Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạm biệt

Tiểu thuyết gốc · 1484 chữ

Thời gian dần trôi qua, 6 năm qua đi nhưng mọi thứ ở làng Bitu vẫn không có gì thay đổi nhiều. Vẫn là những ngôi nhà bằng gỗ giản dị được bao quanh bởi rừng cây Joag. Tuy nhiên, hôm nay trên các con đường mọi người đi lại tấp nập hơn mọi ngày vì 3 ngày nữa là bắt đầu năm học mới tại tất cả các học viện trên cả vương quốc. Vậy nên các bậc cha mẹ vội vàng mua sắm, chuẩn bị đồ dùng cho những đứa con của mình.

Thế nhưng trái lại với không khí nhộn nhịp ở khắp nơi, một ngôi nhà ở tận cùng phía Tây làng Bitu giáp với rừng cây Joag cảnh vật lại rất yên bình.

- 180...181...182...

Trước ngôi nhà, một thân hình nhỏ bé đang tích cực chống đẩy, miệng không ngừng đếm. Khó tin là cậu chỉ trông khoảng 6 tuổi đã chống đẩy đến hơn 180 lần nhưng mặt vẫn không đỏ, hơi thở vẫn bình thường.

- Anh hai ơi! Vào ăn sáng kìa!

Đột nhiên một nói nhỏ nhẹ vang lên. Từ trong nhà một cô bé khoảng 4 tuổi trông khá dễ thương chạy ra. Cô bé như búp bê với đôi mắt màu nâu, mái tóc nâu để xõa ngang vai, làn da trắng, má hồng, mặc một chiếc váy trắng, cài một cái nơ trắng. Cô bé tiến lại gần cậu, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tò mò.

Vừa thấy cô tới gần, cậu bé cũng ngừng tập, và đứng dậy tiến về phía cô bé.

- Anh vào ngay đây.

Cậu mỉm cười rồi đưa tay nhéo nhéo má cô bé khiến cô chun cái mũi nhỏ khó chịu vì cái thói quen kì cục này của cậu. Sau đó cậu dắt tay cô vào nhà.

Trong nhà cha và mẹ cậu đều đã ngồi vào bàn. Thấy vẻ mặt bực bội của hai người, cậu gãi gãi đầu cười trù trừ rồi ngồi vào bàn. Cô bé vì còn bé nên ngồi giữa cha mẹ để hai người dễ chăm sóc hơn. Cậu bé nhìn mọi người, nhoẻn miệng cười rồi bắt đầu ăn.

Cậu bé này không phải ai khác mà chính là cậu bé Verdero chào đời trong đêm giao thừa cách đây 6 năm. không những thế, linh hồn cậu lại chính là người thanh niên được Chion dùng phép thuật đưa đến nơi này. Cậu vừa ăn vừa nhớ lại cái ngày khi cậu chào đời. Thậm chí đến bây giờ cậu vẫn không tin tưởng được là điều này có thể xảy ra. Cậu vẫn nhớ cảm giác rúng động khó tả khi nhìn thấy đôi tay trẻ con của mình, cảm giác cuộc sống thật tươi đẹp khi mình lại được sống một lần nữa, và hơn hết là niềm vui khi lại được sống trong không khí ấm áp của gia đình. Nhìn khuôn mặt của cha, mẹ và em gái, môi cậu khẽ nở một nụ cười hạnh phúc dù khoé mắt cậu đang rưng rưng.

6 năm qua cậu cũng bắt đầu hiểu sơ về thế giới này. Cậu hiện đang ở một ngôi làng nhỏ tên Bitu thuộc vương quốc Ina, mà vương quốc Ina chỉ là một vương quốc rất nhỏ trên tinh cầu tên Tada. Cậu còn nhận ra tại thế giới này còn có sự hiện diện của phép thuật và có vẻ còn có vô số quái vật. Nghĩ đến đây là cậu lại cảm thấy hưng phấn. Sự hưng phấn của một game thủ được sống trong một thế giới chỉ có trong game.

- Roro! Roro!....

Giọng nói Hinae vang lên làm cắt ngang suy nghĩ của Verdero. Cậu như người mất hồn quay qua hỏi Hinae:

- Vâng! Có gì vậy mẹ?

- Con suy nghĩ gì mà mẹ gọi nãy giờ không nói năng gì vậy?

- Có...có gì đâu mẹ. Hì...Hì... Mà nãy mẹ nói gì vậy ạ?

Verdero gãi gãi đầu cười gượng.

- À thì...

Sột...Sột...

Hinae vừa mở miệng nói thì bên cạnh vang lên tiếng Gread xì xụp húp súp. Mặt Hinae đen lại, cô liền véo chồng một cái thật đau rồi nói:

- Anh nói đi!

Gread nhăn mặt vì đau, cười khổ:

- Nói gì cơ???

Hinae lườm Gread, không nói gì.

- À! À! Anh nhớ rồi, nhớ rồi.

