Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dính Chưởng

Tiểu thuyết gốc · 1215 chữ

Chương 13 dính Chưởng

CÔNG TY VƯƠNG THỊ

Vương Nhất Bác đang đứng trước cánh cửa kính, Tiêu Chiến có thể nhìn thấy anh ngồi với tư thế nghiêm chỉnh ,đôi mắt dán chặt vào chuỗi văn kiện, từng ngón tay thon dài chạy tung tăng trên bàn phím dáng vẻ thật là soái a lại đáng yêu quá.

    

  • Cốc...Cốc*

       -

" Vào đi"

Đẩy cửa bước từng bước nhẹ nhàng đi về phía anh.

   -

" Để đấy tí tôi xem"

Anh cảm nhận có người lạ vào phòng mà không hề có ý định rời  đi,ngước lên:

   

Em, sao lại đến  đây

Ở nhà chán quá em lên đây đưa cơm cho anh"

   -"  Anh đã nói rồi việc của em  sao rồi, anh 2 em cho em nghỉ ngơi 1 tháng, cho nên em mới rãnh rỗi mới tìm anh

   Em muốn nấu đồ ăn cho anh ,vậy mà em cất công đến đây, vậy mà anh muốn  đuổi người hở .vậy thôi em về

Phan đã anh không  có nói em không đến tìm anh chứ

   Em  ăn uống gì chưa

   -"

Đến ăn cùng anh nè

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ bây giờ cũng gần một giờ rồi ,vậy mà trên người cậu đang đổ mồ hôi lấm tấm ,từng giọt mồ hôi chảy từ má, xuống phần lớp áo sơ mi rộng ướt cả một mảnh in đậm lên da thịt bó sát vào vòng  eo nhỏ nhắn nhìn là muốn ăn thịt thỏ  rồi

Một giờ rồi, sao em  còn chưa ăn?"

   -"

Hồi nãy em bị mù đường cho nên em mới lạc đường may có người tốt chỉ đường đến đây "

   -"

Vậy người chỉ đường là nam hay nữ

Tiêu Chiến trả lời là nữ ạ

Được em dám nói, được tối nay tôi không qua nhà em tôi mà không cho liệt giường thì tôi không phải Vương Tổng

Anh Nhất Bác ,em nói là em lạc đường, cho nên người ta chỉ giúp em tới công ty anh mà .

Vương Nhất Bác nghe đến' lạc đường' từ  đôi môi nhỏ nhắn cậu phát ra

khiến cho anh cau mày,lo lắng , cậu đang trong quá trình nghỉ phép cho nên lỡ đâu ra đường thấy cậu cute dễ thương mũm mĩm thế lại bắt cậu đi thì sao, cậu  mất đi thì anh làm sao mà sống được.

   -" Lần sau em ở nhà đi anh sẽ nói với Tiêu Chính chừng  em không cho em  ra ngoài đường sẽ gặp  nguy hiểm"

 

Anh Nhất Bác ,Em Ở nhà chán lắm

Đột nhiên cậu nhớ ra gì đó ,đôi bàn tay nhỏ nhắn sau lớp áo sơ mi cho ra cái cặp lồng màu xanh lam nhỏ nhắn, lắc qua lắc lại chạy nhanh đến ghế sofa kéo cánh tay của anh đặt xuống bàn ấn người xuống ghế từ từ bày ra từng món từ cặp lồng, anh cũng tự giác xới cơm, chia đũa đưa cho Tiêu Chiến

   -" Cái này là em làm hả

   -" Sáng nay em  đi siêu thị mua vài món ,rồi em không có gì làm nên em mới vào bếp nấu cho anh ăn nè

Mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi kích thích thính giác của anh, vòng tay ôm bờ eo mảnh khảnh giữ chặt, khuôn mặt tựa lên vai chứa đầy cảm xúc của sự hạnh phúc, thỏ thẻ:

   -"

Em vất vả rồi Thỏ ngốc

   -" Có gì đâu mà mau ăn cơm thôi không nguội mất

Trong căn phòng Vương Tổng một đôi uyên ương đang ân ân ,ái ái cười nói vui vẻ đút cơm cho nhau  miệng ai nấy đều cười không ngớt, tiếng cười  phát ra xung quanh căn phòng thì..

