Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2959 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 35

Team Just T

‘Dao Kukri của Chiến Binh Thằn Lằn và bộ giáp da Linh Cẩu Đen… một sự kết hợp khá tốt.’

Kim Woo-jin kiểm tra các dòng hiệu ứng của con dao Kukri của Chiến Binh Thằn Lằn, một vật phẩm cậu nhận được từ Oh Se-chan, rồi ngay lập tức đặt lưỡi dao vào rương vật phẩm của cậu.

Với người bình thường, nó trông như thể vật phẩm đó biến mất trong không khí.

Hành động đó được thấy bởi thuộc hạ của Oh Se-chan, Jin Soo-young, người gật đầu xác nhận.

“Nếu cậu đã xác nhận các vật phẩm đó, xin hãy viết vào biên nhận này để xác nhận rằng cậu đã nhận nó và ký tên.” Kim Woo-jin mỉm cười khi cậu thấy người thuộc hạ của Oh Se-chan đưa cho cậu một biên nhận.

‘Thứ này có ý nghĩa gì sao?’

Việc trao đổi các vật phẩm không thông qua Guild là phạm pháp đối với người chơi. Đó cũng là một vi phạm trong hợp đồng mà người chơi đã ký với Guild của họ.

Vì thế, các tên môi giới và người chơi thường cố giấu những dấu vết của cuộc giao đổi nhiều nhất có thể.

Nhưng, giờ cậu phải viết một biên nhận ư?

“Một thứ như cái này có hiệu quả ư?”

Việc viết một biên nhận rõ ràng là chẳng có tác dụng gì?

Thuộc hạ của Oh Se-chan mỉm cười trong khi trả lời câu hỏi đó.

“Đại ca muốn tôi có được biên nhận. Nên tôi phải có được nó nếu đại ca đã kêu làm thì tôi còn có thể làm gì khác được nữa?”

Câu trả lời này, thứ pha với một tiếng cười thể hiện rằng đây không phải là lần đầu tiên cô được hỏi một câu hỏi như thế.

‘Hắn ta muốn có được chữ ký cho mọi giao dịch ư?’

Khi để ý kỹ chi tiết này, Kim Woo-jin nhìn vào phần thỏa thuận của biên nhận ở trước mặt cậu.

Như một tài liệu ngân hàng, tờ biên nhận bảo cậu phải ký vào một chỗ trống.

‘Hay hắn ta đang cố lấy được chữ viết tay của người chơi?’

Nếu hợp đồng mà không có công dụng thì có vẻ như hắn ta đang nhắm đến chữ viết tay của người chơi từ tài liệu này.

Đó cũng có thể hữu dụng theo vài cách. Nhưng thẳng thắng mà nói, Kim Woo-jin vẫn chỉ tự hỏi tờ biên nhận này có thể hữu dụng theo cách nào. Có lẽ chỉ là tính cách của Oh Se-chan có hơi thất thường. Có lẽ mọi người mà có vài thỏa thuận với hắn cũng nghĩ điều tương tự.

Thông thường, Kim Woo-jin cũng sẽ nghĩ thế.

‘Hắn ta thật sự là ai?’

Tuy nhiên, cậu, người nhận ra rằng Oh Se-chan không phải là một người bình thường, biết rằng cậu không thể đơn giản tiếp cận được tên này từ quan điểm của riêng cậu. Kim Woo-jin cảm thấy rằng Oh Se-chan có khả năng nhìn thấy thứ gì đó trong một viễn cảnh của thế giới mà cậu không thể nhìn thấy.

‘Mình phải cẩn thận.’

Vì thế, Kim Woo-jin dự tính thay đổi chữ viết tay và chữ ký của cậu.

Sự suy ngẫm về hành động này dừng ở đây.

Đó là vì có những thỏa thuận khác quan trọng hơn vẫn còn đó.

“Đây là phần tiền còn lại.”

Kim Woo-jin đưa ra một cái túi shopping cho thuộc hạ của Oh Se-chan.

