Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1906 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 58

Team Just T

[9 ngày đã trôi qua kể từ khi những người chơi tiến vào hầm ngục, liệu đợt tấn công có thất bại hay không?]

Tadak!

Một nhà báo người vừa đánh máy tiêu đề, ngẩng đầu lên. Xung quanh anh ta, các nhà báo khác cũng đang đánh máy trên laptop của họ, một vài người ngồi trên những chiếc ghế nhựa không quá thoải mái trước một cửa hàng tiện lợi. Số lượng nhà báo là khá đáng kể, nhiều người đến từ khắp nơi trên thế giới.

Tất cả các ngôn ngữ trộn lẫn vào nhau một cách khó hiểu, một vài tiếng anh, vài tiếng pháp, và ngay cả tiếng nhật cũng có thể được nghe thấy.

Nhưng đây không có gì lạ cả.

Đây là một sự kiện lịch sử. Chưa từng có ai thành công săn được con Rắn Gai, và chỉ có một số ít nhóm trên thế giới đã thành công hoàn thành một hầm ngục hạng A+.

‘Họ sẽ thất bại.’

Dĩ nhiên, người nhà báo chưa bao giờ xem xét đến khả năng lần thử này sẽ thành công.

“Đã đến ngày thứ 9 rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì.”

“Chưa có tin tức gì? Chẳng phải chúng ta đã chẳng kỳ vọng gì ngay từ đầu sao.”

Hầu hết các nhà báo chưa bao giờ xem xét đến trường hợp các người chơi sẽ thành công.

“Nhưng có nhiều người ở đây thế.”

“Thì chẳng phải sẽ rất sốc nếu họ thành công sao.”

Đây là vì chẳng hề có một nhân tố nào mà có thể giúp tăng lên tỷ lệ thành công cả.

“Ah, bất kể chuyện gì xảy ra, tôi hy vọng nó sẽ sớm xảy ra. Chúng ta đâu thể ở đây mãi được.”

Thành thật mà nói những nhà báo không phải ở đây vì tinh thần chuyên nghiệp của họ muốn viết báo về những sự kiện lịch sử. Hầu hết họ chỉ đơn giản là làm theo mệnh lệnh từ cấp trên và thật sự cực kỳ lưỡng lự khi ở đây.

Vì điều này, những nhà báo không hề chuẩn bị để chụp ảnh khi người đầu tiên rời khỏi hầm ngục.

“Huh?”

“Eh?”

Những nhà báo không biết phải phản ứng thế nào. Thêm nữa những người chơi vừa rời khỏi hầm ngục bắt đầu di chuyển khẩn trương.

“Tập trung người lại!”

“Guild Haitai! Đội hỗ trợ của Guidl Haitai đâu!”

“Hey! Nhanh lên nào!”

Những người chơi phủ đầy dấu vết của một trận chiến khốc liệt bắt đầu gọi người.

“Ai là người chịu trách nhiệm ở đây?”

“Quan Chức! Chính phủ!”

Một vài người thậm chí còn gọi cho Quan Chức Chính Phủ. Lý do là đơn giản.

“Người Nga! Chặn mấy tên người Nga lại!”

“Chúng đã săn được con Rắn Gai! Chặn chúng lại!”

“Uh, mấy anh trai! Mấy anh quay lại đây ngay.”

Họ muốn ngăn những thợ săn Rắn Gai rời khỏi nơi này.

Sau mấy chốc, họ phát hiện Lee Jin-ah và Kim Woo-jin người vừa bước ra khỏi cánh cổng hầm ngục.

“Ở đó! Chúng ở đó!”

“Chúng đã săn con Rắn Gai!”

“Huh?”

Tuy nhiên, họ không thể chặn Kim Woo-jin và Lee Jin-ah khi họ bước thẳng đến chiếc Sedan Mercedes S-class đang đợi họ.

Dĩ nhiên, không phải vì đó là chiếc xe sang trọng dừng họ lại đâu. Nếu bạn kiểm tra bất kỳ người chơi nào đã tham gia hầm ngục hai tầng thì bạn có thể dễ dàng tìm thấy những người sở hữu một chiếc Maybach hoặc một chiếc xe hơi hàng đầu khác.

Không, không phải vì chiếc xe đã ngăn họ lại, mà là vì biển số xe.

