Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đỗ Tam Nương cảm thấy mình thực sự quá là ích kỷ

Phiên bản Dịch · 3552 chữ

"Nhưng mà… Sính lễ của ta.."

"Năm mươi cân bột mì, một xâu tiền kia của ngươi cũng không phải ta nhận, ngươi đừng có đến tìm ta!" Gương mặt Đỗ Hoa Thịnh rất kiên quyết, quay đầu nhìn vợ con, vẫy tay về phía bọn họ: "Đi thôi, tin tưởng cha, cha sẽ làm ra một ngôi nhà mới."

Đỗ Tam Nương đi đến trước mặt Đỗ Hoa Thịnh, ngẩng đầu lên nhìn kỹ ông ấy, trước kia người nam nhân này gặp chuyện gì cũng đều âm thầm chịu đựng, cho nên bọn họ cho rằng ông ấy rất nhu nhược! Nhưng mà chính một nam nhân hèn nhát trong mắt người khác, cuối cùng lại nguyện ý từ bỏ tất cả, chỉ vì che chở nữ nhi của mình!

Khóe mắt Đỗ Tam Nương lóe lên lệ quang, nàng hít vào một hơi, không cho nước mắt rớt xuống: "Cha, nữ nhi rất biết ơn người! Cảm ơn người cuối cùng lựa chọn là che chở cho con, dù bỏ ra cái giá cao như vậy! Thì ra cha của ta lại là một người vĩ đại như thế. Mặc dù không còn gia sản nữa, nhưng con tin tưởng, chúng ta sẽ tạo được, sau này một nhà chúng ta lại hòa thuận sống chung lần nữa, không còn những chuyện phiền lòng đến quấy rầy chúng ta."

Trong tay Đỗ Tam Nương cũng có một số tiền, lúc này nàng vô cùng cảm thấy may mắn khi trước kia cất số tiền đó, cũng không có đem đi sửa lại phòng, nếu không thì thật sự đã tiện nghi cho người khác! Bọn họ rời khỏi ở đây, cũng chưa chắc không phải là một khởi đầu mới. Những người này vì chút lợi nhỏ mà bức bách nhà nàng, một ngày nào đó, bọn họ sẽ hối hận vì quyết định hôm nay!

Đỗ Tam Nương lau con mắt, đỡ cánh tay Đỗ Hoa Thịnh, nói: "Cha, chúng ta về thôi."

Da mặt Khuất thị đỏ bừng lên, mở miệng nói: "Ta mặc kệ các ngươi giải quyết như thế nào, dù sao lúc trước Đỗ gia các ngươi nhận lấy sính lễ của ta, nếu ngày hôm nay các ngươi không giải quyết ổn thỏa cho ta, ta liền đi báo quan!"

Mình ầm ĩ đến nữa ngày lại giống như lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng! Dù thế nào Khuất thị cũng không nuốt trôi cơn tức này, nếu người của Đỗ gia không cho bà ta một câu trả lời, bà ta nhất định sẽ đem tiếng xấu Đỗ gia truyền khắp mười dặm tám thôn, xem ai còn dám làm thông gia với người Đỗ gia.

Đỗ Tam Nương đứng vững, nghiêng đầu nhìn về phía Khuất thị, cất giọng nói: "Cả nhà chúng ta đã ra tộc, ngươi muốn một lời giải thích thì cứ tìm bọn họ, nhà chúng ta không có liên quan nào! Trên người ta có hôn ước, thím nói chuyện vẫn là nên chú ý một chút, nếu đi nói lung tung, vị hôn phu của ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!"

Da mặt Khuất thị run lên, vẫn còn nhớ nỗi đau da thịt vừa rồi, nàng cắn răng, hai mắt sắc bén chằm chằm Vương thị, Vương thị đuổi Đỗ Hoa Thịnh đi, còn chiếm được một ít gia sản, đang rất cao hứng, lúc này bị Khuất thị nhìn chằm chằm, bà ta thấy rất chột dạ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, im lặng không nói gì, giả vờ cái gì cũng không biết!

Khuất thị thấy bà ta không dám đối mặt với mình, cơn tức giận ở ngực bốc lên, chạy mấy bước đến, nắm lấy cổ áo Vương thị: "Ngươi đã nhận sính lễ của ta, hiện tại phải đưa một nàng dâu cho ta!"

