Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây chuyện

Phiên bản Dịch · 3884 chữ

Hôm nay Lục Trạm không ở nhà, mà cửa hàng cũng không có mở, hỏi một chút mới biết trong khoảng thời gian này Lục Trạm không có ở nhà, nói là đã ra ngoài rồi. Đỗ Tam Nương không hiểu, người này đến đi mà ngay cả một tiếng chào cũng không có, người gì mà gấp gáp.

Hai người lại đi tìm Bạch thị, đến cả Bạch thị cũng không biết cháu mình đi đâu và đi làm gì, hắn nói là ra ngoài làm ít chuyện, đã đi hai ba ngày, chỉ mua chút lương khô mang lên đường. Trong lòng Đỗ Tam Nương bắt đầu lo lắng, người này cũng không nói muốn làm gì, cũng mong là đừng có xảy ra chuyện gì.

Bạch thị giữ hai người lại ăn cơm trưa, trong lòng Đỗ Tam Nương rất lo lắng cho Lục Trạm, làm gì còn có tâm trạng ăn cơm, chỉ ăn qua loa mấy ngụm. Người này chính là như vậy, lúc nào cũng thấy, còn chê hắn phiền, đột nhiên không thấy hắn đâu, lại rất nhớ. Đỗ Tam Nương nhờ Bạch thị chuyển lời, nếu mà Lục Trạm trở về, liền bảo hắn tiện thể nhắn cho mình lời gì đó, Dương thị cũng không lo lắng cho con rể, Lục Trạm đi xa nhà, vậy chắc chắn có chuyện muốn làm, người hắn cao lớn như vậy, Dương thị cũng không sợ hắn ở bên ngoài sẽ bị người ta bắt nạt.

Mẹ con hai người ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lát, lúc này mới lên đường trở về nhà.

Lại nói lục trạm,lần này hắn ra ngoài, một là đi bên ngoài hỏi giá cả thị trường một chút, sắt ở thành Vĩnh Châu bán càng ngày càng đắt, thứ hai là từ trước đến giờ trong thành Vĩnh Châu không có ngỗng trời, nghe nói Kỳ Châu bên cạnh có thứ này, hắn muốn đi bắt một con đến, trước tiên là nuôi, chờ lúc thành thân thì dùng.

Lục Trạm mang đồ gọn nhẹ lên đường, chỉ mang theo 2 bộ y phục để thay đổi, cũng đổi tiền thành ngân phiếu cất kỹ ở trong người, cũng là đổi thành tiểu ngạch ngân phiếu giấu kỹ trong người, trong túi tiền chỉ có 2, 3 đồng, mang theo bên trên mình để chi tiêu. Lúc Lục Trạm đi chỉ chào hỏi với Nhị thúc và Nhị thầm của hắn , nói muốn đi ra ngoài mấy ngày, cũng không nói làm chuyện gì, lúc này hắn đã đi đến nửa đường, mới nhớ lại mình đã quên báo một tiếng cho Đỗ Tam Nương. Nhưng bây giờ lại không có khả năng quay về, đành phải tiếp tục lên đường, một mặt nghĩ nếu Đỗ Tam Nương có đến, chắc chắn Nhị thẩm sẽ nói cho nàng biết.

Ban ngày Lục Trạm đi đường, nếu mà vấn tối mà vẫn chưa đến thành, vậy hắn liền nhóm một đống lửa, rồi ngủ trên đất hoang, chờ trời sáng thì lại tiếp tục đi lên phía trước.

Đi gần nửa tháng, Lục Trạm đến Kỳ Châu, thành Kỳ Châu càng phồn vinh hơn so với thành Vĩnh Châu, còn có rất nhiều đồ chơi kỳ lạ chưa bao giờ thấy qua, Lục Trạm thấy rất thích, mua mấy cái đồ chơi nhỏ, về làm quà cho Tứ Nương và Đỗ Phong, về phần mua quà cho Đỗ Tam Nương, vậy chắc chắn phải đến cửa tiệm lớn mua rồi.

Sau khi tiến vào thành, Lục Trạm liền đến thẳng một khách sạn đặt giường ngủ, một mình hắn đặt một chiếc giường lớn ở bên ngoài, một phòng ngủ hai mươi, ba mươi người, giường ngủ như vậy rất là tiện nghi, một đêm như vậy chẳng qua chỉ mất 2, 3 văn tiền. Lục Trạm đặt giường, vào trong phòng nhìn trước, trong phòng có bảy tám người, còn có hai người đang trùm đầu đi ngủ.

