Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rốt cuộc ai ở sau lưng hại nàng ta

Phiên bản Dịch · 4089 chữ

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Khuất thị gần như đều gọi hết tộc nhân Ngô gia đến, mấy chục người vây kín phòng, chiến trận này làm cho Vương thị đang trốn trong phòng sợ suýt chút nữa vỡ mật, càng không dám ra.

Lý chính thấy tình hình này không đúng, sợ đến lúc đó xảy ra chuyện đổ máu, vội vàng tới chủ trì đại cục! Một mặt ngóng trông Đỗ Hoa Luân nhanh chóng trở về xử lý chuyện này, nếu mà xảy ra ầm ĩ, thế nào cũng phải xảy ra chuyện lớn.

Mặc dù Lâm Bảo thôn cách ở đây không xa, nhưng phong tục tập quán hai bên lại hoàn toàn khác biệt, người Lâm Bảo thôn có vẻ hung hãn, thậm chí nâng thẳng một cái quan tài đến, đặt trước ở cổng nhà Đỗ gia, làm một tư thế lớn như vậy để chiến đấu người Đỗ gia!

Thấy người Ngô gia Lâm Bảo thôn bày chiến trận này, dọa đến Lý chính luôn! Hôm nay Khuất thị có người trong tộc làm chỗ dựa, lại không giống hôm qua lẻ loi một mình bị người ta bắt nạt, Khuất thị cũng đã nắm chắc ở trong lòng, sau đó đứng ở cổng Đỗ gia chửi ầm lên.

Trước khi hôm nay Khuất thị đến đây, lại nghe thấy một ý kiến khác, nói là ban đầu người Đỗ gia hứa hôn thật sự là nữ nhi của Tứ phòng, tuổi còn lớn hơn của Tam Nương nhà Đỗ Hoa Thịnh, nhưng năm ngoái đã xuất giá, đã gả đến nhà phú hộ ở trong thành!

Lúc trước Khuất thị nhờ người làm mai, không có nói tới yêu cầu gì, chỉ nói tuổi không thể quá nhỏ, thân thể không bị bệnh gì là được! Về sau bà mai đến, nói tên cùng tuổi tác, Khuất thị thấy tuổi cũng không tính là quá nhỏ, trong lòng cũng hài lòng, về phần rốt cuộc là nữ nhi của phòng nào, ngược lại Khuất thị cũng không quan tâm đến!

Có người Ngô gia đến hỏi thăm Khuất thị, lúc trước là nói nữ nhi nhà nào, Khuất thị mím môi, bà ta suy nghĩ, rồi nói do lâu quá, bà ta cũng không nhớ rõ! Lại nói hôm nay dù thế nào đi nữa, đều muốn Đỗ gia cho Ngô gia một câu trả lời.

Sắp đến buổi trưa, phu thê Đỗ Hoa Luân mới ngồi xe ngựa trở về, Đỗ Hoa Luân cũng sợ sẽ xảy ra chuyện, trước đó còn đến Tạ gia một chuyến, nói nhà mình gặp phải phiền phức, bị người ta vu cáo, Đỗ Hoa Luân thật thật giả giá khóc lóc kể lể, cuối cùng mượn trong tay Tạ Lợi Trinh được mấy người, mang theo 20, 30 người đến, cực kỳ phô trương.

Đến cửa nhà, Đỗ Hoa Luân xuống xe ngựa, hôm nay hai người họ ăn mặc rất là phú quý, hoàn toàn là cách ăn mặc của người giàu trong thành, lúc hai người họ xuống xe lập tức trở thành trung tâm!

Đỗ Hoa Luân nhìn mấy người đang ngồi trước cổng nhà mình, quát mắng: "Các ngươi là ai? Dám đến giở thói ngang ngược ở Đỗ gia ta! Còn không mau cút đi!"

Khuất thị nhìn hai người kia, mặc dù bà ta không biết bọn họ, nhưng nhớ đến hôm qua nghe thấy, Tứ phòng Đỗ gia đã dọn vào trong thành ở, nghe nói rất là có tiền! Khuất thị đánh giá hai người này, thầm nghĩ quả nhiên là nhà có tiền!

Gương mặt Trương thị kiêu ngạo hất cằm lên, đôi mắt liếc nhìn từng người, ánh mắt vô cùng coi thường.