Vương thị chưa từng gặp mặt Khuất thị, lúc trước chỉ là bà mối làm trung gian giới thiệu, hơn nữa khi đó là thời kỳ đặc biệt, hai bên chỉ là giao hẹn qua miệng, cũng không viết cái loại văn thư khế ước gì. Vương thị cũng đã quên mấy chuyện vặt này, nếu không phải hôm nay hai mẹ con Lâm Bảo thôn đến đây, bà ta thật sự sẽ không nhớ nổi chuyện này!

"Ngươi mau buông tay, con dâu gì chứ, ta không biết ngươi!" Vương thị mở miệng chửi rủa, giọng nói lớn hơn bà ta, có chút phô trương thanh thế.

Khuất thị nắm lấy cổ áo bà ta không chịu buông tay: "Bà đừng có chối, năm đó bà mai đã nói rất là rõ ràng, cho dù không có văn thư, nhưng bà cũng đã nhận sính lễ của ta, thì bà phải giao cho ta một người sống sờ sờ!"

Đôi mắt Vương thị lóe lên, năm đó chính là bà ta tham chút đồ này, lại nghĩ đến Tam Nương nhà lão nhị cũng đã đến tuổi, liền thuận miệng đáp ứng, ai ngờ sau khi bà ta đến nhà lão nhị nói, lại bị cự tuyệt. Sau đó Vương thị đã từng nghĩ đến nếu không trả lại sính lễ cho người ta, nhưng đồ đã ở trong tay, muốn bảo bà ta nhả ra thì không nỡ! Vương thị cứ kéo dài mỗi ngày vậy, qua lâu như vậy, cũng không thấy đối phương đến cửa, trong lòng Vương thị còn thấy may mắn, lại nghĩ đến lúc trước hai bên chẳng qua chỉ hứa hẹn qua miệng, có lẽ đối phương cũng đã quên chuyện này.

"Hôm nay người không cho ta, vậy thì ngươi chờ bị kiện đi! Đã nhận sính lễ của ta còn muốn chối, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Đỗ gia các ngươi ham sính lễ nhà khác, nhận xong rồi quay đầu lại không chịu thừa nhận, sau này ai còn dám cưới nữ nhi Đỗ gia của các ngươi chứ?" Khuất thị thực sự rất căm tức, nếu sớm biết những người này sẽ chơi xấu, chắc chắn bà ta sẽ không chỉ dẫn một mình nhi tử đến đây!

"Ta cho ngươi biết, đừng có cho chúng ta là cô nhi quả mẫu mà dễ bắt nạt! Ngươi đến Lâm Bảo thôn hỏi thăm một chút, Ngô gia ta cũng không thua kém Đỗ gia các ngươi đâu, nếu các ngươi bắt nạt chúng ta vì Ngô gia không có người, vậy thì không có cửa đâu!"

Thật sự Khuất thị không hề sợ người Đỗ gia, Ngô gia bọn họ ở Lâm Bảo thôn cũng coi như là một đại tộc, nếu như Đỗ gia muốn bắt nạt bà ta, vậy thì sai lầm rồi.

"Được, lúc đầu ta nhận sính lễ của ngươi, nhưng mà ta cũng đã nói, hứa cho người là Đỗ Tam Nương, ngươi muốn ầm ĩ thì tìm bọn họ mà ầm ĩ, tìm ta cũng vô dụng thôi!" Vương thị bắt đầu chối, bảo bà ta giao người là chuyện không thể, bà ta không tìm được người nào!

Cả nhà Đỗ Hoa Thịnh còn chưa đi, bởi vì thấy Trác tú tài đến đây, cả nhà bọn họ đều có chút bất ngờ, hơn nữa còn là chuyện mất mặt như vậy, Đỗ Hoa Thịnh cảm thấy rất là xấu hổ.

Trác tú tài nhìn cả nhà bọn họ, trái lại không ngờ đến mặc dù gia đình này nghèo khó, lại có dũng khí lớn vậy! Không tiếc dùng phương thức cực đoan nhất, cũng muốn chống lại đến cùng, trên đời này, người dám không phục tông tộc, thật đúng là không có nhiều! Trác tú tài có chút bội phục với hai phu thê nhà này.

Trong hai năm qua Đỗ Phong đã hiểu không ít đạo lý, hắn hiểu được cái gì gọi là 'Ra tộc', nhưng cả nhà bọn họ chưa làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, cuối cùng lại rơi xuống kết cục như vậy. Trong lòng Đỗ Phong có hơi ngỡ ngàng, hắn không hiểu những người trong tộc thường đối bọn họ hòa ái dễ gần như thế nay sao lại cay nghiệt đến vậy, không có chút tình người nào!

