Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Say Rượu

Phiên bản Dịch · 825 chữ

"Cho nên a! Ta mới đến chỗ ngươi mượn hai vò rượu cho Cảnh Diệp tiêu tan nỗi buồn." Tô Trường Khanh vẻ mặt ta rất vô tội, ta trộm rượu không phải là vì bản thân ta.

Hoàn Nhan cũng không tin lời của hắn, rõ ràng chính là bản thân mình muốn uống rượu, còn ở nơi này nói xàm với hắn: "Quét dọn xong hầm rượu, mang hai vò rượu trở về cho Cảnh Diệp tiêu tan nỗi buồn đi!"

"Còn có nhân tính hay không hả!" Tô Trường Khanh nhìn hầm rượu rộng lớn một cái, ước chừng trên trăm vò rượu. Hắn không biết năm nào tháng nào mới quét dọn xong đây: "Bằng không chúng ta đổi một phương thức khác."

"Có thể a!" Hoàn Nhan sảng khoái bằng lòng: "Giúp ta thử thuốc, vừa vặn thử thuốc trị bệnh cho Nhị hoàng tử luôn, trước đây vẫn chưa có tiếp xúc qua."

Đầu Tô Trường Khanh lập tức lắc lư tựa như trống bỏi: "Bỏ đi bỏ đi! Ta đi lau vò rượu vậy!"

"Nhớ kỹ lau sạch từng cái." Hoàn Nhan nói xong chọn một vò rượu rồi đi ra ngoài.

Lưu lại Tô Trường Khanh bóng dáng ngổn ngang: "Ai muốn ở chỗ này ngoan ngoãn quét tước hả."

Tô Trường Khanh ở trong hầm rượu dạo qua một vòng, thời điểm trở về Cảnh vương phủ trong tay nhiều hơn hai vò rượu.

"Cảnh Diệp, ta mới vừa từ chỗ Hoàn Nhan lấy được rượu ngon." Một cước đá tung cửa ra, nhìn thấy người ở bên trong thì dại ra: "Ngươi không phải là đang luyện dược sao?"

"Ta đến xem Cảnh Diệp, ngươi ở nơi này làm cái gì? Quét dọn xong rồi?" Hoàn Nhan híp mắt nhìn vò rượu trên tay hắn.

Tô Trường Khanh mặt cười rạng rỡ giải thích: "Yên tâm, hầm rượu của ngươi ta nhất định sẽ quét tước sạch sẽ cho ngươi, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi."

Hoàn Nhan vốn là đối với hắn không có chút trông cậy nào, cũng không tính toán với hắn. Xoay người đem họa trong tay Mặc Cảnh Diệp ra: "Tới, chúng ta bồi ngươi uống rượu. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi."

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Tô Trường Khanh cầm vò rượu đặt mông ngồi dưới đất, ba người một mạch uống đến tối.

Mặc Cảnh Diệp đã say bất tỉnh nhân sự, trong miệng vẫn nỉ non gọi tên Phượng Noãn Noãn.

Tô Trường Khanh thì lại trực tiếp ngã xuống đất ngủ say như chết.

Chỉ có Hoàn Nhan thanh tỉnh, cầm lấy bức họa Mặc Cảnh Diệp ban nãy luôn nhìn, hắn rất tò mò, rốt cuộc là dạng nữ tử gì, lại có thể khiến cho Mặc Cảnh Diệp trở thành bộ dáng như vậy.

Hoàn Nhan nhìn bức họa trong tay càng xem càng thấy quen mắt: "Đây không phải là cô nương đêm hôm đó mình nhìn thấy sao?"

Hoàn Nhan lại nhìn một chút lạc khoản trên tờ giấy Tuyên Thành, "Phượng Noãn Noãn." Hoàn Nhan lẩm nhẩm ba chữ này: "Trước đây Thần Hồ mà Cảnh Diệp mang về cũng tên là Phượng Noãn Noãn. Chẳng lẽ là lời nguyền của vu tộc đã được giải khai. Nếu vậy thì khó trách, trước đây mình hỏi tên của nàng nàng lại ấp a ấp úng không chịu nói, có lẽ là sợ bị mình nhận ra."

Sáng sớm hôm sau, Mặc Cảnh Diệp xoa xoa cái trán có chút đau nhức. Quét mắt một vòng, tối hôm qua hình như là cùng Hoàn Nhan uống rượu, hắn đâu rồi?

Chẳng lẽ là ảo giác? Đá đá Tô Trường Khanh nằm trên mặt đất còn chưa có tỉnh.

"Ai vậy? Đáng ghét như vậy." Tô Trường Khanh trở mình xong lại tiếp tục ngủ.

"Uy, Tô Trường Khanh ngươi đứng lên cho ta." Mặc Cảnh Diệp không kiên nhẫn tàn nhẫn đạp hai cái.

"Mặc Cảnh Diệp, ngươi sáng sớm gào hét cái gì?" Tô Trường Khanh đối với việc hắn quấy rối rất không cao hứng: "Ngủ cũng không cho người ta ngủ ngon."

"Hoàn Nhan đâu?" Mặc Cảnh Diệp không thèm quản hắn có cao hứng hay không.

"Hoàn Nhan?" Tô Trường Khanh giật mình một cái ngồi dậy: "Để ta suy nghĩ chút đã! Ngày hôm qua còn chè chén một lát mà, hắn hẳn là trở về rồi!"

"Nói như vậy Hoàn Nhan thực sự đã trở về rồi." Cuối cùng cũng có một việc có thể khiến cho Cảnh Diệp cao hứng: "Hắn có còn nhắc tới cái gì với ngươi hay không?"

Tô Trường Khanh gãi đầu một cái: "Ta ngày hôm qua thời điểm đi trộm rượu của hắn, hắn dường như nói một câu hắn đang luyện dược."

"Luyện dược? Nói như vậy là Tử Thư được cứu rồi."

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.