Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch khá phong phú

Phiên bản Dịch · 924 chữ

Nhìn theo hai huynh muội rời đi, Thẩm Dịch Giai như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là có liên quan tới hoàn cảnh sinh hoạt và người nàng tiếp xúc từ nhỏ, nàng không thể chung đụng với loại người nhìn qua hiền lành, dịu dàng kia.

Lại thêm những cô nương thời đại này phải thi hành tri thư đạt lý, cười không lộ răng gì đó.

Sau khi tiếp xúc với những người này, nàng luôn cảm thấy mình không hợp với họ.

Trong lòng dường như vẫn luôn có một giọng nói nhắc nhở nàng rằng nàng là một kẻ khác loài.

Cảm giác được đại tẩu nhà mình tâm tình không được tốt, Hạo ca và Hoan tỷ liếc nhau.

Hai người trao đổi ánh mắt một phen, cuối cùng Hoan tỷ thận trọng mở miệng nói: "Đại tẩu, chúng ta còn bắt cá không?"

Thẩm Dịch Giai lấy lại tinh thần, xoa đầu Hoan tỷ một cái, cười hì hì nói: "Bắt, đương nhiên phải bắt rồi. Chuyện ta đồng ý với các ngươi từ khi nào không làm được."

Nói xong, nàng lập tức muốn đạp giày dưới chân ra, nghĩ tới việc ở đây trực tiếp lộ chân không tốt lắm.

Nàng nhìn quanh bốn phía một chút, nhặt một cây gậy gỗ đầu hơi nhọn từ dưới đất, tung nó lên.

Tự tin nói với cặp song sinh: "Hôm nay đại tẩu sẽ cho các ngươi xem thế nào là chuyên gia bắt cá."

"Đại tẩu cố lên!” Hai người vui mừng vỗ tay nói.

Tuy không biết chuyên gia có nghĩa là gì nhưng điều này cũng không ngăn cản bọn họ cổ vũ cho đại tẩu.

Thẩm Dịch Giai hài lòng, giơ gậy gỗ hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi về phía bờ sông.

Ban đầu Thẩm Dịch Giai còn không chắc trong sông này rốt cuộc có cá hay không, sau khi nhìn thấy những gì An Đông vừa mới thu hoạch được nàng mới hoàn toàn yên tâm.

Cá dưới sông có thể lớn như vậy đã chứng tỏ trong thôn này rất ít người tới nơi này bắt cá, nếu không căn bản cá không có cơ hội lớn lên.

Dù họ không bắt được nhiều cá nhưng chắc chắn dưới sông cũng phải có rất nhiều.

Thẩm Dịch Giai tự cho mình lý luận tốt.

Tìm được một nơi tương đối râm mát, Thẩm Dịch Giai nín thở nhìn xuống nước.

Bất ngờ thay quả thực có cá dưới sông.

Mặc dù chúng không to bằng cá trong giỏ của An Đông nhưng nàng có thể dùng số lượng để giành thắng lợi.

Thấy một con cá bơi qua trước mắt mình, Thẩm Dịch Giai tay mắt lanh lẹ cắm gậy gỗ xuống nước.

Lúc nàng giơ lên lần nữa, trên đó đã có thêm một con cá.

Đã sớm biết võ công của đại tẩu rất lợi hại nhưng không ngờ ngay cả bắt cá cũng lợi hại như vậy.

Tận mắt nhìn thấy quá trình Thẩm Dịch Giai bắt cá, hai đứa trẻ phấn khích nhảy cẫng lên, hoan hô: "Đại tẩu thật lợi hại."

Thẩm Dịch Giai đắc ý nhe răng, không hề khiêm tốn nói: "Đúng vậy!"

Thấy sắp chuẩn bị cơm trưa, Thẩm Dịch Giai còn chưa mang hai đứa nhỏ trở lại, Lý thị vừa định ra ngoài tìm đã thấy Hạo ca hấp tấp chạy về.

Người còn chưa tới trước mặt mà giọng nói đã truyền vào: "Mẹ, đại tẩu thật lợi hại. Bắt được rất nhiều cá."

Nói xong còn nhảy hai vòng quanh Lý thị, khuôn mặt nhỏ vì kích động mà đỏ bừng.

Lý thị có chút không biết làm thế nào, lại có chút vui mừng vì đứa nhỏ này không vì hoàn cảnh thay đổi mà trở nên u uất.

Bà lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho cậu bé, nói: "Nhìn con chạy đến đầu đầy mồ hôi, cũng không cần nóng vội như vậy. Mau đi rửa mặt, thối chết đi được."

Hạo ca tuyệt không để ý bị mẫu thân mình ghét bỏ, cười hì hì chạy tới phòng Tống Cảnh Thần kể một lần hết công trạng vĩ đại của Thẩm Dịch Giai.

Lại lần nữa cậu bị đại ca nhà mình ghét bỏ mới ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Thẩm Dịch Giai và Hoan tỷ theo sát phía sau trở về.

Chỉ thấy hai tay Thẩm Dịch Giai cầm một chuỗi cá được xâu bằng dây leo, mỗi bên xâu bốn, năm con.

Dù đã được Hạo ca báo trước nhưng Lý thị cũng lấy làm ngạc nhiên.

"Sao con lại bắt nhiều như vậy, ăn mấy ngày cũng không hết!"

"Mẹ, đại tẩu nói có thể làm thành cá ướp, ăn không hết cũng sẽ không hư." Hoan tỷ tiếp lời.

"Được, nghe lời đại tẩu con. Hai đứa cũng mau đi rửa mặt đi, trông giống như khỉ vậy."

"Ôi!" Thẩm Dịch Giai và Hoan tỷ nhìn nhau, lè lưỡi phát ra một tiếng.

Bởi vì nhân khẩu của phủ Hộ Quốc Công đơn giản, Lý thị ở trong phủ thường xuyên nấu cơm cho người trong nhà.

Tay nghề còn khá tốt, làm cá cũng không làm khó được bà.

Giữa trưa, cả nhà đã được ăn bữa tiệc mỹ vị toàn là cá.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Đại Pro

Beta: ýn nhy

Bạn đang đọc Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu của Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieukyky
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.