Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2918 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 10

Team Just T

Những người chơi không hợp nhau chút nào.

Đặc biệt trong các hầm ngục, những người chơi trở nên cực kỳ căng thẳng.

Lũ quái vật vẫn sẽ là quái vật, nhưng nguyên nhân chủ yếu của sự căng thẳng đến từ sự canh tranh giữa các người chơi mà đang tăng lên dữ dội.

Sự căng thẳng đó có thể cảm nhận được.

Nếu một hầm ngục được dọn dẹp, nó sẽ biến mất dù có hay không cơ thể của người chơi vẫn còn trong đó.

Nói cách khác, có môi trường nào tốt hơn để giết một người mà bạn không thích không.

Thậm chí, có những trường hợp khi một người chơi gửi tín hiệu cầu cứu.

‘Ngay cả kẻ thù truyền kiếp với mình cũng được, bất cứ ai cũng được… làm ơn!’

Tình trạng hiện tại của tổ đội Yang Se-kyung đang cực kỳ thảm khốc.

Tình hình của tổ đội này trông chẳng còn chút hy vọng nào cả.

Kieeuuu!

Kieehh!

Một nhóm hơn 50 con Goblin đang bao quanh tổ đội Yang Se-kyung khi chúng đang trừng mắt với đầy sát khí.

“Nó trông thế nào?”

“Vết thương quá sâu. Tôi cần phải khâu nó thật chuẩn.”

Trong khi đó, đội hình của tổ đội Yang Se-kyung được sắp xếp theo hình bán nguyệt. Ở giữa là một người đàn ông với lưng anh ta tựa vào cây, nôm ra máu. Một người đàn ông khác ở phía trước anh ta đang làm việc chăm chỉ để chữa trị cho người kia.

“Khốn kiếp! Tại sao chuyện này lại xảy ra với Linh Mục (Priest) cơ chứ?”

Người đang bị thương chính là người chịu trách nhiệm hồi phục.

Đó là một trong những trường hợp tệ nhất mà một tổ đội có thể gặp phải.

Giá trị của người hồi phục là không thể diễn tả trong hầm ngục nơi mà nguồn cung bị giới hạn.

“Con nào đã tấn công anh ta?”

Thứ khiến Yang Se-kyung thậm chí còn điên tiết hơn là sự thật rằng cô ta không thể nói con Goblin nào đã tấn công người hồi phục của họ.

Không, nó không phải Goblin.

‘Mẹ nó. Mình chắc chắn. Có ai đó có thể biến hình thành Goblin.’

Nếu nó chỉ là một con Goblin, nó không thể nào tông vào một thành viên của Yang Se-kyung và đâm sâu vào xương sườn của Linh Mục với một con dao cùn.

Có thứ gì đó ẩn trong lớp ngụy trang của một con Goblin.

‘Mình đã quá bất cẩn. Nghĩ lại thì, đâu thể nào có chuyện ở hầm ngục Rank B mà chỉ có Goblin không thôi đâu…’

Một con quái vật bí ẩn mạnh hơn nhiều so với một con Goblin đang có lớp ngụy trang trông như một con Goblin. Hơn nữa, nó đang nhắm vào tổ đội Yang Se-kyung.

Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vội vã bắn ra tín hiệu giải cứu.

‘Bất cứ ai cũng được nên làm ơn…’

Mặc cho lời thỉnh ước của cô, Yang Se-kyung không nghĩ rằng cơ hội nhận được sự giúp đỡ là cao.

Trước hết, không chắc gì những người thấy được tín hiệu giải cứu ở gần đó. Cũng khó có thể nói trước rằng những người đến cứu sẽ mạnh hơn tổ đội của Yang Se-kyung.

Rõ ràng là những người có thể đến cứu cũng nhận thức rõ được rủi ro và sẽ di chuyển cẩn trọng.

Nói đơn giản thì sẽ mất rất nhiều thời gian để đội giải cứu đến. Người Linh Mục thì cần được điều trị khẩn cấp, rất có thể sẽ chết.

‘Mẹ nó.’

Khi suy nghĩ của Yang Se-kyung đến điểm đó, đôi mắt cô thể hiện sự tuyệt vọng.

Chính lúc đó.

Hwaruruc!

Ngọn lửa lan ra phía trước của tổ Yang Se-kyung!

“Lửa?”

Kieehh?

Cả tổ đội Yang Se-kyung và lũ Goblin đều ngạc nhiên quay về hướng ngọn lửa. Puk!

Sau đó một vật thể có kích cỡ như cái đầu của con Goblin bay thẳng đến những con Goblin đang phân tâm.

Kkeuk!