Cái túi chứa đầy những tờ 50,000 won.

Đó là chi phí để có được quyền đi vào hầm ngục hạng A-.

Đó sẽ không phải là nói quá khi nói rằng đó là tất cả các quỹ tiền hiện tại của Kim Woo-jin.

‘5 tỷ won…’

Kim Woo-jin, người vẫn còn những khoảng nợ phải trả, đang thật sự trong tình cảnh cực kỳ bần cùng khi cậu đưa số tiền này.

‘Nhưng nó vẫn rẻ.’

Nhưng Kim Woo-jin không hối hận về số tiền đó.

Trong thực tế, các hầm ngục hạng A- không nổi tiếng. Mọi thứ sẽ khác hoàn toàn với một hầm ngục hạng A+.

Các hầm ngục hạng A+ đảm bảo tối thiểu một vật phẩm độc nhất. Nếu may mắn, một vật phẩm huyền thoại cũng sẽ rơi ra. Về cơ bản là ít nhất nó cũng có lời để họ dấn thân vào.

Trái lại, khả năng những điều đó diễn ra giảm đi đáng kể trong một hầm ngục hạng A-. Có nhiều trường hợp mà thậm chí còn không có được một vật phẩm hạng độc nhất.

Tuy nhiên, độ khó của một hầm ngục hạng A- là vượt trội hơn hẳn độ khó của một hầm ngục hạng B+.

Rủi ro cao nhưng lợi ích thấp. 5 tỷ won cho một hầm ngục như thế thật sự là không hề rẻ.

‘Đã đến lúc tìm hiểu xem chúng đang giấu gì.’

Chỉ duy nhất một người, người biết những bí mật của hầm ngục đó, Kim Woo-jin, mới thấy nó rẻ.

“Tôi đã đếm đủ số tiền. Đầu tiên tôi sẽ gửi cho cậu chi tiết của hầm ngục.”

Thuộc hạ của Oh Se-chan đưa cho Kim Woo-jin một hồ sơ.

Trang đầu tiên của hồ sơ, có thông tin liên quan đến hầm ngục.

Dưới nó là số lần các người chơi thất bại trong việc dọn dẹp hầm ngục. Và ở mặt sau là thông tin chi tiết về các người chơi đã chết sau khi thất bại trong việc hoàn thành hầm ngục đó.

Ngay cả các người chơi ở cấp độ này còn thất bại trong việc hoàn thành, đó như một lời cảnh báo.

Một lời cảnh báo không cần thiết với Kim Woo-jin.

‘Nhiều người đã chết trong hầm ngục này.’

Cậu biết độ khó trong việc hoàn thành hầm ngục này. Kim Woo-jin biết rõ điều đó hơn bất cứ ai.

“Việc vận chuyển sẽ được thực hiện qua ba giai đoạn.”

Trong lúc đó, người nhân viên thông báo cho cậu các hướng dẫn kèm theo.

“Cậu muốn chọn ngày nào?”

Khi nghe câu hỏi đó, Kim Woo-jin liền trả lời.

“Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Người nhân viên nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.

“Cái gì?”

Mặc cho phản ứng của cô ta, Kim Woo-jin nói một cách bình thản.

“Tôi sẽ thử hoàn thành nó ngay bây giờ.”

“Kim Woo-jin đang đi đến Daegu nơi hầm ngục tọa lạc tại đó.”

“Đang đi?”

“Dường như cậu ta muốn hoàn thành nó ngay lập tức.”

Mặc cho câu trả lời của người thuộc hạ, Oh Se-chan không rời mắt khỏi đống tài liệu trong tay hắn ta.

Người thuộc hạ hỏi hắn một câu.

“Anh không ngạc nhiên à?”

“Tôi đã ngờ đến chuyện đó.”

“Anh ngờ được chuyện như thế sao?”