Lục Trạm nhìn thoáng qua, trẻ có già có, lớn tuổi nhất năm sáu mươi tuổi, tuổi nhỏ cũng là mười hai mười ba tuổi. Hắn tìm một chỗ trống, đặt túi y phục của mình ở trên đó, vừa cẩn thận sửa giường chiếu ngay ngắn lại.

Thiếu niên 12, 13 tuổi nhìn hắn ngồi ở chỗ đó, muốn nói điều gì, mấy lần mở miệng nhưng mà không có nói ra. Mấy ngày Lục Trạm đi đường không ngủ trên đất hoang, nếu không thì vùi người ngủ ở trên cây, thật sự chẳng thoải mái chút nào. Lúc này sắc trời còn sớm, Lục Trạm vén chăn lên nằm vào, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.

Nhìn hắn nhắm mắt lại, thiếu niên kia nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng ngủ."

Lục Trạm cũng không biết hắn ta là đang nói chuyện với mình, liền không quan tâm đến hắn ta, thiếu niên kia méo miệng, lại nói: "Ngươi mau tỉnh, chỗ mà ngươi đang nằm là của Hồ lão đại, chờ một lúc hắn tới, nếu là thấy ngươi chiếm giường của hắn, hắn sẽ đánh ngươi đó!"

Lục Trạm cau mày, giọng nói kia ghé vào lỗ tai của hắn làm cho hắn ngủ không ngon, hắn mở to mắt, đối diện với một con ngươi đen nhánh, thiếu niên kia nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của hắn, liền bị dọa lui về phía sau, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi là mới đến đây, ta nói cho ngươi biết, chỗ mà ngươi đang nằm là của Hồ lão đại, chờ lúc nữa hắn ta trở về, nếu thấy ngươi nằm chỗ này, chắc chắn sẽ đánh ngươi!"

Những gian phòng như thế này, người đến ở thường là những người không có tiền, mà còn có một loại người nữa, là đám du côn lưu manh ở trong thành. Mấy người này những lúc tối trả hai văn hoặc cướp cửa tiệm, ở đây rất là rộng, cho người khác vào ở rồi thu phí bảo hộ, nếu ai không cho, liền đánh người đó. Tên Hồ lão đại này cũng là kẻ không nói lý lẽ nổi tiếng ở thành Kỳ Châu này, rất là hung dữ.

Lục Trạm nhíu mày: "Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"

Mặc dù hai thành nằm kề nhau, nhưng mà khẩu âm lại khác biệt rất nhiều, nhưng mà cũng miễn cưỡng nghe được đối phương đang nói cái gì. Thiếu niên khẽ gật đầu: "Ngươi mau dậy, đám người Hồ lão đại sẽ về liền đó."

Lục Trạm mở miệng nói: "Chờ hắn ta đến rồi nói! Ta ngủ một giấc trước."

Thiếu niên thấy hắn không chịu nghe lời khuyên, lắc đầu, có lòng tốt nói cho hắn biết, mà sao hắn lại không chịu nghe.

Lục Trạm ngủ gần nửa canh giờ liền tỉnh, hắn mở to mắt, thấy thiếu niên đang nói chuyện với một ông lão lớn tuổi, hình như hai người họ là ông cháu, Lục Trạm im lặng từ trên giường ngồi dậy.

Thiếu niên nhìn hắn một cái, cắn quai hàm không nói chuyện.

Lục Trạm cúi đầu mang giày, ngoài phòng vang lên tiếng nói chuyện, lập tức cửa phòng bị người đẩy ra.

Người cầm đầu có dáng vẻ cao lớn, bên cạnh hắn ta có 4, 5 người trẻ tuổi đi theo, mấy người ta bọn họ đều là du côn ở trong thành, Hồ lão đại thấy có người chiếm giường của mình, lập tức thẹn quá hoá giận: "Tiểu tử, lại dám chiếm giường ngủ của ta?"

Lục Trạm nhíu mày: "Lại không có viết lên tên của ngươi, sao lại là của ngươi được? Mọi thứ đều phải chú ý cái tới trước tới sau, lúc ta đến thì trên đó không có ai, cũng không có đồ vật giữ chỗ, đương nhiên ta có thể sử dụng!"

