Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2832 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 50

Team Just T

Sau khi bước vào cánh cổng, họ được bao bọc bởi thứ ánh sáng màu trắng rồi sớm biến mất, để lộ khung cảnh xung quanh họ.

Họ đang ở trong một khu rừng, gợi nhớ đến Rừng nhiệt đới Amazon. Cái nóng ngột ngạt và độ ẩm bao bọc lấy họ.

[Sinh tồn trong 5 ngày.]

Vào khoảnh khắc đó, thông báo nhiệm vụ xuất hiện, khiến hầu hết mọi người trong hầm ngục la toán lên.

“Cái gì? Nhiệm vụ sinh tồn sao?”

“Khốn nạn! Thứ này là tệ nhất!”

“Shit!”

‘Nhiệm Vụ Sinh Tồn… Cuối cùng ngay cả khi bạn muốn rời đi thì bạn cũng cần phải sinh tồn ít nhất 4 ngày.’

Nói cách khác, bất kể họ có làm gì, thì tầng đầu tiên vẫn sẽ kéo dài 5 ngày để hoàn thành, nhưng đối với Hầm Ngục 2 Tầng, thì tốt nhất luôn là hoàn thành tầng thứ nhất càng nhanh càng tốt.

“Nhiệm vụ sinh tồn ở một hầm ngục hạng A+ sao… điều đó đồng nghĩa với việc có thể có một con quái vật cực kỳ mạnh.”

Bất kể thế nào, sự thật là sinh tồn là một loại nhiệm vụ không hề dễ dàng. Nên đương nhiên, nhiều người chơi thậm chí còn trở nên lo lắng hơn nữa, bao gồm cả Lee Jin-ah.

Anh ta quay sang Kim Woo-jin và hỏi,

“Chúng ta làm gì bây giờ?”

“Ta sẽ bắt đầu một bài kiểm tra.”

“Kiểm tra gì nữa?”

Khi anh ta nhớ lại bài kiểm tra lần trước, một cơn rùng mình chạy dọc khắp sống lưng của Lee Jin-ah và đầu gối anh hơi run lên.

“Tôi phải kiểm tra một vài vật phẩm mới.”

“O-, Oh! Được đó!”

Sự nhẹ nhõm có thể thấy rõ trên gương mặt của Lee Jin-ah. Sau đó hai người họ liền bắt đầu di chuyển.

Cheoduk!

Một con Goblin đơn độc vấp và ngã trên mặt đất, một mũi tên cắm vào lưng của nó. Con Goblin chỉ mới đi qua bụi rậm, giờ đang nằm bất động trên đất, một mũi tên duy nhất đâm xuyên qua tim là vết thương duy nhất của nó. Đó thật sự là một màn thể hiện kỹ năng tuyệt vời.

“Cái quái gì thế?”

Lee Jin-ah, người chứng kiến quá trình giết chóc từ một bên không thể kéo miệng mình lên được.

‘Có thể bắn trúng vào điểm chí tử từ khoảng cách xa như thế này trong một khu rừng dày đặc sao?’

Giết một con Goblin với một mũi tên không khó, nhưng để giết một con Goblin đang di chuyển vào một khu rừng cách xa hơn 100 mét với một mũi tên duy nhất là cực kỳ khó tin.

Nên vào khoảnh khắc đó, Lee Jin-ah đã tự hứa với lòng.

‘Đừng suy nghĩ quá nhiều về điều đó.’

Anh quyết định sẽ không bao giờ so sánh bản thân mình với Kim Woo-jin một lần nào nữa.

Trong khi đó Kim Woo-jin người vừa hoàn thành cuộc săn, vẫn chưa hề di chuyển.

‘Không có gì ở xung quanh.’

Sau khi xác nhận rằng không có con quái vật nào hay người chơi nào ở gần họ và cả con Goblin, Kim Woo-jin tiếp cận con mồi mà cậu vừa giết.

[Bạn đã triệu hồi một con Xương.]

Ngay lập tức sau khi đến cái xác, Kim Woo-jin triệu hồi một con Xương từ đó.

“Hehe rất vui được gặp chú em.”

Khi Lee Jin-ah thấy vẻ ngoài của con Lính Xương mới, anh không thể ngăn bản thân tiến lại gần và cố vuốt đầu nó.

Tuy nhiên con Lính Xương bước lùi lại và tránh tay anh.

“Eh?”

Lee Jin-ah hơi cau mày khi con Lính Xương bước xa khỏi anh một lần trước dù trước kia nó đã làm vậy với anh một lần rồi.

“Haha! Vậy để anh mày xem chú em làm được gì!”

Bùm!

Một cuộc đối đầu kỳ lạ giữa với tới và né tránh nổi ra giữa Lee Jin-ah và con Xương.