Gread vỗ vỗ gáy, bộ dáng như sực nhớ ra chuyện gì đó. Rồi anh quay sang nói với Verdero:

- Roro! Hôm nay con bắt đầu đi học đó.

Verdero mắt chữ O mồm chữ A vì ngạc nhiên:

- Đi học?

- Đúng rồi, lát ăn xong con tự mình đến học viện được chứ? Sơ cấp học viện Kuha cha mẹ hay dẫn con đi thăm anh cả Biroth của con đó, con nhớ chứ? Cha mẹ còn một số việc phải làm nên không đưa con đến học viện được.

Gread vừa nói, tay vừa cắt một miếng thịt Heln (một loài vật màu hồng, có thân hình tròn vo và đôi chân ngắn ngủn. Nó không có đầu, tất cả bộ phận như mắt mũi miệng đều nằm trên thân. Chân ngắn nhưng di chuyển khá nhanh. Chúng được nuôi trên khắp tinh cầu và là nguồn cung cấp thịt chủ yếu vì số lượng đông và khả năng sinh sản cao) bỏ vào chén của Verdero.

- Vâng! Tất nhiên là được ạ. Con tự đi được, cha mẹ yên tâm.

Verdero phấn khích đáp lại. Trong lòng cậu bắt đầu nổi sóng.

"Đi học? Chắc chắn là học phép thuật rồi. Ô yeah! Có bạn mới nữa chứ. Và tất nhiên là sẽ có gáiiiii nữa."

Cậu nghĩ vẩn vơ. Bất tri bất giác mặt cậu nở một nụ cười khá đê tiện.

30 phút sau.

- Con đến học viện phải ngoan, nghe lời thầy cô nghen. Có chuyện gì phải nói với anh cả. Khi nào rãnh về thăm cha mẹ nhé.

Hinae vừa nói vừa vuốt vuốt lại đồ cho Verdero, khoé mắt cô cũng rưng rưng nước khiến Verdero cảm thấy trong lòng ấm áp. Cậu vươn tay ôm lấy Hinae và nói:

- Con biết mà mẹ. Mẹ yên tâm, đừng quá lo lắng cho con. Con lớn rồi mà.

Rồi cậu lại gần Mira, cô em gái mới 4 tuổi của Verdero. 4 năm trước, cậu lần đầu tiên chứng kiến sự ra đời của một sinh linh ở thế giới này. Cậu khá ngạc nhiên việc con người ở đây lại được sinh ra từ trứng. Cậu cũng không quên được cảnh tượng Mira chào đời. Khi cô bé xuất hiện với thứ ánh sáng thần thánh bao quanh tựa như một thiên sứ giáng trần.

Cậu nhéo nhéo má cô bé và nói:

- Út ở nhà phải nghe lời cha mẹ, không được hư hay khóc nhè đâu nha.

Cô bé cúi đầu, day day mũi chân, thút thít:

- Út muốn đi học với anh hai với anh cả cơ...híc...híc...

Verdero vuốt tóc cô bé, an ủi:

- Vậy Út phải ăn nhiều, mau lớn mới đi học với anh hai và anh cả được chứ.

- Vâng....

Mira vẫn cúi đầu, miệng lí nhí. Verdero mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc Mira lần nữa rồi đứng dậy. Cậu quay sang nhìn Gread với ánh mắt đầy quyết tâm. Đáp lại ánh mắt của cậu, Gread khẽ gật đầu hài lòng.

- Cha, mẹ và em ở nhà giữ gìn sức khoẻ, con đi đây ạ.

Nói đoạn cậu dứt khoát quay người lại rồi bước nhanh trên con đường.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé dần khuất xa, Hinae lo lắng hỏi Gread:

- Như vậy có ổn không vậy anh, Roro vẫn còn quá nhỏ, em sợ nó gặp chuyện gì...

Gread mỉm cười nhìn cô:

- Không sao đâu em, mọi chuyện anh lo xong xuôi rồi, em yên tâm. Em đưa con vào nhà trước đi.

- Vâng...

Cô đáp lại rồi năm tay Mira dẫn vào nhà. Cô tin tưởng lời Gread vì chỉ có cô mới biết chồng mình là người như thế nào, cô tin không có việc gì mà anh không làm được.

Cạch!

Cửa vừa đóng lại thì phía sau Gread bỗng trống rỗng xuất hiện một bóng người. Anh cũng không quay lại, chỉ nói nhỏ:

- Ngươi đi theo bảo vệ thằng bé. Nhớ là chỉ khi nào tính mạng nó bị nguy hiểm mới giúp nó. Và tuyệt đối không để nó phát hiện ra ngươi.

- Vâng, chủ nhân!

Bóng người phía sau đáp lại, giọng nói của hắn khàn khàn không giống giọng nói của nhân loại bình thường. Vừa nói xong bóng người dần mờ dần rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Gread nhìn lên bầu trời, khẽ lẩm bẩm một câu rồi thở dài, quay vào trong nhà.

Lại là chương 1 tháng ạ ^^<

Bạn đang đọc Bất Tử Huyết Yêu sáng tác bởi Smillevil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Smillevil
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.