"Những người các ngươi, chạy đến nhà ta ầm ĩ, nghĩ phu thê ta không có ở đây, liền muốn bắt nạt sao? Các ngươi mà còn ầm ĩ, thì nhốt tất cả vào trong ngục!" Trương thị vươn tay chỉ trỏ người Ngô gia, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Thật không ngờ vẻ mặt này làm cho người Ngô gia càng sinh ra hận thù!

Khuất thị nói: "Chúng ta ở đây là muốn người Đỗ gia cho chúng ta một câu trả lời, người không liên quan thì cút ra xa một chút, đừng ở đây làm bậy!"

Lý chính thấy Đỗ Hoa Luân đã về, chạy nhanh đến, kéo Đỗ Hoa Luân sang một bên nói chuyện, cơ bản là nói ra hết tất cả, hôm qua Đỗ Hoa Luân đã biết hết mọi chuyện, trong lòng của hắn cũng oán hận lão nương ở bên ngoài gây chuyện, nhưng mà chuyện đã xảy ra, trước mắt quan trọng nhất là giải quyết chuyện sao cho trọn vẹn.

Khuất thị ở bên cạnh mỉa mai mà nói: "Nhận sính lễ nhà ta, còn không muốn giao người, ta nói cho các ngươi biết, hôm nay không cho ta một lời giải thích, ta liền đến nha môn cáo trạng các ngươi!"

Trương thị nhìn đàn bà trước mặt này, nhìn dáng vẻ nghèo nàn của bà ta, chẳng trách ngay cả nhị phòng đều không lọt nổi mắt xanh, Chu thị mím môi nói: "Bà muốn lời giải thích sao? Nhà ngươi chỉ cho 50 cân bột mì, một xâu tiền thôi, liền muốn cưới vợ? Không có tiền ngươi còn muốn con dâu gì chứ? Một nhà nhị ca vì các ngươi, đều đã ra tộc, các ngươi còn ở đây hùng hổ dọa người, còn muốn bức người ta chết mới vừa lòng đúng không?"

"Năm mươi cân bột mì, một xâu tiền thì sao? Nếu đã không vừa mắt, thì lúc trước có gan đừng lấy, còn sao lại giữ chặt trong tay? Các ngươi nhận sính lễ của ta, đương nhiên phải cho ta một nàng dâu!" Khuất thị bị thái độ của nữ nhân này chọc cho không vui.

"Năm mươi cân bột mì, một xâu tiền liền muốn cưới con dâu? Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ mà mở miệng nói! Ngươi muốn lời giải thích, thì tìm một nhà nhị ca nhà ta đi, xem bọn hắn có muốn đem Tam Nương giao cho các ngươi không! Còn ở đây đòi lời giải thích, ngươi muốn lời giải thích, được thôi, liền đem những đồ lúc trước trả lại cho ngươi là được rồi!" Chu thị hứ hai tiếng: "Cũng không nhìn mình có thân phận gì, còn diễu võ giương oai!"

Khuất thị tức giận đến mức ngực phập phòng, hai ngày qua bà ta tức giận cộng lại cũng nhiều hơn nửa đời của bà ta rồi!

"Lúc nhận đồ sao không thấy các ngươi kiên quyết từ chối như thế?" Khuất thị hừ một tiếng: "Ta không thèm nói những thứ này với ngươi, bảo nam nhân của ngươi ra mà nói chuyện. Còn có, bảo bà già kia ra đây, ta cũng phải chất vấn bà ta, có một nhi tử có tiền như vậy, sao còn ham chút đồ của ta kia?"

"Ngươi!" Chu thị bị bà ta làm bực bội, tiến lên cũng không mà đi xuống cũng không xong, chuyện Vương thị nhận sính lễ của người ta là thực sự, chính là hai phu thê bọn họ không biết, nếu không phải hôm qua người trong tộc không đến nói, bọn họ thật đúng là không ngờ nương lại làm ra chuyện này!

Đỗ Hoa Luân cảm thấy bọn họ ầm ĩ thật sự rất mất mặt, ông ta xụ mặt, hét lớn một tiếng; "Tất cả im miệng cho ta!"

Vương thị trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng tiểu nhi tử của mình, lập tức giống như tìm được người đáng tin cậy, lập tức liền mở cửa phòng ra, gọi một tiếng “Con ơi”, chạy đến bên Đỗ Hoa Luân, nắm lấy tay tiểu nhi tử gạt lệ: "Con ơi, nếu con không trở về, nương sẽ bị đám người này bức chết!"