Khi cậu quan sát cảnh tượng kỳ lạ này, Kim Woo-jin đưa tay vào rương vật phẩm, kéo ra Mặt Nạ của Tử Thần và đeo nó vào.

[Bạn đã đạt được thành tựu ‘Người Đeo Mặt Nạ của Tử Thần’.]

Cậu nghe thấy thông báo, nhưng dường như chẳng có bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào, cảm giác như cậu chỉ đang mang một chiếc mặt nạ bình thường.

Tuy nhiên khi cậu quay sang chỗ Lee Jin-ah và con xương đang chiến đấu, cậu nhận thấy một thứ khá ấn tượng.

‘Huh?’

Trên đầu của con xương, một sợi chỉ đen xuất hiện, trôi lơ lửng về phía cậu.

Khi Kim Woo-jin với tới và tóm lấy sợi chỉ, một thông báo xuất hiện trước cậu.

[Đã kết nối với con Xương.]

Con Lính Xương dừng chuyển động ngay khoảnh khắc thông báo vang lên và cùng lúc đó tầm nhìn của con Xương xuất hiện trước mắt Kim Woo-jin.

“Ha! Tóm được chú em rồi nha!”

Và rồi Lee Jin-ah lao đến và ấn tay vào hộp sọ của con xương.

‘Giờ mình đã hiểu.’

Chỉ khi đó Kim Woo-jin mới thật sự hiểu khả năng của Mặt Nạ của Tử Thần. Khả năng của chiếc mặt nạ này là điều khiển một con quái vật Undead được triệu hồi.

Nếu bạn sử dụng chiếc mặt nạ này, anh sẽ có thể thấy chính xác những gì con quái vật đó có thể thấy.

‘Mình cũng có thể điều khiển nó…’

Dường như cậu cũng có thể điều khiển nó.

“Bỏ tay ra bạn ơi.”

Ngoài ra cậu còn có thể sử dụng con Lính Xương để nói.

“Oh…huh…huh!”

Lee Jin-ah giật mình trước việc đó và bước lùi lại vài bước, gương mặt tái mét.

“Xương, mày biết nói à?”

Khi con xương liếc nhìn anh ta, Lee Jin-ah không thể ngăn bản thân khỏi nuốt nước bọt một chút đặc biệt khi đôi mắt ngọn lửa của con xương bắt đầu cháy lên ngọn lửa màu vàng.

[Mắt của Horus kích hoạt.]

Một thông báo vang lên trong tai của Kim Woo-jin và cậu không ngừng suy nghĩ.

‘Johann Georg chắc phải ghen tức đến chết cho mà xem.’

Nhiệm Vụ Sinh Tồn.

Đó là một loại nhiệm vụ chỉ với một điều kiện duy nhất. Sinh tồn trong một khoảng thời gian nhất định.

Theo cách hiểu này thì đó là một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản. Đương nhiên người ta sẽ nghĩ rằng những nhiệm vụ săn một con quái vật đáng sợ hay giết cả hàng ngàn con quái vật mới khó khăn hơn để hoàn thành được. Tuy nhiên, tình huống hiện tại khác xa hoàn toàn so với những gì bạn tưởng tượng.

“Khốn nạn! Mấy nhiệm vụ sinh tồn này giống như một thiên đường quái vật vậy…”

Những con quái vật có thể tìm thấy trong những nhiệm vụ sinh tồn là nhiều hơn rất nhiều so với những loại nhiệm vụ khác.

“Chúng không chỉ có nhiều con. Mà điều phiền toái hơn nữa là chúng có nhiều loại quái vật khác nhau!”

Lấy ví dụ, khi thực hiện một nhiệm vụ giết 1000 con Orc, thường những con quái vật mà người chơi gặp phải chỉ là lũ Orc và số lượng tổng cộng mà người ta có thể tìm thấy sẽ dao động từ 1000 đến 3000 con tùy thuộc vào độ khó của nhiệm vụ.

Tuy nhiên, trong một nhiệm vụ sinh tồn, đặc biệt nhiệm vụ với thời gian chỉ định là 5 ngày, thì người ta có thể tìm thấy mọi loại quái vật có khả năng được sản sinh ra trong tầng đầu tiên của hầm ngục và số lượng của chúng đa dạng với không hề có bất kỳ giới hạn nào.

“Hầm ngục hạng A+ kết hợp với nhiệm vụ sinh tồn… Sự kết hợp tệ nhất có thể.”

“Tao thậm chí còn chẳng muốn biết là lũ quái vật có bao nhiêu con.”

Với độ khó hạng A+ rất có thể những người chơi sẽ đụng độ với nhiều quái vật hơn cả trước đây họ đã từng đụng độ. Hơn nữa, với tình hình hiện tại, những người chơi chỉ còn lại hai lựa chọn đầy khó khăn.