Một Goblin đã bị đánh trúng bởi một thứ gì đó và ngã xuống đất sau khi phun ra một tiếng kêu ngắn.

Pu-ukk!

Rồi một vài vật thể nữa bay đến và đánh những cái đầu của lũ Goblin.

Kieeehh!

Lũ Goblin điên tiết vì bị xúc phạm bởi sự phiền toái này.

Tuy nhiên, cơn tức giận kéo dài không lâu.

Kieehh?

Là vì chúng nhận ra thực tế rằng chúng không bị tấn công bởi những hòn đá mà bởi những cái đầu của chính thành viên trong gia đình của chúng.

Bầu không khí khát máu, tàn sát của chiến trường trở nên lạnh lẽo cực kỳ nhanh chóng.

‘Mình, mình tự hỏi là ai?’

‘Mình không thể tin họ cắt đầu chúng và ném đi…’

‘Thật dã man.’

Ngay cả thành viên trong tổ đội của Yang Se-kyung, người đang bị bao vây bởi lũ Goblin cũng kinh hoàng trước cảnh tượng này.

Kết quả là, ở đó chẳng còn con Goblin nào mà không cảm thấy sợ hãi cả.

Lũ Goblin nhìn xung quanh với vẻ mặt kinh hoàng.

Jjwaak!

m thanh của sợi roi xé rách da thịt của những con Goblin tràn ngập bầu không khí.

Kkeuk!

Một con Goblin bị đánh bởi cái roi phát ra một tiếng thét.

Tình hình căng thẳng đã được giải quyết cơ bản với những thứ như thế.

Một con đường lửa lan rộng, những cái đầu bay của chính đồng loại của chúng, một kẻ thù tấn công mà bắt đầu và kết thúc với những tiếng la hét của đồng loại chúng.

Trong tình hình như thế, lũ Goblin liệu có thể có đủ khả năng lấy lại sự bình tĩnh và hành động một cách bình tĩnh không?

Kieeehh!

Kieeee!

Lũ Goblin bắt đầu bỏ chạy.

“Ah!”

Tình thế đã bị đảo ngược, Yang Se-kyung và tổ đội của cô thở phào nhẹ nhõm dù vẫn chưa nhận ra điều gì.

‘Họ đã đến.’

‘Ơn giời.’

Cảm giác nhẹ nhõm sau khi sống sót qua cái chết cận kề đang áp đảo họ. Tuy nhiên, những cảm xúc này không kéo dài được lâu.

“Tôi không biết ai đã giúp đỡ nhưng cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người rất nhiều… Huh?”

Đó là vì người xuất hiện là hoàn toàn không thể ngờ đến.

“Tên… Tên cậu là gì nhĩ?”

“Tôi là Kim Woo-jin.”

Kim Woo-jin xuất hiện.

Không lâu sau khi lũ Goblin bỏ chạy, hai tổ đội kia cũng đến.

Những câu hỏi mà 2 tổ đội này đặt ra đều như nhau.

“Cái gì? Mọi người vẫn ổn ư?”

“Lũ quái vật đâu? Mấy người không lẽ gửi tín hiệu giải cứu ra vì muốn có ai đó tới nói chuyện sao?”

Họ có những câu hỏi liên quan đến chuyện gì đã xảy ra mặc dù mọi thứ đã kết thúc từ lâu.

“Oh, cái cậu kkakdugi (đồ kèm theo) đằng kia cũng đến đây. Tên cậu ta… là gì ấy nhĩ?”

“Cái gì? Oh, cậu đã gia nhập nhóm của họ ư? Tôi đoán cậu không phải là người có khả năng đánh giá tốt. Dù gì thì tên cậu là gì?”

Họ cũng không biết tên của Kim Woo-jin.

“Cô nói gì? Gã đó á?”

“Gã này đã cứu mấy người ư?”

Đương nhiên, cả hai tổ đội đó cũng vô cùng ngạc nhiên khi biết Kim Woo-jin đã cứu tổ đội của Yang Se-kyung.

Dĩ nhiên, sự bất ngờ không giống với tôn trọng.

“Tôi nghe rằng mấy người còn tự mình dọn dẹp một hầm ngục trước đó mà… nhưng với yêu cầu cứu giúp vì một tai nạn nhỏ như thế này… tôi đặt hơi nhiều kỳ vọng vào mấy người rồi đó.”

“Tsk, tsk, chuyện này sẽ không xảy ra nếu mấy người chịu cúi đầu trước chúng tôi trước khi vào hầm ngục này là được rồi.”

Thay vào đó, 2 tổ đội kia đang coi thường tổ đội của Yang Se-kyung vì được cứu bởi mỗi mình Kim Woo-jin.