Thiếu niên kia thấp giọng nói: "Đây là Hồ lão đại, ngươi mau chịu thua đi."

Người ở chỗ khác không biết quy củ ở đây, hình như trước kia đã từng xảy ra, cuối cùng đều bị người của Hồ lão đại dạy dỗ.

Lục Trạm không hề bị lay động, mang giày xong lại sửa sang y phục, không thèm quan tâm đám người kia.

Ở trong thành Hồ lão đại cũng có chút tiếng tăm, hắn ta thường đến cái khách sạn này, đặc biệt tìm người thu tiền. Mặc dù hắn ta là một tên côn đồ, nhưng cũng biết người nào không dễ chọc, chẳng qua những người ở đây, đều là gia cảnh không tốt, nếu mà nói thì cũng dễ bắt nạt.

Tên của Hồ lão đại gọi là Hồ Dũng, sau khi lớn lên hết ăn lại nằm, mười hai mười ba tuổi bắt đầu theo đám lưu manh , lăn lộn cho tới bây giờ hơn ba mươi tuổi, cũng kiếm được một chút thành tựu. Nhưng mà bách tính ở trong thành, lại căm thù hắn ta đến tận xương tủy, người này đã quen bắt nạt người khác, càng là nghèo túng thì càng bị bắt nạt đến chỗ chết, nếu mà là nhà loại có tiền có thế, thì đến cái rắm thì hắn ta chẳng dám thả một cái.

Lúc này Hồ Dũng thấy Lục Trạm chính là thích ăn đòn, cái người đến từ nơi khác mặc bộ y phục nhăn nhúm bẩn, làn da ngăm đen, vừa nhìn liền biết chỉ là một người bình thường, loại người này, Hồ lão đại sẽ không thèm để vào mắt.

Mặt của Hồ Dũng sa sầm lại: "Tiểu tử, ngươi còn dám ngang ngược với ta, cũng không đi hỏi thăm một chút, Hồ Dũng ta đây là ai?"

Lục Trạm hừ lạnh một tiếng, hắn đã gặp nhiều loại người như này trước kia, triệu tập một đám vô tích sự rồi tự xưng làm lão đại, ức hiếp đồng hương, ức hiếp bách tính, nếu là mấy năm trước Lục Trạm sẽ đánh liền. Loại người này cho dù giảng đạo lý cũng sẽ không hiểu, chỉ có thể dùng nắm đấm mới cho hắn ta biết ai mới là lợi hại, đều là kẻ hèn chỉ ăn mềm không ăn cứng!

Lục Trạm đứng dậy, nhìn đứa nhóc mà mới nói chuyện với mình, nói: "Ngươi mau đi đi."

Người thiếu niên thấy gương mặt muốn ăn thịt người của Hồ lão đại, hắn liền hiểu người trẻ tuổi kia chắc chắn sẽ bị Hồ lão đại đánh một trận, hắn mở miệng nói ra: "Ngươi cũng đừng hiếu thắng, mau nhận thua đi."

Hồ Dũng nhìn chằm chằm những người khác trong phòng, hét lớn một tiếng: "Những người khác mau cút ra ngoài cho ta!"

Vừa mới nói xong, những người khác trong phòng lập tức chạy ra ngoài, chính là mấy người đang nằm nghỉ ngơi cũng lập tức ra khỏi phòng.

Hồ Dũng nhìn chằm chằm người tuổi trẻ kia nói: "Tiểu tử, hôm nay nếu không dạy dỗ ngươi một trận, lão tử đây không còn là họ Hồ nữa!"

Vừa mới nói xong, Hồ Dũng vung tay lên, mấy tên tiểu đệ vội xúm lại vây quanh Lục Trạm.

Lục Trạm nhếch miệng, cười khẽ một tiếng, căn bản là không thèm để bọn họ vào mắt.

Mấy tên du côn kia liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó cầm đầu vung tay lên về phía Lục Trạm.

Lục Trạm nhíu mày vươn tay chụp thẳng lấy nắm đấm của đối phương, ngay lập tức nhanh chóng duỗi chân về phía giữa hai chân của người kia, rồi khéo léo đẩy cánh tay của người nọ ra phía sau lưng, hắn nhìn chằm chằm mấy người kia, lạnh lùng nói: "Muốn chơi trò này với ra, Lục gia ta đây liền chơi cùng với các ngươi!"

