căn nhà nhỏ, bên trong có một mật đạo dẫn xuống lòng đất. Bốn phía bày đầy ngọn đèn, cũng không tối tăm lắm.

Vào đấu trường đầu tiên phải đăng ký, người lần đầu tiên tới giao năm lượng bạc trước.

Thẩm Dịch Giai lấy mười lượng ra, đăng ký xong thì có một thủ vệ ấn cơ quan xuống. Một cánh cửa bằng đá từ từ mở ra, thoáng chốc âm thanh ồn ào đã truyền tới.

Tiếng gào thét, tiếng bình phẩm không dứt bên tai. Thẩm Dịch Giai sửng sốt, bị một màn trước mắt làm cho choáng váng.

Xa xa có thể nhìn thấy ba đài cao được bao quanh bởi hàng rào sắt, trong đó có hai đài đều đang có người vật lộn, phía dưới đài có không ít kẻ đang vây quanh theo dõi.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Jully

Check: Trân Trân

Bạn đang đọc Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu của Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieukyky
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.