“Nếu đã lên quyết tâm làm điều đó, thì không cần phải phí phạm thời gian. Còn với các vật phẩm cậu ta sẽ sử dụng những món cậu ta lấy từ chúng ta. Thức ăn không khó để chuẩn bị, và cậu ta không cần lo lắng về việc đổ xăng và kéo nó lên tận đó luôn đi. Không cần phải phí thời gian nữa, nhanh lên!”

Đó là những gì Oh Se-chan nói.

Dành nhiều thời gian hơn trong cuộc sống thực không hề tăng đáng kể khả năng hoàn thành được hầm ngục.

“Nếu cậu ta là loại người sẵn sàng từ bỏ thì cậu ta đã không yêu cầu hầm ngục đó ngay từ đầu rồi.”

Ngoài ra, nếu một người cảm thấy do dự hoặc không tự tin, câu trả lời thích hợp nên là từ bỏ hầm ngục đó ngay từ đầu.

“Cậu ta thật sự có thể hoàn thành hầm ngục đó ư?”

Trái lại, người thuộc hạ dường như vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực này. Rõ ràng phản ứng như thế là hoàn toàn bình thường.

“Anh có biết Kim Woo-jin cao lắm cũng chỉ khoảng cấp độ 20 thôi không?”

Kim Woo-jin hoàn thành một hầm ngục 1 tầng vài ngày trước, và vì điều kiện của hầm ngục đó là nhỏ hơn cấp độ 20, nên cấp độ của Kim Woo-jin cao nhất phải ở 20 hoặc 21.

“Mà cũng thật vô lý khi cậu ta hoàn thành một hầm ngục 2 tầng một mình, đúng không?”

Một người như thế đang nỗ lực hoàn thành một hầm ngục 2 tầng trong lần thử đầu tiên, và cậu ta đang nỗ lực hoàn thành một hầm ngục hạng A- một mình.

Oh Se-chan trả lời một cách bình tĩnh trước câu hỏi của cô ta.

“Không có gì là không thể. Đã có những tiền lệ trước đây rồi mà.”

“Có những người chơi như thế ư?”

“Thì lũ người chơi như Thợ Săn Rồng, Tên Bạo Chúa, Bậc Thầy Kiếm Sĩ, Tam Đại, và Lee Se Joon đều vào hầm ngục 2 tầng ngay khi chúng đạt cấp độ 20. Chúng cũng sống sót trở về đấy thôi. Giờ chúng đang đi vòng vòng nghiền nát hầm ngục 5 6 tầng kia kìa.”

Người thuộc hạ cố cãi lại như thể cô vẫn còn không chấp nhận.

Dĩ nhiên là chúng đã làm được.

“Nhưng chúng là lũ quái vật!”

Người thành lập của Guild Messiah Lee Se-joon, Thợ Săn Rồng, Tên Bạo Chúa, Bậc Thầy Kiếm Sĩ, và Tam Đại… những người mà Oh Se-chan nhắc đến đều là một phần trong 7 người chơi đầu tiên thức tỉnh vào ngày 1 tháng 1 năm 2020.

Và giờ, mỗi người trong số họ được xem như những người chơi mạnh nhất mà thậm chí có thể làm rung chuyển một quốc gia. Lũ quái vật thật sự vượt quá định nghĩa của một con quái vật.

“Yeah, tất cả chúng đều là quái vật. Và nếu Kim Woo-jin xoay sở để trở về toàn mạng từ hầm ngục đó, thì cậu ta cũng sẽ là một con quái vật.”

“Ah!”

Ngay khi cô nghe thấy câu đó, người thuộc hạ đã nhận ra.

Oh Se-chan tiếp tục nói với người thuộc hạ trong khi đọc các tài liệu.

“Liệu Kim Woo-jin có thể vượt qua được hầm ngục này hay không là một câu hỏi vô nghĩa. Nếu cậu ta chết trong hầm ngục thì chịu thôi. Đó là điều chúng ta không thể thay đổi, và chúng ta cũng không cần bận tâm đến chuyện đó.” Oh Se-chan đứng dậy khỏi ghế sau khi sắp xếp tài liệu.