Vừa mới nói xong, Lục Trạm cũng trở nên hung ác, liền thẳng tay làm cho người kia bị trật khớp tay, lại một cước đá mạnh vào trên lưng người kia, làm cho người kia đau đến hôn mê bất tỉnh.

Hồ Dũng thấy tiểu đệ của mình bị thương, tức giận nói: "Cùng tiến lên hết cho ta, đánh chết hắn!"

Trong phòng đóng chặt vang lên tiếng đinh đinh tùng tùng, lại xen lẫn tiếng kêu thảm thiết, vừa rồi mấy người đứng ở bên ngoài nơm nớp lo sợ, trong lòng run sợ, không biết người từ nơi khác đến kia sẽ bị đánh thành dáng vẻ gì đây!

Thiếu niên kia lo lắng, nói: "Gia gia, hắn có bị đánh chết không? Bọn của Hồ lão đại tàn nhẫn như vậy, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị đánh chết."

Lão gia kia thở dài: "Vậy bây giờ phải làm sao? Hồ lão đại này, chúng ta không thể chọc vào."

Gương mặt của thiếu niên kia tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, người này cũng thật là, tại sao phải đối nghịch với bọn Hồ lão đại chứ,giờ thì tốt, đã xảy ra chuyện rồi đó! Rất nhanh, trong phòng an tĩnh lại, thiếu niên kia nhíu mày, trong lòng nghĩ nếu hắn còn có hơi thở, liền tìm đến đại phu khám cho hắn.

Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết ở trong phòng đều biến mất, thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quái, đi qua dán tai vào cửa phòng, muốn nghe một ít động tĩnh ở trong phòng, hắn vừa mới đi lên, cửa phòng đã được mở ra.

Thiếu niên bị tiếng mở cửa đột ngột kia làm cho dọa sợ nhảy lên, tưởng là bọn Hồ lão đại, dọa đến mặt mũi trắng bệch, Lục Trạm nhíu mày, mở miệng hỏi: "Sao ngươi còn chưa đi?"

Nghe thấy giọng nói này, thiếu niên ngẩng đầu lên, gương mặt đầy khiếp sợ nhìn nam nhân trẻ tuổi ở trước mặt, vậy mà hắn không hề bị làm sao? Vậy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi... Trong lòng nghĩ như vậy, thiếu niên thò đầu nhìn vào trong phòng, mấy người ngổn ngang nằm trên đất, hai mắt của thiếu niên sáng lên: "Ngươi đều đánh ngã bọn họ sao?"

Lục Trạm ừ một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài, hắn không định ở đây nữa, nơi này thật sự là quá hỗn loạn, ở thành Vĩnh Châu cũng chưa từng xuất hiện chuyện này, ăn cướp cũng đánh đến khách sạn. Nhìn mấy dáng vẻ của dân ở đây, hình như cũng không cảm thấy kinh ngạc với mấy chuyện này!

Lục Trạm tìm chưởng quỹ đòi lại tiền, chưởng quỹ vừa rồi nhìn thấy đám Hồ Dũng đi vào, đương nhiên là biết bọn họ muốn làm gì. Trước mắt lão đại họ Hồ chưa đi ra ngoài, thật sự là kỳ lạ.

Gương mặt nghiêm túc của Lục Trạm, lại thêm dáng người có thể đánh bại hai người kia, lại thêm gương mặt hung ác, chưởng quỹ kia không hề hỏi lời nào, ngoan ngoãn trả tiền lại. Lục Trạm ước lượng cầm tiền trong tay rồi bỏ vào trong túi rồi rời khỏi khách sạn, đi bộ hai con phố, Lục Trạm dừng bước, quay đầu nhìn về phía thiếu niên đi theo hắn, không nhịn được mà nói: "Ngươi đi theo ta làm cái gì, mau về đi!"

Thiếu niên nói: "Đệ họ Ngũ, tên là Ngũ Tử Tu. Huynh trưởng lại có thể đánh bại đám người Hồ lão đại, Tử Tu bái phục."