Khuất thị cười lạnh một tiếng: "Ai bức tử ngươi chứ? Hôm qua cũng không biết là ai, ngay cả con ruột của mình cũng ra tay được, ta thấy một nhà Đỗ Hoa Thịnh mới bị ngươi bức tử đó! Ngươi có dám nói năm đó không có nhận sính lễ của ta không?"

Lời này Vương thị không có cách nào trả lời, mép miệng bà ta khẽ động, buồn bực nói: "Cùng lắm thì trả lại ngươi là được, ngươi hung dữ cái gì chứ!"

"Trả sao?" Khuất thị giận quá mà cười: "Nói đến thật đúng là nhẹ nhàng! Ta sống mấy chục năm như thế, còn chưa từng thấy người nào giống như ngươi! Trả, ngươi trả nổi sao? Nếu không phải ngươi đáp ứng cửa hôn sự này, nhà chúng ta cũng không giữ mối hôn ước này, đã sớm tìm người khác rồi! Chậm trễ người ta lâu như vậy, đem chuyện làm phức tạp hơn, ngươi còn ở đây uất ức sao? Ngươi còn dám phản công, ngươi đơn giản cũng không phải là người!"

"Ta đã nói với ngươi, bảo các ngươi đi tìm nhà Đỗ Hoa Thịnh, các ngươi muốn ầm ĩ sao thì tùy các ngươi. Ngươi nhất định cứ bám ta không chịu buông, ngươi muốn gì?" Vương thị rất khó chịu, một trái hai phải cứ phải chỉ về mũi bà ta mắng, lúc trước cũng là ý tốt của bà ta, ai ngờ cả nhà lão nhị không biết điều!

"Hơn nữa, đã qua lâu như vậy, cũng không thấy các ngươi đến cửa, ai biết các ngươi có phải có chuyện gì khác không? Nếu như các ngươi sớm đến một chút, sự tình cũng sẽ không thành như vậy!"

"Cho tới bây giờ ngươi còn tìm lý do cho mình, cái gì đều do người khác, ngươi hoàn toàn không sai!" Khuất thị lắc đầu: "Được rồi được rồi, ta thấy ta vẫn nên báo quan, để cho mọi người nhìn xem, nhìn vào cái bản mặt của cả nhà này ra sao!"

Đỗ Hoa Luân mím môi một cái, mở miệng nói: "Được rồi, chuyện này, quả thực nương ta đã sai, nhưng vì ngươi mà cả nhà nhị ca ta đã ra tộc, các ngươi còn muốn như thế nào nữa? Các ngươi cứ ra điều kiện, có thể thỏa mãn chúng ta cố gắng thỏa mãn các ngươi."

Khuất thị cười nhạo một tiếng: "Có mấy cái tiền bẩn, thì tưởng mình ngon hả? Muốn dùng tiền để giải quyết, ta cho ngươi biết, tiền, lão nương đây không có thèm, Ngô gia ta còn chưa nghèo đến mức ngay cả cơm đều ăn không nổi! Ta không nói chuyện với các ngươi nữa, ta phải đi báo quan!"

Trương thị cắt ngang một tiếng: "Ngươi cứ việc đi, cho là chúng ta sợ ngươi sao? Gặp quan nhiều nhất chẳng qua bồi cho ngươi ít tiền tài, có điều ta vẫn nên nhắc nhở ngươi một câu, đừng để chuyện đi quá xa!"

Giao thiệp của Tạ gia ở trong thành rất lớn, cũng có quan hệ trong huyện nha, người Ngô gia vẫn cứ muốn đi báo qua, bà ta căn bản cũng không sợ!

Đỗ Hoa Luân cũng nói: "Chuyện này, nếu như muốn đi báo quan, đối với các ngươi cũng không phải chuyện gì tốt!"

Thấy bọn hắn bình tĩnh như vậy, trong lòng Khuất thị cũng có chút không yên, xem ra bọn họ có người trong quan phủ, cho nên mới không kiêng nể gì hết, căn bản cũng không đem bọn họ vào mắt!

Khuất thị cau mày, trong lòng càng tức giận, con ngươi bà ta đảo một vòng, mở miệng nó: "Vậy ngươi cứ chờ bị kiện đi!"

Vừa dứt lời, Khuất thị không muốn tiếp tục nói chuyện với đám người Đỗ gia nữa, mọi thứ đều đội quan lão gia phán quyết, có người thì sao chứ, bà ta cũng không tin tà có thể thắng chính, Đỗ gia hành động như vậy, bà ta phải thông báo khắp nơi, để bọn họ “Nổi danh” ở trong phòng!