Vương thị bảo Khuất thị đến tìm cả nhà Đỗ Hoa Thịnh ầm ĩ, nhưng mà bây giờ Đỗ Hoa Thịnh đã bị trục xuất ra khỏi tộc, thì đã không còn là người của Đỗ gia! Bảo Khuất thị tìm nhà Đỗ Hoa Thịnh ầm ĩ, Khuất thị cũng không có ngu ngốc như vậy, cái nhà Đỗ Hoa Thịnh này không hề dễ đối phó, hơn nữa bây giờ người ta đã không còn là người của Đỗ gia nữa, bọn họ lại không có giữ sính lễ, nếu như bà ta cứ quấn lấy nhà Đỗ Hoa Thịnh đòi một lời giải thích, căn bản là không có tác dụng gì!

"Tâm địa của người nữ nhân này thật là ác độc! Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, đến cả con ruột mà ngươi cũng đối xử như vậy, nữ nhân ác độc như ngươi, đúng là thế gian này hiếm có. Ta cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu! Xuyên nhi, con lập tức về Lâm Bảo thôn, gọi các thúc bà của con đến đây! Hôm nay lão nương sẽ canh giữ chỗ này, ngươi muốn ầm ĩ với ta, thì ta sẽ ầm ĩ với ngươi đến cùng, xem ai chịu được ai đây!" Hôm nay Khuất thị quyết tâm nhất định phải đọ sức với lão bà Đỗ gia này một trận, nhất định phải phân ra thắng thua!

Lúc trước Ngô Xuyên bị Lục Trạm đánh một trận, trên mặt đều bị thương, mặc dù trong lòng hắn ta cũng rất tức giận, có điều thấy cả nhà người này đã bị trục xuất ra khỏi tộc, chút hận thù này trong lòng Ngô Xuyên cũng tiêu tan, thậm chí thầm nghĩ nếu không phải do mẹ con bọn họ hùng hổ dọa người đến đây, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Ngô Xuyên bất đắc dĩ nói: "Nương, con thấy coi như là xong rồi đi, ầm ĩ thành như vậy, cho dù Đỗ gia bọn họ nguyện ý gả con gái đến đây, khuê nữ của những người như vậy con cũng không dám lấy! Con thấy những gì đã qua không bao giờ có thể quay trở lại, cho dù lấy được đồ về, cũng không giàu lên!"

Khuất thị lắc đầu: "Ta không chịu! Chuyện này đừng mong ta bỏ qua như thế! Xuyên nhi, còn không mau đi! Ở đây có nương chống đỡ, ta cũng không sợ bọn họ!"

Ngô Xuyên đành phải trở về, hắn ta đi qua một nhà Đỗ Hoa Thịnh, trong lòng rất là áy náy, nhưng mà chuyện đã đi đến nước này, nói cái gì cũng vô dụng, Ngô Xuyên thở dài, chạy chậm đến tìm xe lừa nhà mình.

Đỗ Hoa Thịnh mang vợ con trở về nhà, Sử thị thấy bọn họ trở về, vội hỏi giải quyết chuyện sao rồi, Dương thị nhìn lão nương của mình, không nhịn được mà thấy trong lòng đau xót, chảy nước mắt nói rõ mọi chuyện ra. Sử thị sống mấy chục năm thế, còn chưa từng thấy người mẫu thân nào như vậy, cho dù là một phụ nhân hồ đồ, cũng sẽ không đối xử con mình một cách khắc nghiệt và hèn hạ như vậy! Còn đem người trục xuất ra khỏi tộc!

Đỗ Tam Nương vào nhà đổi bộ y phục khác, sau khi đi ra nhìn cái viện tử quen thuộc này, trong lòng cũng không thoải mái. Sau này, ngôi nhà không còn là của bọn họ nữa. Đỗ tam Nương đi đến bên người Dương thị, khuyên nhủ: "Nương, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta sẽ có cách giải quyết được khó khăn!"

Vừa rồi ở trước mặt nhiều người vậy, cũng phải có chút khí phách để bọn họ không coi thường, nhưng lúc này đều là người trong nhà, Dương thị lộ ra vẻ ảm đạm, bà ấy nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Lúc này đến cả nhà cũng không có, hôn sự của con cũng không còn bao lâu nữa, này không có nhà, trong thời gian ngắn vậy không tìm đâu ra chỗ thích hợp để ở, sau này con xuất giá, nếu không có túp lều, sẽ thành bộ dạng gì! Lại nói cái viện này, đều là ta và cha con tích góp mua từng ít, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, hiện tại bà ta nói muốn lấy đi là lấy đi, trong lòng ta rất là khó chịu!"