Nói xong hắn giơ ngón tay cái lên, đám ác bá kia ở Kỳ Châu ức hiếp đồng hương, ức hiếp nhiều năm, hôm nay thấy có người ra tay dụ dỗ đám Hồ lão đại.

Lục trạm vung tay áo: "Không có gì là lợi hại, hắn không chọc ta, ta cũng sẽ không trêu chọc hắn."

Ngũ Tử Tu hỏi: "Không biết huynh trưởng họ gì?"

"Lục Trạm."

"Lục đại ca, huynh mau đi đi, chờ lúc nữa đám người kia tỉnh lại, chắc chắn sẽ tìm huynh báo thù, những người bọn họ đều là lòng dạ độc ác."

Đang khi nói chuyện, bề trên của Ngũ Tử Tu cũng đến, ông ấy kêu: "Tử Tu, chúng ta đi mau, đám người Hồ lão đại đã đuổi đến."

Ngũ Tử Tu nói: "Lục đại ca, huynh mau đi đi, nếu bọn họ bắt được huynh, chắc chắn sẽ không chịu để yên, bọn hắn sẽ đánh chết huynh đó."

Ông lão cũng nói: "Chàng thiếu niên, ta thấy ngươi cũng là một hán tử, nhưng mà bọn họ là người đông thế mạnh, ngươi là một người ngoài vùng đến đối đầu với bọn họ cũng chỉ sẽ chịu thiệt thòi, mau đi theo ta đi, ta giúp ngươi tránh bọn họ."

Lục Trạm đi theo ông cháu họ Ngũ bảy lần quặt tám lần rẽ ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành, ông lão họ Ngũ thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng đã bỏ rơi bọn họ, người trẻ tuổi, nghe khẩu âm của ngươi hình như không phải là người ở đây, ngươi là từ đâu đến vậy?"

"Ta đến từ Vĩnh Châu." Lục Trạm nhíu mày nói, sắc mặt không được tốt lắm, hắn liên tiếp đi nhiều ngày đến đây như vậy, ai ngờ vừa đến Kỳ Châu lại gặp phải chuyện như vậy.

Ngũ Tử Tu hỏi: "Vĩnh Châu cách chỗ chúng tôi xa như vậy, sao Lục đại ca lại muốn đến Kỳ Châu vậy."

Lục Trạm bứt một cây cỏ tranh bỏ vào mồm ngậm, một bên thì cau mày trầm trầm nói: "Ta nghe người ta nói ở Kỳ Châu có ngỗng trời, ta muốn đến bắt một con, thành Vĩnh Châu không có thứ này."

Cho dù có, thì giá quá là cao, những người như hắn mua không nổi.

Ngũ Tử Tu mở to hai mắt nhìn, rõ ràng là không ngờ đến hắn đến Kỳ Châu đơn giản chỉ vì muốn bắt ngỗng trời.

"Lục đại ca muốn bắt ngỗng trời để về bán sao?"

Qủa thực Kỳ Châu có ngỗng trời, còn có rất nhiều người đến bắt để dâng tặng các quan quyền quý ở trong kinh thành, vật kia là thứ rất là quý hiếm.

Lục Trạm mím môi, lớn tiếng nói: "Không phải bán, ta bắt để tự mình dùng, qua mấy tháng nữa ta sẽ thành thân. Nghe người ta nói đó là thứ may mắn trong lúc thành thân."

Lần trước lúc Lục Trạm thành thân, cũng không có chuẩn bị thứ gì hết, hắn thậm chí đều không có tham gia quá trình chuẩn bị hôn lễ, tất cả đều là do Nhị thúc và Nhị thẩm lo liệu. Nhưng lúc này thì không giống, Tam Nương sẽ thành thê tử của hắn, sau này lo liệu việc nhà cho hắn, cùng hắn sinh con dưỡng cái, đây là nữ nhân mà hắn khảm ở trong lòng, tự nhiên là hi vọng mình sẽ cố gắng hết sức đem đồ tốt cho nàng.

Ngũ Tử Tu che miệng buồn cười, cười hì hì, Ngũ Lâm vỗ đầu cháu trai của mình, nói với Lục Trạm: "Nhắc tới ngỗng trời, lão đây biết có thể bắt ở đâu, quay về ta sẽ dẫn ngươi đi."

Lục Trạm nghe vậy mặt mày hớn hở, cái này có người dẫn đi chắc chắn hơn là mình tự tìm rồi.