Khuất thị quay đầu thương lượng với mọi người trong tộc, cuối cùng mọi người rời khỏi Đỗ gia! Trương thị mím môi, còn không phải là ảo não bỏ đi!

Vương thị lau nước mắt: "Lão tứ à, con không biết đâu, Đỗ Hoa Thịnh kia đáng chém ngàn đao, thậm chí ngay cả ta cũng dám đánh, đồ khốn nạn đó, chính là không phải con người!"

Trương thị thấy bà ta là tức giận, nói: "Người xem việc tốt của mình làm ra đi, gây ra chuyện lớn như vậy, không phải chúng ta còn về lau mông cho người! Lén sau lưng chúng ta nhận tiền sính lễ, người còn giấu chúng ta! Cũng chẳng trách nhị ca muốn đánh người!"

Vẻ mặt Đỗ Hoa Luân cũng không cao hứng, gọi ông ta trở về cũng chỉ để giải quyết chuyện vớ vẩn này, còn ầm ĩ đến trong tộc làm cho mất hết mặt mũi, Đỗ Hoa Luân cũng oán giận nói: "Nương, người có thể yên tĩnh một chút được không? Bây giờ con cũng là người có thân phận, người làm loạn như vậy, chính là làm cho mất hết thể diện! Một nhà nhị ca đều bị người đuổi đi, người còn muốn sao nữa? Còn muốn con đến cửa trút giận cho người sao?"

Miệng Vương thị run rẩy: "Ta... Ta..."

"Được rồi, đừng nói nữa!" Trương thị bực bội xua tay: "Còn còn tốt, khi đó người không đẩy Phương Phương nhà ta ra, nếu không ta sẽ không để yên cho người!"

Lão bà tử này làm việc càng ngày càng hồ đồ rồi, tận đáy lòng Trương thị rất chán ghét người mẹ chồng này, hơn nữa còn đề phòng bà ta, ở trong lòng quyết đính cách xa bà ta một chút, kiên quyết không thể để cho bà ta vào thành ở cùng mình, nếu không không biết lão bà tử này còn làm ra chuyện gì!

Phu thê Đỗ Hoa Luân về ngay cả nước cũng không uống, liền lại đi, trong lòng Vương thị cảm thấy rất là khó chịu, từng người ai cũng oán trách bà ta, bà ta cũng vì lão út, những năm này vì con út đã đắc tội hết mọi người, ngược lại không ngờ đến hắn không những không cảm kích còn đến oán trách bà ta.

Nhưng mà hai ngày sau, người Ngô gia thật đúng là lên nha môn báo quan, nói nói một nhà Đỗ Hoa Luân nhận sính lễ của người ta nhưng lại đem nữ nhi gả cho người khác, lúc Đỗ Hoa Luân nhận được tin liền tức đến muốn nổ phổi! Thế là lập tức đến tìm Tạ Lợi Trinh, muốn cho người Ngô gia một bài học!

Đối với những gì mà Khuất thị trải qua ở Đỗ Gia chính là vô cùng nhục nhã! Cuối cùng bà ta vẫn là quyết định báo quan, không chỉ là vì trút cơn giận này, càng là vì lấy lại công bằng. Bà ta cũng không tin, người của Đỗ gia lớn như thế nào, còn có thể một tay che trời hay sao? Cho dù là cuối cùng Đỗ gia thắng, bà ta chắc chắn sẽ đem chuyện này nói ra ngoài.

Khuất Thị cố ý tìm một trạng sư có tiếng ở trong thành, viết đơn kiện giao cho quan phủ, rồi dẫn nhi tử ở lại trong khách điếm, hai đứa cháu gái trong nhà nhờ người trong tộc chăm sóc. Sau khi Khuất thị vào thành, chủ động nói cảnh ngộ cho người khác, rất nhanh chuyện này đã truyền đi xôn xao, dù sao cuối cùng bà ta nhắc đến cô nương Đỗ gia đã đến Tạ gia, Tạ Gia lại là nhà giàu trong thành, lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nhất thời hai nhà Đỗ, Tạ thành đề tài nói chuyện trong trà dư tửu hậu của mọi người.

