Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngã nhào

Phiên bản Dịch · 885 chữ

Thật lâu sau, Tống Cảnh Thần nói: "Thận Chi (*)."

Thẩm Dịch Giai khó hiểu: "Cái gì?"

Tống Cảnh Thần rũ mắt, khiến người ta không nhìn ra thần sắc của hắn. Giọng vẫn như bình thường nói: "Tên của ta, trước khi lâm chung tổ phụ đã đặt cho ta. Sau này nàng cứ gọi ta như vậy là được."

Thẩm Dịch Giai chớp chớp mắt, thuận miệng hỏi: "Tướng công nghe không hay sao?"

Không đợi Tống Cảnh Thần trả lời, nàng đã vui vẻ trở lại: "Nhưng Thận Chi cũng dễ nghe đó, sau này ta sẽ gọi chàng là Thận Chi."

"Ừm!"

"Thận Chi!"

"Ừm!"

"Thận Chi!"

"Ta ở đây!"

"Thận Chiiii..." Thẩm Dịch Giai cố ý kéo dài âm cuối cùng, nói xong thì tự mình cười ha ha.

Tống Cảnh Thần: "..."

Hắn có cảm giác như vừa tự vác đá đập chân mình. Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là hắn không muốn nghe hai chữ này...

Xe ngựa lại đi qua một thành trấn, trong xe ngựa của bọn họ đã có thêm một bộ văn phòng tứ bảo và mấy quyển sách vỡ lòng cho trẻ nhỏ.

Trong xe xóc nảy, cũng không thích hợp viết chữ. Tống Cảnh Thần quyết định dạy nàng đọc chữ trước.

Bắt đầu từ Tam Tự Kinh, Tống Cảnh Thần đọc một câu, Thẩm Dịch Giai liền đọc theo một câu.

Giọng nói của Tống Cảnh Thần khàn khàn, có từ tính giống như con người hắn vậy, khiến cho người ta rất dễ chìm đắm trong đó.

Hai người một niệm một theo, dần dần giọng nói của Thẩm Dịch Giai càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không nghe ra chữ gì.

Trên vai Tống Cảnh Thần nặng nề, một cái đầu nhỏ đã ngã lên vai hắn.

Tống Cảnh Thần sững sờ, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Dịch Giai nhắm mắt dưới hàng mi cong vút, miệng còn nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy lẩm bẩm một câu "Ngọc bất trác, bất thành khí. Người không học, không biết lễ nghi...".

Đây là lần đầu tiên Tống Cảnh Thần quan sát Thẩm Dịch Giai ở khoảng cách gần như vậy. Cũng không biết có phải gần đây ăn quá ngon hay không, trên mặt Thẩm Dịch Giai mang theo chút mập mạp trẻ con. Nàng giờ đây không giống thường ngày nhảy nhót tưng bừng, cũng không giương nanh múa vuốt như lúc đánh người.

Giờ phút này nàng im lặng, nhu thuận đến không thể tưởng nổi, khiến người ta không nhịn được liền muốn ôm vào vòng tay mà bảo vệ.

Với vẻ ngoài như vậy, ai có thể nghĩ tới nàng sẽ có năng lực một quyền có thể đánh bay một nam tử trưởng thành?

Cũng không biết là khí lực từ nơi nào tới. Tống Cảnh Thần lắc đầu gọi suy nghĩ miên man của mình trở về, đưa tay muốn đẩy người ta tỉnh lại.

Tay vừa mới chạm đến trán Thẩm Dịch Giai, lực đạo đã buông lỏng. Đầu ngón tay cảm nhận được da thịt trơn bóng như ngọc, giống như bị bỏng thu trở về. Thế nhưng nhiệt độ kia lại tựa hồ chậm chạp không tiêu tan.

Tống Cảnh Thần vuốt vuốt khóe mày, như nhận mệnh cầm lấy chiếc chăn bên cạnh, nhẹ nhàng đắp kín cho Thẩm Dịch Giai.

Ngay sau đó hắn tựa vào trên vách xe bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Một màn ấm áp trong xe tất nhiên là không có người nào nhìn thấy...

Thẩm Dịch Giai bị một đạo sấm sét đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy Tống Cảnh Thần hai tay đang nhè nhẹ che lỗ tai của nàng... Dường như sợ dùng sức quá sẽ đánh thức nàng.

Thẩm Dịch Giai: "..."

Ngừng khoảng một hai ba bốn năm giây, gào một tiếng liền nhào vào trong ngực Tống Cảnh Thần, thân thể nhỏ bé đặc biệt ra sức run lên.

"Thận Chi, ta sợ! A a a!"

Trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao, mưa to, tiếng sấm, cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nữ chính ngã nhào nam chính.

Oa, thiên thời địa lợi nhân hòa! Trong lòng Thẩm Dịch Giai vui sướng, thân thể nhỏ bé càng run rẩy dữ dội hơn.

Tống Cảnh Thần: "..." Có thể nén nụ cười nơi khóe miệng xuống rồi mới nói lời này không?

Một cô nương đã khắc hết mọi tâm tư lên mặt như vậy, nếu thật sự là người khác sắp xếp, vậy nhân tâm kia lớn đến bao nhiêu!

Thân thể trong ngực nhu nhược không xương, biết rất rõ người này là giả vờ. Nhưng Tống Cảnh Thần nhất thời không đẩy thân thể kia ra. Toàn bộ thân thể hắn cứng ngắc tựa ở đó.

Mãi đến khi một tiếng sấm vang lên, Tống Cảnh Thần mới bừng tỉnh. Hai tay nắm bả vai Thẩm Dịch Giai, đẩy nàng ra khỏi phạm vi ôm trong ngực của mình.

Thẩm Dịch Giai nghẹn miệng, trên mặt lộ rõ vẻ 'chàng đúng là kẻ máu lạnh vô tình’.

----------------------------------------------------------------------------------------------

Chú thích: (*) từ Thận Chi dịch ra có nghĩa là “thận trọng”, “cẩn thận”.

Bạn đang đọc Tiểu Phúc Thê Vừa Ngọt Vừa Ngầu Của Thế Tử Bệnh Yếu của Tiểu Tiểu Tiểu Bình Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieukyky
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.