"Nương, kiểu gì chúng ta cũng vượt qua cửa ải khó khăn này, hôm nay là sinh nhật của con, người xem Trác tiên sinh cũng đã đến đây, chúng ta cũng không thể để khách ở đói được!"

Dương thị đưa tay lau nước mắt: "Cũng đúng, Trác tiên sinh đến, không thể để cho khách lúng túng được."

Hai mẹ con vào phòng bếp nấu cơm, vốn dĩ nghĩ hôm nay sẽ ăn mừng vô cùng náo nhiệt, nhưng bây giờ lại ầm ĩ thành như vậy, nhà bọn họ bị trục xuất ra khỏi tộc, những người khác cũng không tiện tới. Một ngày vui thế, cứ như vậy mà bị hủy, nhìn trong phòng bếp có nhiều đồ ăn được chuẩn bị, Dương thị nói: "Chúng ta sẽ ăn thật là vui. cho những người kia nhìn xem, chúng ta không sợ!"

Lúc ăn cơm Lục Trạm mời cả nhà nhạc phụ nhạc mẫu ở lại nhà mình, hắn chỉ sống có một mình, trong nhà cũng rộng rãi, hoàn toàn đủ cho một nhà bọn họ ở lại!

Đỗ Hoa thịnh cùng Dương thị liên tục khoát tay, sao có thể như vậy được, bọn họ cũng không có khả năng đến nhà con rể ở, này sao ăn nói được đây!

Sử thị cũng mở miệng nói con mình cùng đứa con rể về nhà mình trong thời gian ngắn, chờ quay đầu tìm được chỗ rồi rời đi cũng không muộn. Dương thị thở dài, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, trước tiên về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn, lại nghĩ cách. Nhưng chắc chắn không thể ở nhà mẹ đẻ lâu được, nương cùng huynh trưởng sẽ không sao, nhưng nhất định trong lòng tẩu tử sẽ có suy nghĩ khác.

---

Trác tú tài ở Đỗ gia đến giờ Thân mới đi, Đỗ gia xảy ra chuyện như vậy, ông ấy cho Đỗ Phong ở lại nhà vài ngày, rồi nói Đỗ Hoa Thịnh có cần giúp đỡ gì, cứ mở miệng nói, nếu mà trong khả năng giúp được thì sẽ giúp!

Sau khi tiễn Trác tú tài về, Đỗ Hoa Thịnh ngồi trên chiếc ghế đẩu trước cửa nhà, ngẩn người nhìn viện tử. Dương thị đang nói chuyện với nuông, xảy ra chuyện như vậy Sử thị muốn trở về trước một chuyến, qua hai ngày nữa sẽ đến.

Dương thị tiễn mẹ ruột rồi chậm rãi trở về nhà, thấy Đỗ Hoa Thịnh ngồi ở chỗ đó, bà ấy đi đến nói: "Đương gia, ông cũng đừng buồn, giống như ông nói, chúng ta có tay có chân, đương nhiên có thể lại mua được ngôi nhà mới. Lại nói, coi như sau này nhà chúng ta sẽ yên tĩnh hơn nhiều, sẽ không còn bị những người này quấy rầy!"

Mặc dù không có gia sản, nhưng bọn họ tách ra, hoàn toàn vạch rõ ranh giới với đám người Vương thị, hôm nay Vương thị nói đến mức cắt đứt quan hệ như vậy, xem bà ta sau này sẽ ra sao!

"Những năm này, bà đã vất vả rồi." Đỗ Hoa Thịnh nói xong thở dài: "Ta không ngờ, bà ấy lại đối xử với ta tuyệt tình như vậy. Khi còn bé, ta là người mà bà ấy ghét nhật, huynh đệ tỷ muội nhiều như vậy, chỉ có ta bị đánh bị mắng nhiều nhất, mặc kệ làm chuyện gì bà ấy đều không hài lòng. Cho đến nay, ta tưởng rằng mình làm không tốt chỗ nào mới làm cho bà ấy không thích, hiện tại xem ra, rõ ràng là bà ta chưa từng thích ta, bà ấy coi như ta là kẻ thù của mình!"