Mấy tháng này Đỗ Phương trôi qua Tạ gia không tệ, ngoại trừ mấy chị em dâu đối với nàng ta âm dương quái gở, đặc biệt là đại tẩu, rất không chào đón nàng ta, thậm chí còn nói xấu nàng ta trước mặt mẹ chồng, làm cho Đỗ Phương chịu không ít khổ đau!

Lúc Đỗ Phương nhìn đại tẩu Khâu thị, trong lòng cũng hận nàng ta, dựa vào cái gì mà nữ nhân cay nghiệt này lại cuối cùng thành thê tử danh chính ngôn thuận của Trí Viễn, mà nàng ta cùng Trí Viễn là tình đầu ý hợp, ngược lại phải lén lút! Ở Tạ gia còn phải bị đại tẩu bắt nạt! Nhưng mỗi lần nàng ta bị chọc tức, căn bản Tạ Duệ sẽ không ra mặt vì nàng ta, còn oán trách sao nàng ta lại kết oán với các tẩu tẩu, khỏi phải nói trong lòng Đỗ Phương có bao nhiêu buồn bực.

Ở chỗ Khâu thị bị chọc tức, Đỗ Phương cũng chỉ có thể tìm Trí Viễn ầm ĩ, nhưng mà hắn ta cũng không có cách nào, cũng chỉ khuyên nàng ta chịu đựng chút, tự mình mua vài món đồ đến để cho nàng ta nguôi giận thôi!

Sau mấy lần Đỗ Phương ăn thiệt ở chỗ Khâu thị, cũng đã thông minh hơn chút, mỗi lần đi thỉn an, đều là người đến đầu tiên, kiên trì một khoảng thời gian như vậy, mặc dù mẹ chồng vẫn chướng mắt thân phận của nàng ta, nhưng trong lời nói không còn bắt bẻ nữa, thỉnh thoảng sẽ sai cho mama cầm một ít điểm tâm đến cho nàng ta.

Hôm nay cũng không biết sao, sau khi rời giường mí mắt Đỗ Phương nhảy không ngừng, không hiểu sao trong lại sốt ruột đến luống cuống. Ăn sáng xong, đang nói chuyện với Xuân Nha ở trong phòng, mặt Tạ Duệ tức giận đùng đùng đến, Đỗ Phương liền vội vàng đứng lên, cụp mắt xuống ngoan ngoãn gọi một tiếng 'Phu quân '.

Gương mặt Tạ Duệ rất thôi, tức giận nhìn nàng ta, xụ mặt nói: "Ngươi còn ở đó an nhàn thoải mái đánh đàn, thể diện của ta đã bị ngươi vứt sạch rồi!"

Sau khi Đỗ Phương gả đến đây, nàng ta mới biết những cô vợ trẻ của đại hộ nhân gia chẳng những có xuất thân cao, còn rất tài giỏi, Đỗ Phương cũng chỉ biết có mấy chữ, còn cầm kỳ thi họa thì nàng ta không biết chút nào, ngày bình thường đám chị em cùng ngồi nhau nói chuyện nàng ta đều không hiểu, sau khi bị người ta cười chê mấy lần, Đỗ Phương quyết định học một ít thứ, thế là nàng ta lựa chọn học đàn.

Đỗ Phương không hiểu sao đang êm đẹp lại đùng đùng nổi giận, rõ ràng lúc đi còn rất tốt, buổi tối hôm qua lúc ân ái hắn ta đã nói sẽ đối xử với nàng ta thật tốt, quả nhiên nam nhân là không thể tin ! Đỗ Phương mím môi, hỏi: "Phu quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Tạ Duệ vừa nghĩ tới sau khi ra ngoài đã bị người ta chỉ trỏ, cuối cùng vẫn là người bên cạnh lắp ba lắp bắp đem tin tức đã truyền ở trong thành nói ra, Tạ Duệ mới biết được mình đã thành đề tài nói chuyện của người khác!

Vậy mà Đỗ Phương đã hứa cho người khác? Cuối cùng lại gả cho Tạ Gia, bây giờ người nhà kia đã đến thành báo quan, làm cho mặt mũi của Tạ gia đều ném sạch!

Tạ Duệ cắn răng nghiến lợi nhìn Đỗ Phương: "Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta xảy ra chuyện gì? Ngươi là đồ nữ nhân không biết xấu hổ!"

Nghe hắn ta chửi mình là không biết xấu hổ, Đỗ Phương cảm thấy tim mình đập thình thịch, tưởng rằng chuyện xấu của mình với Trí Viễn đã bị phát hiện, lập tức có chút hoảng sợ!