“Chúng ta làm gì bây giờ? Ở đây sao?”

“Lũ quái vật sẽ đánh hơi thấy mùi thức ăn của chúng ta và đổ xô đến. Thay vậy tốt hơn là nên liên tục di chuyển và săn chúng khi ta di chuyển.”

Liên tục di chuyển và giết lũ quái vật mà họ gặp phải, hoặc cố thủ ở một chỗ trong khi chịu đựng những đợt tấn công của lũ quái vật.

“Thà di chuyển còn tốt hơn.”

Hầu hết người chơi chọn cách đầu tiên.

“Có nhiều người chơi ở xung quanh, chúng ta có thể hợp lực với họ.”

“Chúng ta cũng phải di chuyển xung quanh trong vài ngày đầu, để nắm bắt được tình hình chung.”

Thật không khôn ngoan khi đưa ra những quyết định vội vã trong một môi trường mà bạn không biết hướng nào mà lũ quái vật sẽ lao đến và khi bạn không biết điều gì có thể diễn ra.

Nhưng dĩ nhiên mọi người không đưa ra cùng một quyết định. Thay vì bỏ chạy khỏi lũ quái vật, có những người như Lee Jin-ah và Kim Woo-jin thay vì bỏ chạy lại nhắm đến lũ quái vật.

Điều đó chẳng phải là tin tốt lành gì cho lũ quái vật.

3 con Orc đang đối mặt với Lee Jin-ah vào khoảnh khắc đó là 3 chọi 1. Lũ Orc có lợi thế hơn về số lượng và kích thước.

“Hãy nhận lấy cú đấm tràn đầy lịch sự của tao!”

Puk!

Tuy nhiên, chống lại 3 con Orc, Lee Jin-ah vẫn tỏ ra bạo lực không khoan nhượng.

Puk!

Anh sử dụng nắm đấm của mình để chậm rãi nghiền nát cơ thể của lũ Orc như anh đang nặn đất sét.

Puk!

Một cái mũi gãy dưới cú đấm, hộp sọ của lũ Orc méo mó đi 1 phần 3 và nó bay về phía sau. Nó không đứng dậy sau đó nữa.

Khi anh thấy điều này, Lee Jin-ah nhìn xuống nắm đấm của mình và nghĩ,

‘Mình cũng mạnh mà.’

Anh vẫn mạnh mẽ. Đó không phải là tự phụ hay tự ái.

‘Mình không hề yếu đuối.’

Khi anh nghĩ thế, Lee Jin-ah quay đầu nhìn sang mảnh đất trống mà anh đang đứng. Có một con Lính Xương đang hủy diệt con cuối cùng của một nhóm 5 con Orc sử dụng duy nhất một cây mã tấu.

‘Chỉ là gã đó hoàn toàn là một con quái vật thôi.’

Anh nhìn con xương và không thể ngăn bản thân khỏi nhớ lại chỉ vài giờ trước.

Sau khi hiểu được rằng Mặt Nạ của Tử Thần có thể nhập vào và điều khiển con xương của cậu, Kim Woo-jin ngay lập tức bắt đầu kiểm tra nó. Cậu muốn xem thử cậu có thể làm được đến mức nào với sự điều khiển mà cậu sở hữu.

‘Đầu tiên, không hề có nỗi sợ hãi đó…’

Đương nhiên, điều khiển một sinh vật không giống như điều khiển một nhân vật bằng các nút bấm trên tay cầm điều khiển hay bàn phím. Thay vậy nó giống như đang cố thuần hóa một con ngựa hoang. Có thể không được thực hiện một cách hoàn hảo ngay từ đầu. Nhưng khi thời gian càng trôi qua, thì Kim Woo-jin càng trở nên quen thuộc và điều khiển tốt hơn con Lính Xương.

‘Bây giờ...nó thật điên rồ.’

5 con Orc chết dưới chân con xương là minh chứng tốt nhất.

‘Những con xương này không phải trò đùa…’

Con Lính Xương được điều khiển bởi Kim Woo-jin sở hữu gấp đôi hiệu quả chiến đấu so với những con Lính Xương thông thường.

‘Mình chưa bao giờ thấy một con xương được triệu hồi nào giống như thế này từ trước đến giờ.’

Khi sử dụng con xương đó, những kỹ năng mà Kim Woo-jin sở hữu như Vũ Khí Máu và Máu Độc không hề hoạt động, nhưng cậu vẫn có thể sử dụng những kỹ năng như Kiếm Xương và Triệu Hồi Xương.

Mắt của Anubis và Mắt của Horus vẫn có thể được sử dụng mặc dù có một hình phạt. Khi sử dụng qua con Lính Xương thì những kỹ năng được sử dụng sẽ tiêu tốn gấp 3 lần lượt sức mạnh ma thuật so với thông thường.