“Dù gì, Kim Woo-jin đáng nhẽ phải là người biết rõ độ khó của một hầm ngục 2 tầng hơn chúng ta.”

Sau khi đứng dậy, Oh Se-chan đưa tài liệu cho người thuộc hạ.

“Nên thứ duy nhất chúng ta phải lo lắng là quyết định xem phải làm gì khi cậu ta hoàn thành hầm ngục.” Người thuộc hạ nhận được tài liệu lấy một con dấu ra khỏi ngăn bàn như thể đó là một việc rõ ràng phải làm.

Đó là con dấu với [Giấy Tái Sử Dụng] được khắc trên đó.

Ngay khi Kim Woo-jin bước vào hầm ngục, cậu nghe một thông báo mà không thể nghe được nếu cậu ở trong một hầm ngục 1 tầng.

‘Đây chắc chắn là hầm ngục 2 tầng.’

Thông báo đó khiến Kim Woo-jin nhận ra rằng đây thật sự là một hầm ngục 2 tầng.

Cùng lúc đó, cậu nhớ lại lần đầu tiên cậu bước vào một hầm ngục 2 tầng.

Khi cậu đạt cấp độ 20, các kỹ năng của Kim Woo-jin đã được công nhận và được trao cơ hội để hoàn thành một hầm ngục 2 tầng hạng C- với những người chơi cấp độ 30.

Kim Woo-jin thể hiện một màn trình diễn tuyệt vời trong hầm ngục đó, củng cố một cách rõ ràng tên tuổi và giá trị của cậu.

Mọi người đều bị ấn tượng bởi kỹ năng và tài năng của Kim Woo-jin.

‘Đó cũng là lúc mình nhận ra độ khó khăn của trò chơi này.’

Nhưng vào lúc đó, Kim Woo-jin cảm thấy rằng các hầm ngục 2 tầng, hoặc các hầm ngục nói chúng, nguy hiểm hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ lúc ban đầu.

Trớ trêu thay màn trình diễn tuyệt vời của cậu là thứ dẫn đến nhận thức này.

Ban đầu, ý tưởng về cách tốt nhất để hoàn thành một hầm ngục của Kim Woo-jin là khi không có ai làm lệch kế hoạch.

Giống như một chiếc đồng hồ, tất cả mọi người thực hiện phần việc của mình đến mức nhàm chán và chẳng thấy hứng thú gì với hầm ngục cho đến khi rời khỏi hầm ngục. Đó là những suy nghĩ của Kim Woo-jin về cách tốt nhất để hoàn thành một hầm ngục.

Tuy nhiên, hầm ngục 2 tầng không cho phép một điều như thế.

Không phải là lũ quái vật mạnh hơn quá nhiều so với những con quái vật từ tầng 1.

‘Thức ăn mới là thứ quan trọng nhất.’

Vấn đề duy nhất họ đối mặt không gì khác ngoài sự thiếu thốn thức ăn.

Đến lúc đó, các hầm ngục 1 tầng chỉ kéo dài 5 ngày là lâu nhất. Sự thiếu hụt thức ăn không phải mối quan tâm thật sự.

Tuy nhiên, hầm ngục từ 2 tầng trở lên, họ luôn phải để tâm đến cơn đói.

Thực tế, nhiều người chơi được xem như những ngôi sao tiềm năng nhờ vào kỹ năng tuyệt vời của họ khi hoàn thành hầm ngục 1 tầng, chết đói trong các hầm ngục 2 tầng. Và các hầm ngục từ 3 tầng trở lên, các người chơi dành nhiều thời gian hơn để quyết định liệu nên mang theo nhiều nước hay thức ăn hơn là quyết định nên mang các vật phẩm gì.

‘Vì bất kể tinh thần bạn có mạnh mẽ cỡ nào thì nó vẫn vô dụng khi bạn đang chết đói.’