‘Chết tiệt, đó là biển số ngoại giao.’

Ngay cả khi những người chơi đủ sự giận dữ mà họ khó có thể kiểm soát được bản thân thì họ cũng chỉ có thể kiểm soát và kiềm nén cơn giận khi họ thấy biển số thuộc về Đại Sứ Quán Nga tại Hàn Quốc.

Và như thế Kim Woo-jin và Lee Jin-ah có thể dễ dàng thoát khỏi một tình huống căng thẳng.

“Hey, Se-chan thật sự tuyệt vời đấy chứ.”

Thực tế, Lee Jin-ah người đang ngồi ở ghế sau của chiếc xe không khỏi thán phục.

“Mercedes-Benz, chắc cậu ta phải bỏ ra kha khá tiền đấy nhĩ?”

Thay vì bị ấn tượng bởi thực tế đây là một phương tiện ngoại giao, thì anh ta ấn tượng trước việc đó là một chiếc Mercedes S-class.

“Tôi tự hỏi cậu ta cảm thấy thế nào về giá xăng nhĩ.”

Lee Jin-ah liên tục kêu lên trong thán phục và ngạc nhiên khi anh chuẩn bị sử dụng cơ hội này để tận hưởng trọn bộ về chiếc xe.

“Giờ tôi đã có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”

Kkik!

Rồi chiếc xe chậm lại.

“Huh?”

Khi chiếc xe dừng ở một con đường cũ bỏ hoang, Lee Jin-ah đứng dậy.

Click!

Khóa trên cửa mở ra và ý nghĩa của nó thật đơn giản.

“Chúng tôi phải ra khỏi xe à?”

“Có một phương tiện khác đang đợi hai anh.”

Một câu trả lời quả quyết từ ghế lái xe. Nên Lee Jin-ah chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ra ngoài, thể hiện bộ mặt chua chát của mình.

Kim Woo-jin cũng ra khỏi xe.

Ngay khi họ ra ngoài, họ thấy một chiếc xe cà tàng đỗ bên kia đường. Lee Jin-ah, chỉ có thể lẩm bẩm trong sự bất lực khi anh thấy chiếc xe đó.

“Như thế này mới đúng nè. Khốn nạn mà, nó thật sự ghét chi tiền dữ vậy à!”

Thực tế thì đây là điều có thể ngờ đến được. Không thể nào để họ đi chiếc xe ngoại giao đến lãnh sự quán được. Thay vì vậy, đổi phương tiện di chuyển ở nơi thích hợp là cách hoàn hảo để họ giấu thân phận thật sự của mình.

Lee Jin-ah cũng nhận ra điều này.

“Không, bất kể có tốn kém thế nào thì nó có cần phải chuẩn bị một chiếc xe như thế này không? Bộ nó lôi chiếc xe này ra từ bãi phế liệu nào đó à? Nhìn nó kìa. Sao ta có thể lái chiếc xe này được chứ huh? Có con người nào còn lái chiếc xe này sao?”

Anh ta không ngừng phàn nàn sau khi anh đã bắt đầu nói.

“Không có à?”

Kim Woo-jin trả lời câu hỏi của Lee Jin-ah.

“Đây là xe của tôi.”

“Huh?”

Thay vì trả lời, Kim Woo-jin mở cửa xe, bước vào xe và khởi động chiếc xe với thao tác rất quen thuộc, chứng minh nó là của cậu.

“Hahaha…”

Khi anh thấy vậy, Lee Jin-ah chỉ có thể cười trừ và bước vòng qua vào ghế ngồi.

“Phải, trong một đất nước mà giá xăng cao thế này thì cậu nên lái một chiếc xe cà tàng. Lái mấy chiếc xe đắt tiền chỉ tổ tốn xăng chứ chả đáng gì đâu ha.”

Lee Jin-ah cố hết sức có thể để đưa ra một cái cớ.

“Ah, có gì hay ho rơi ra từ con Rắn Gai không? Đó không phải là một món vũ khí lớn hay đại loại vậy, nhưng tôi nghĩ có một cái lõi bên trong hay viên ngọc linh hồn hay đại loại thế, đúng không?”

Rồi anh ta chuyển chủ đề.