Tạ Duệ thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, cười lạnh một tiếng, liền vươn tay tát nàng ta một cái, nói với vẻ khinh thường: "Rõ ràng trước kia ngươi đã hứa cho người khác, cha ngươi cũng đã nhận sính lễ của người ta, là một nữ hứa hai nhà sao? Bây giờ người nhà kia đã đi báo quan, làm hại Tạ gia chúng ta trở thành trò cười trong thành!"

Đỗ Phương bụm mặt mình, không thể tin mà trừng lớn hai mắt, liền vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không có chuyện đó, cha thiếp chưa từng hứa thiếp cho nhà khác! Phu quân, người phải tin tưởng thiếp, thiếp chưa từng hứa với người khác!"

Tạ Duệ rất tức giận, bên ngoài cái gì cũng nói, còn nói là Tạ Gia cướp con dâu của người khác! Tạ Duệ nghe thấy những lời này thì vô cùng tức giận, bởi vì liên quan đến tướng mạo, hắn ta vẫn luôn tương đối tự ti, mặc dù xuất thân Đỗ Phương chênh lệch, nhưng diện mạo làm cho tạ Duệ rất là hài lòng, diện mạo của Đỗ Phương không kém gì với nhóm tẩu tẩu của nàng ta! Nhưng bây giờ nghe thấy bên ngoài nói trước kia Đỗ Phương đã hứa qua người khác, cuối cùng nàng ta lại gả cho mình, Tạ Duệ nhịn không được mà nghĩ, Đỗ gia gả nữ nhi cho mình, có phải là nhìn trúng tiền của Tạ gia bọn họ, mà cũng không phải là bởi vì Tạ Duệ hắn ta!

"Vậy ta hỏi ngươi, khi đó ngươi gả cho ta, rốt cuộc là ý của ngươi, hay là ý của cha ngươi?"

Đỗ Phương cắn môi, có chút do dự. Cái do dự trong nháy mắt này làm cho lửa giận Tạ Duệ bùng cháy hơn, sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh lùng nói: "Ta đã biết, các ngươi cũng chỉ là nhìn trúng tiền nhà chúng ta!"

"Không phải như vậy, phu quân, người phải tin tưởng thiếp, thiếp chưa từng có ý nghĩ như vậy! Thiếp đã là người của chàng, chàng nên tin tưởng thiếp!" Đỗ Phương cầm khăn lau nước mắt, một dáng vẻ đầy uất ức, Đỗ Phương biết mình lớn lên không kém, mấy tháng nàng ta qua lại giữa hai huynh đệ Tạ gia, biết cách làm sao cho mình đẹp hơn! Cho dù là khóc, cũng phải đẹp, chứ không phải là khóc lớn không có chút hình tượng nào.

"Những nữ nhi của nhà thiếp, trước chàng thiếp chưa từng gặp qua nam nhân khác. Cái gọi là “Lệnh của phụ mẫu, lời của bà mai” thiếp cũng là một nữ nhi trong sạch, ngày bình thường gia giáo rất nghiêm, cha mẹ đem thiếp hứa cho chàng, thiếp chỉ biết là, chàng mới là trượng phu của thiếp, là chỗ dựa của thiếp." Đỗ Phương khóc lóc kêu lên.

Tạ Duệ nghe lời này lửa giận đã tan một chút, hắn thở dài, nói: "Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc trước kia cha ngươi có hứa gả ngươi cho người khác không?"

"Không có. Nếu thiếp không phải là cô nương trong sạch, lúc trước sao có thể cùng nhà chàng nghị thân chứ? Sao cha thiếp có thể dám lừa nhà cháng chứ?"

Tạ Duệ nhìn vẻ mặt nàng ta không dám nói láo, mím môi nói: "Được rồi, nếu ngươi đã không biết chuyện này, ta cũng không hỏi ngươi nữa. Những ngày này ngươi cứ ở trong viện, đừng có đi đâu hết. Ta đi tìm cha thương lượng."

Sau khi Tạ Duệ đi, Đỗ Phương biến sắc, lúc này nói với Xuân Nha: "Ngươi mau về nhà một chuyến, hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Đỗ Phương dùng lực nắm chặt khăn trong tay, mày nhíu lại cùng một chỗ, rốt cuộc ai ở sau lưng hại nàng ta? Nếu như để nàng ta biết, nàng ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên!

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi China
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.