Từ ngày có tiếng nói Hải Vân

Anh Nhất Bác em tới thăm anh nè.

Hải Vân nhìn thấy Tiêu Chiến liền nói

Cậu là ai sao cậu vào công ty của anh Nhất Bác .

Tôi..... tôi

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến ấp a ấp úng liền đứng lên bước từng ôm eo cậu mà nói

Cô tới đây làm gì, còn em ấy là vợ của tôi, thì em ấy có quyền tới đây ,sau đó Vương Nhất Bác liền hôn vào má 1 cái 💋 chụp chụp

Vương Nhất Bác tiến lại gần cầm nấy tay của Tiêu Chiến đi,Hải Vân lập tức tức giận mà tách hai người ra đẩy cậu mạnh vào tường còn  tát một cái thật mạnh vào mặt khiến mặt cậu in hẳn năm dấu tay.

chát

Khiến cho Vương Nhất Bác tức giận tát mạnh vào ả rồi xô ả té xuống sàn.

 

HẢI VÂN

Cô nên nhớ tôi chưa hề yêu ,hay thích cô là do cô quá ảo tưởng ,cho nên hôm nay cô còn đến công ty tôi nữa, thì tôi không để yên cho cô đâu.

CÚT RA NGÀY CHO TÔI

Hải Vân Tức giận mà nói Tiêu Chiến tôi không để yên cho mày sống hạnh phúc đâu mày đợi đó. Rồi chạy ra ngày.

Vương Nhất Bác chạy lại ôm chầm Tiêu Chiến vào lòng an ủi ,em có sao không? Có đau lắm không ,để anh lấy khăn lạnh để lên má cho em cho nó bớt sưng.

Em không sao đâu anh Nhất Bác ,tại em khiến cho anh không ký hợp đồng được , cho em xin lỗi hhuhu

Ngốc quá em biết anh là người như thế nào mà ,dám đụng tới em là bọn chúng có đáng sống không nữa.

Từ ngày cửa Vu Bân bước vào thì nhìn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang hôn nhau mà giả ho... khò ..khò .

Anh 2 và Chị Dâu cứ Tiếp tục , em ra ngoài ,chừng nào xong nhớ phone cho em biết ,để em còn về với ba mẹ mà trừng bày hihi

À quên nữa hồi nãy mẹ có nấu cho món canh cua cho anh ,kêu em đem tới cho anh anh ăn ngon miệng

Uk ,mày để trên bàn rồi ra ngoài cho tao nhờ

Em ra ngoài đây bys bys

Vu Bân vừa ra ngoài ,thì Vương Nhất Bác liền nắm tay cậu ngồi xuống sofa ,rồi múc canh cua đưa cho cậu thì mùi canh cá bay vào mũi, khiến cho cậu có một trận buồn nôn từ dạ dày kéo đến. Tiêu Chiến vội vàng đứng chạy vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo, khiến Vương Nhất Bác ngơ ngác không biết gì hết

Vương Nhất Bác liền chạy theo Tiêu Chiến rồi đi đến vuốt lưng cho cậu

Vương Nhất Bác lo lắng hỏi .

Tiêu Chiến Em có sao không

Tiêu Chiến ngậm nước súc miệng một hồi và nói:

- Em không biết nữa, mấy bữa nay nghe tới canh cá là em muốn ói rồi. Hồi sáng em đi Siêu thị thấy chị kia mua con con cá đi ngang qua khiến cho em muốn ói .

(Sắp có chuyện lớn rồi, làm sao dấu thằng anh Tiêu Chính đây, ông bà Tiêu căn dặn không cho nó quen bạn gái dù trai hay gái cũng không được, mà Tiêu Chính tự dâng em trai mình vô miệng cọp chết chắc rồi hihi )

Còn tiếp ạ

Bạn đang đọc Cảnh Sát Tiêu Siêu Nghịch Ngợm sáng tác bởi Quynhnam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quynhnam
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.