Lục Trạm cùng nói chuyện với bọn họ cả một đường, trái lại biết một ít chuyện ở Kỳ Châu. Kỳ Châu loạn như vậy, tất cả đều là bởi vì những tên quan bất nhân, căn bản cũng không chịu quản, còn đi theo những người kia vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, dân chúng bị ức hiếp đều không ăn nổi cơm, thời gian này là vượt qua vô cùng gian nan .

Lục Trạm yên lặng nghe, mặc dù Vĩnh Châu và Kỳ Châu gần nhau, so sánh với Vĩnh Châu cũng không có loạn thành như vậy. Ngũ Lâm nghe thấy Lục Trạm nói mình là một thợ rèn, Ngũ Lâm cũng cười lên ha hả, nói mình lúc còn trẻ cũng học mấy năm ở tiệm thợ rèn, sau đó xuất sư cũng làm thợ rèn, làm hơn hai mươi năm, ít năm trước đây vì bị bệnh nên cũng không còn làm nữa .

Ngũ Tử Tu là cháu trai duy nhất của Ngũ Lâm, bây giờ cả một nhà chỉ còn hai ông cháu bọn họ, nhi tử đi sớm, con dâu cũng sớm chạy theo người ra, Ngũ Lâm nuôi lớn cháu trai, hai ông cháu nương tựa nhau mà sống.

Ngũ Lâm mang theo Lục Trạm trở về nhà mình, nhà Ngũ gia lâu rồi chưa sửa lại, nhìn rất là cũ nát, Lục Trạm xung phong nhận việc sửa phòng cho ông ấy, Ngũ Tử Tu đi theo Lục Trạm bận rộn ở bên ngoài, Ngũ Lâm dựng một cái lều nhỏ ở sân nấu cơm.

Ngũ Tử Tu hỏi: "Lục đại ca, huynh thật sự sẽ lấy thê tử sao?"

Lục Trạm nhướng mày lên: "Cái này còn có thể là giả sao?"

Ngũ Tử Tu gãi đầu: "Không phải, chính là không nghĩ đến Lục đại ca lớn tuổi như vậy mới lấy thê tử."

Lục Trạm nghe vậy thì mặt tối sầm: "Ta rất già sao?"

Ngũ Tử Tu nói một cách ngay thẳng: "Nam hài tử trong thôn đều 15, 16 tuổi thành thân, hiếm có người nào mà hơn 20 tuổi vẫn chưa thành thân. Cho dù có nhà như vậy, nếu không phải điều kiện gia đình không tốt, thì cũng là tay chân thiếu hụt, bọn họ muốn cưới thê tử, thì liền dùng tiền mua người ở trong tay môi giới."

Lục Trạm cắn răng, tiểu tử thối này nói chuyện đúng là không dễ nghe, hắn mới khoảng 20 tuổi, rất là trẻ đó?

Ngũ Tử Tu tiếp tục nói: "Lục đại ca, vậy nương tử huynh bao nhiêu tuổi?"

Lục Trạm đưa tay gõ xuống trán của hắn, kiên quyết nói: "Ngươi thật là nhiều lời."

Ngũ Tử Tu chớp mắt, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lục Trạm, hắn gãi đầu của mình, thầm nghĩ mình nói gì sai sao?

Lục Trạm bò mấy cái đã lên nóc nhà, giúp một lần sửa chữa hết mái ngói, Ngũ Tử Tu đứng ở trong sân nhìn hắn, một bên nói ra: "Lục đại ca, ngay mai chúng ta sẽ cùng huynh đi bắt ngỗng trời."

Một bà tử có tuổi đi ngang qua, nhìn thấy Ngũ gia có khách, lên tiếng hỏi: "Nha, khách tới rồi sao?"

Ngũ Lâm khẽ gật đầu: "Đúng vậy, hiếm khi có khách. Phùng đại tẩu tử đang muốn đi đâu vậy?"

Phùng mẫu thở dài: "Còn có thể đi đâu chứ, đi tìm lão Quách lấy ít rượu thuốc."

Ngũ Lâm nói: "Lại đánh nhau?"

Gương mặt Phùng mẫu vô cùng ảm đạm khẽ gật đầu: "Ta phải mau đi tìm thuốc đây."

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi China
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.