Dương thị lau mắt một cái, trấn an nói: "Ta biết trong lòng ông khó chịu, ta cũng cảm thấy vậy. Nhưng mà ông là trụ cột của nhà chúng ta, nếu ông bị đổ, thì bảo mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ? Quan trọng người khó chịu nhất chính là Tam Nương, dáng vẻ này của ông, để con bé nhìn thấy không chừng sẽ khó chịu hơn! Nhưng ta cực nhọc khổ sở nuôi nữ nhi lớn, muốn để ta nghe theo bọn họ đưa nữ nhi đi chịu khổ, còn chia rẽ nhân duyên của con bé cùng Lục Trạm, ta không làm được chuyện như vậy! Tiền tài với nhà so với đứa trẻ, thì đứa trẻ mới là thứ quan trọng nhất!"

Sau khi mất hai đứa bé kia, Tam Nương ra đời làm cho hai phu thê tin vào cuộc sống hơn, đối với đứa con gái này, có thể nói phu thê Dương thị đối xử với nàng không kém gì Đỗ Phong! Muốn bảo bọn họ phá hủy nữ nhi như vậy, bọn hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Đỗ Tam Nương đang dọn dẹp trong phòng bếp, trong lòng rất không thoải mái, nàng thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn cha mẹ trong sân, gương mặt tràn đầy mỏi mệt, tuy hai người bọn họ đang nhỏ giọng nói chuyện, nhưng vẫn là bị nàng nghe thấy được.

Trong lòng nàng rất là khó chịu, phần ân tình này, bảo nàng sao có thể trả hết đây? Nàng cũng không phải là nữ nhi thật sự của bọn họ, chỉ là một cô hồn dã quỷ thôi, đến đây được mấy năm, mặc dù cũng đang dần dần thích ứng, nhưng tận sâu trong lòng mà nói, Đỗ Tam Nương vẫn chưa thật sự tiếp nhận những thứ! Thậm chí ngay cả hai người Đỗ Hoa Thịnh và Dương thị, mặc dù nàng cũng có tình cảm với bọn họ, nhưng phần tình cảm này chưa sâu đến mức mà nàng nguyện ý từ bỏ hết tất cả vì bọn họ! Lúc tông tộc Đỗ thị ép bọn họ, trong lòng nàng nghĩ trước tiên là mình, nàng thậm chí cũng không tin hai phu thê này sẽ lấy lại công bằng cho mình trước sự áp lực của tông tộc! Cho nên nàng quyết định muốn thoát khỏi sự khống chế của tông tộc, lúc nàng nói muốn ra tộc, thậm chí đã nghĩ đến khả năng mình sẽ bị trục xuất khỏi tộc và thậm sẽ bị những người này thẹn quá mà đánh chết nàng! Nếu mà khi đó phu thê Đỗ Hoa Thịnh lựa chọn từ bỏ nàng, nàng cũng sẽ không trách bọn họ. Nhưng cuối cùng, bọn hắn lại nguyện không cần tất cả mọi thứ, lựa chọn che chở cho nàng! Toàn tâm toàn ý như thế, so với bọn họ, Đỗ Tam Nương cảm thấy mình thực sự quá là ích kỷ.

Cắn chặt răng, nàng thề chắc chắn sẽ làm cho cả nhà sống thật là tốt! Vương thị đối với một nhà bọn họ, với kẻ gây họa này, thù này nàng chắc chắn sẽ báo, không cho bà ta chút dạy dỗ, Đỗ Tam Nương không nuốt trôi cơn tức giận này!

Lục Trạm đứng ở bên cạnh, nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, mở miệng khuyên nhủ: "Muội cũng đừng quá khó chịu, cũng đừng đem lỗi mọi chuyện đổ trên đầu của mình, căn bản là chuyện này không liên quan đến muội. Muội yên tâm, ta cũng sẽ không vì vậy mà chán ghét muội, sau này cha cùng nương, ta cũng sẽ đối xử hai người giống như cha nương ruột của mình. Ai còn dám đến cửa bắt nạt chúng ta, ta nhất định sẽ cho hắn biết lợi hại!"

Chuyện hôm nay, vì Lục Trạm là người khác họ, cũng không có cách nào quản. Chờ sau khi hắn và Tam Nương trở thành người một nhà, những người này còn dám bắt nạt bọn họ, thì không có dễ dàng như vậy nữa đâu!

Đỗ Tam Nương mím môi, nói: "Lục đại ca, làm phiền huynh vào trong thành tìm hiểu có nhà nào thích hợp không, ta muốn mua một cái viện tử ở trong thành, để phụ mẫu thay đổi môi trường xung quanh! Cũng để cho bọn họ biết, rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ trôi qua càng tốt hơn."

Bạn đang đọc Tiểu Nương Tử Của Nhà Thợ Rèn của Tiếu Khẩu Thường Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi China
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.