Nếu các người chơi bị giết bởi lũ quái vật vì họ không thể suy nghĩ một cách thông suốt do đói bụng được tính như chết vì đói bụng thì hơn phân nửa người chơi chết trong hầm ngục 2 tầng là do chết đói.

Nói cách khác, yêu cầu quan trọng nhất là tiêu thụ chính xác nguồn thực phẩm mà bản thân có.

Và Kim Woo-jin chọn một trong những cách để làm thế.

‘Mình sẽ hoàn thành tầng đầu tiên trong 2 ngày.’

Quét sạch lũ quái vật ở tầng 1 sớm nhất có thể trước khi nguồn thực phẩm của cậu cạn kiệt!

Khói đen bốc lên từ một trong nhiều đường hầm.

Kiieeee!

Và những tiếng gào thét điên cuồng của lũ Goblin có thể nghe thấy rõ bên trong làn khói.

Một cảnh tượng chỉ có thể được mô tả như địa ngục.

Đôi mặt của Kim Woo-jin thật lạnh lùng, nhìn vào địa ngục mà cậu tạo ra bằng chính đôi bàn tay của cậu.

Vào khoảnh khắc này, chỉ có một suy nghĩ trong tâm trí cậu.

‘Cũng không phải ở đây.’

Đó là không có con người thằn lằn nào trong hang này.

Kim Woo-jin không hề tức giận, cũng không tỏ ra hối tiếc, cũng không cảm thấy lo lắng gì.

Thậm chí các thông báo phần thưởng cấp độ 20 cũng không thể làm thay đổi biểu cảm của Kim Woo-jin.

Nó chỉ thay đổi hành vi của cậu.

Cậu kiểm tra xung quanh, và di chuyển chỉ sau khi chắc chắn rằng không có gì ở gần khu vực của cậu.

“Rương vật phẩm.”

Chỉ khi đến được vị trí an toàn thì Kim Woo-jin mới mở rương vật phẩm của cậu. Cậu lấy ra thứ mà cậu đã chuẩn bị trước và xé nó.

Đó là khoảnh khắc khi cậu cuối cùng cũng có thể sử dụng món quà mà cậu nhân được từ Park Yong-wan.

Thông báo ngay lập tức được gửi đến để báo hiệu cho cậu biết tác dụng của nhẫn cộng dồn đã được áp dụng.

Dĩ nhiên, Kim Woo-jin không phản ứng gì nhiều sau khi nghe tin đó.

Chỉ phí năng lượng khi tỏ ra vui với những thứ mà cậu đã biết trước.

Cứ như thế, Kim Woo-jin mở phần thưởng mà Halo của cậu đã dành tặng khi cậu đạt cấp độ 20.

“Danh mục.”

Một danh mục phát ra ánh sáng màu bạc xuất hiện trước mắt Kim Woo-jin.

‘Nó là loại hiếm.’

Kim Woo-jin phản ứng nhẹ với ánh sáng màu bạc.

Tuy nhiên, cậu không phản ứng gì nhiều hơn thế.

Kim Woo-jin hiếm khi gặp may trước khi trở về quá khứ, nhưng đó là trường hợp đối với các vật phẩm và kỹ năng loại hiếm hoặc cao hơn. Đối với những vật phẩm và kỹ năng hạng hiếm, thì lại chẳng thèm đếm độ thường xuyên khi mà cậu phải thất vọng.

Sẽ là lạ khi cậu thấy ấn tượng.

Kim Woo-jin mở trang giấy trong danh mục mà phát ra ánh sáng màu bạc với cái nhìn khác hẳn.

‘Huh?’

Vào khoảnh khắc đó, gương mặt của Kim Woo-jin bất ngờ thể hiện một cảm xúc.

‘... May mắn của mình cũng tốt đấy chứ.’

Đó là viễn cảnh tệ nhất mà lũ quái vật phải đối mặt với Kim Woo-jin có thể gặp phải.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.