“Cậu đã lấy một thứ gì đó ra khỏi lớp da của nó mà đúng không?”

Kim Woo-jin mặc kệ anh ta và lấy ra chiếc điện thoại trong bảng điều khiển. Sau khi mở chiếc điện thoại nắp bật, anh giữ số 0, kích hoạt tính năng gọi nhanh.

“Oh Se-chan nghe.”

Oh Se-chan trả lời điện thoại ngay lập tức.

“Guild Đầu Lâu đã tuyên chiến với Park Yong-wan. Có rất nhiều điều nên ta sẽ nói sau. Còn giờ đến trạm dừng chân gần nhất và thư giãn một chút đi.”

Tuk!

Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó.

Khi Kim Woo-jin kết thúc cuộc gọi và đóng chiếc điện thoại nắp bật lại, Lee Jin-ah ngó sang.

“Chuyện gì? Chuyện gì thế?”

Đáp lại, Kim Woo-jin mỉm cười.

“Chuyện tốt.”

Trạm Dừng Chân Hwangsanbeol.

Nơi này, từng cực kỳ yên tĩnh, đã hoạt động sôi nổi đột ngột trở lại khoảng thời gian gần đây.

Điều này là vì một hầm ngục hạng A+ đã xuất hiện ở Nonsan. Bất cứ khi nào những cánh cổng hầm ngục như thế này xuất hiện, chúng sẽ thu hút sự chú ý của toàn thế giới, và khu vực mà chúng xuất hiện sẽ trở nên đầy ắp con người.

- Người chơi được cho là đã săn thành công con Rắn Gai là Isaac Ivanov của Guild Mokosh thuộc nước Nga.

Khi tín tức về việc săn thành công con Rắn Gai được lan truyền, mọi người bắt đầu chú ý đến.

“Cái gì? Người Nga có được ư?”

“Sao quốc gia chúng ta không săn được nó chứ?”

Nhiều người tỏ ra giận dữ.

“Tao biết lắm mà! Các người chơi ở quốc gia chúng ta chỉ giỏi nói thôi. Chứ chúng vô dụng bỏ mẹ.”

“Nếu là tao thì tao thà để cho Guild Messiah xử lý nó còn hơn!”

“Tại sao chính phủ lại mở hầm ngục hạng A+ đó cho người nước ngoài vào chứ? Ta nên chọn một tổng thống mới là vừa rồi!”

Sự tức giận về việc không đủ năng lực khi cho phép một trái ngọt như thế chính là con Rắn Gai, để bị cướp mất.

Đó là khoảnh khắc mà một chàng trai bước vào trạm dừng chân đầy ắp người đang chăm chú nhìn vào điện thoại của họ. Tuy nhiên không ai để ý đến chàng trai này người có vẻ ngoài cỡ đôi mươi đang đội một chiếc mũ.

Chàng trai này bước đến một cửa hàng tiện lợi mà nằm một bên của trạm dừng chân và đưa cho người nhân viên tờ một ngàn won.

“Xin hãy đổi giúp tôi thành tiền xu.”

“Vâng? Ah!”

Người nhân viên trong cửa hàng tiện lợi, đã quá chú tâm vào chiếc điện thoại của anh ta khi anh ta đọc tin tức về con Rắn Gai, nhanh chóng tập trung lại vào công việc. Rồi anh ta đưa vài đồng xu từ ngăn để tiền cho chàng trai kia.

“Xin lỗi, do tôi không thấy anh đi vào.”

Anh ta nhanh chóng xin lỗi và đưa ra lý do, khi mà anh ta đã không tập trung vào công việc của mình.

“Anh có biết tin gì chưa? Hầm ngục ở Sinpung. Cái mà có con Rắn Gai. Đã được hoàn thành rồi.”

Chàng trai kia không trả lời, nhưng người nhân viên cửa hàng tiện lợi vẫn tiếp tục nói.

“Nhưng mà anh biết không, một người ngoại quốc làm được điều đó. Họ đáng lẽ ra nên để cho Guild Messiah làm điều đó mới đúng chứ! Đúng không?”

Đáp lại câu hỏi đó, chàng trai kia đáp lại với một nụ cười.

“Chính xác.”

Một nụ cười rạng rỡ có thể thấy được trên gương mặt của chàng trai đó.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.