‘Mặc dù nếu mình đánh bại thứ gì đó với con Lính Xương, thì kinh nghiệm nhận được cũng sẽ bị giảm.’

Dù vậy, đó vẫn là cái giá quá rẻ so với những thứ mà cậu có thể làm được với Mặt Nạ của Tử Thần.

“Lee Jin-ah.”

Đột nhiên con Lính Xương quay sang Lee Jin-ah và gọi. Điều này khiến biểu cảm của Lee Jin-ah trở nên xấu đi.

“Chẳng phải sẽ lịch sự hơn khi nói chuyện mặt đối mặt sao? Huh?”

Thật sự không cảm thấy tốt xíu nào khi bị xem như một thuộc hạ bởi một con xương thôi.

“Hay cậu muốn nếm thử cú đấm tràn đầy lịch sử của tôi hả?”

Lee Jin-ah không hề nhúng nhường, vì đó cũng chỉ là một con Lính Xương và không phải bản thân Kim Woo-jin, nhưng trước khi anh có thể kịp làm gì…

“Anh cảm thấy thế nào?”

Một giọng nói đầy sát khi vang lên phía sau lưng Lee Jin-ah.

“Ugh!”

Lee Jin-ah giật mình, quay lại nhanh chóng rồi nhìn thấy Kim Woo-jin đang tiếp cận anh.

‘Má nó! Tên khốn này! Giả vờ điều khiển con xương trong khi tiếp cận từ phía sau lưng!’

“Thể trạng anh thế nào rồi?”

Khi Lee Jin-ah đang có một sự tranh đấu nội tâm dữ dội thì Kim Woo-jin lập lại câu hỏi của mình, mặc dù giọng điệu có nhẹ nhàng hơn so với lần đầu cậu ta hỏi. Gần như thể là muốn nói cậu sẽ không hỏi thêm lần nữa.

Vì vậy mà Lee Jin-ah nhanh chóng trả lời.

“Tôi ổn! Sẵn sàng truyền sự lịch sự cho bất kỳ ai không có nó! Mọi người nên đối xử lịch sự với nhau đúng không nè!”

Giọng của Lee Jin-ah trầm lắng hơn nhiều so với chất giọng huyên náo ồn ào thường ngày của anh.

“Tốt. Giờ đã đến lúc đi săn.”

“Huh?”

Nụ cười của Lee Jin-ah đơ cứng lại.

‘Chẳng phải nãy giờ chúng ta đang đi săn sao?’

Suốt 3 giờ đồng hồ kể từ khi hầm ngục được mở ra, Kim Woo-jin và Lee Jin-ah đã giết hơn 100 con quái vật. Những người chơi bình thường không thể nào đạt được con số như vậy ngay cả khi cố gắng suốt 2 ngày liền.

Vậy mà đó vẫn chưa được xem là săn sao?

“Thế cậu gọi những việc chúng ta làm nãy giờ là gì?”

Đáp lại câu hỏi của Lee Jin-ah, Kim Woo-jin đưa ra một câu trả lời đơn giản,

“Khởi động.”

Khi anh thấy mức độ nghiêm túc của biểu cảm nghiêm túc của Kim Woo-jin mà không hề có dấu hiệu nào của sự đùa nghịch, Lee Jin-ah biết cậu ta không hề đùa giỡn.

“Thật sự, tôi nghĩ không phải là một ý hay để tôi tiếp tục như thế này nữa… Tôi đang ở đâu đây? Mấy giờ rồi?... Ah! Tôi bị thiếu máu! Phải rồi, tôi bị thiếu máu, nó khiến tôi chóng mặt quá…”

Kim Woo-jin chẳng nói gì với Lee Jin-ah.

Tuk!

Thay vậy lại là con Lính Xương bước đến họ và đâm vào đít Lee Jin-ah, khiến anh ta la hét dữ dội và nhảy dựng lên.

“Cậu đang làm cái quái gì thế?!”

“Thì anh bảo anh bị thiếu máu, nên tôi chỉ đang cố cung cấp cho anh một ít sắt.”

“Sắt? Nhưng đó đâu phải là bơm vào mà là đâm vào!”

“Có quan trọng gì đâu chứ? Miễn sắt đi vào người anh là được rồi.”

“Khốn nạn, ai dạy lý hóa sinh cho cậu vậy!”

Lee Jin-ah thật sự muốn phát khóc. Tên khốn Kim Woo-jin này thật quá đáng mà.

Kim Woo-jin liếc nhìn biểu cảm của anh ta rồi gật đầu.

“Trông anh giận dữ như vậy, mặt cứ đỏ bừng bừng thì chắc là cơn thiếu máu qua rồi đúng không. Đi thôi nào!”

Khi anh nghe vậy, Lee Jin-ah đành từ bỏ ý định và nỗ lực nhây của mình.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.