Đó cũng là cách mà họ xem thường Kim Woo-jin.

Họ không công nhận Kim Woo-jin như là một người chơi quan trọng.

Một sự xem thường như thế này không khiến Kim Woo-jin cảm thấy bị xúc phạm.

Nó còn không khiến cậu cảm thấy tức giận.

Đầu tiên, những chuyện này Kim Woo-jin không quan tâm lắm.

Trước khi Kim Woo-jin trở về quá khứ, mọi người ở đây cũng chỉ là một trong 119 con cừu hiến mạng cho hầm ngục này.

Với Kim Woo-jin, thái độ của họ như vậy không thành vấn đề.

‘Bây giờ là thời điểm tốt. Làm thế nào để mình nhử họ đồng ý vào ván cược nhĩ?’

Kim Woo-jin đang làm việc theo hướng này.

“Dường như ở đây không có mỗi mấy con Goblin. Theo như câu chuyện của họ, có thể có một con quái vật có khả năng biến hình trong nhóm của lũ Goblin… có lẽ là một con Goblin đột biến.”

Kim Woo-jin nghiên cứu thủ lĩnh của 2 tổ đội trong khi nói những lời này.

“Mấy người đó có nhầm không? Thực tế họ có thể bị đánh bại bởi một con chihuahua nhưng sau đó, qua câu chuyện họ kể, nó trở thành một con bulldog, đúng không?”

“Có thể có nhầm lẫn gì đó. Ý tôi là, tại sao lũ Goblin lại bỏ chạy nếu chúng có một cá thể mạnh như thế? Chẳng phải mấy người nói chúng bỏ chạy sao, vì chúng sợ chỉ có mỗi cậu mà?”

Dĩ nhiên, thái độ của họ rất thờ ơ.

“Để phòng trừ nguy hiểm, chúng ta nên làm việc cùng nhau và kết hợp sức mạnh lại.”

“Ah, thôi xin kiếu. Cuộc thảo luận đó đã kết thúc trước khi chúng ta vào hầm ngục này rồi. Tụi này sẽ tự lo được.”

“Nếu cậu chết thì đó là số phận của cậu. Chẳng phải đây là nơi mọi người chiến đấu vì mạng sống của mình sao? Cậu đã không nên vào hầm ngục này nếu cậu sợ chết.”

Kim Woo-jin liên tục bị mặc kệ.

Nhưng, Kim Woo-jin vẫn khăng khăng nói.

“Nhưng chẳng phải chúng ta đều đến từ Guild Phượng Hoàng sao? Tôi nghĩ chúng ta nên ít nhất làm việc cùng nhau một chút.”

Kim Woo-jin thở dài và tiếp tục nói.

“Đâu phải chúng ta đang cá cược xem ai sẽ giết con Boss trước đâu, chúng ta nên hợp tác…”

Khoảnh khắc đó.

“Tôi thích thế đấy.”

Một người đàn ông ngắt lời Kim Woo-jin.

“Tôi cũng thấy chán. Tôi đoán đó là vì chẳng có bất kỳ phần thưởng gì. Cậu bảo cậu là Kim Woo-jin đúng không? Cậu nói đúng lắm. Hãy cá cược đi. Như đưa một thứ gì đó cho người nào bắt được con Boss Hầm Ngục đi.”

Đây là khoảnh khắc mà họ cắt mồi của Kim Woo-jin.

Dĩ nhiên, không ai có thể nhìn thấu được mưu kế này.

“Tiền mặt thì sao? Huh? Mỗi người 100 triệu thì sao? Tổng lại là 1.5 tỷ won đấy? Mọi người ở đây đều có dư mà.”

Thay vào đó, anh ta nói tiếp về việc cá cược một cách táo bạo.

“Nếu ai sợ thì chỉ việc biến khỏi đây đi.”

Anh ta khiêu khích mọi người.

“Chỉ 100 triệu thôi ư?”

Và đáp lại lời khiêu khích đó, Yang Se-kyung đáp lại bằng một lời khiêu khích khác.

Cô ta đã tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ từ mọi người mới một lúc trước, nhưng tính cách của cô sẽ không cho phép cô chịu đựng những lời khiêu khích như thế.

Không, cô thậm chí còn tức giận hơn vì cô được giúp bởi Kim Woo-jin.

‘Chết tiệt, nếu hầm ngục được dọn dẹp như thế này, mình sẽ không thể để lộ mặt trước công chúng nữa.’

Nếu hầm ngục được dọn dẹp, cô và tổ đội của cô sẽ được biết đến như một nhóm bình thường vì được cứu bởi một người bình thường.

“Vậy 300 triệu thay vì 100 triệu thì sao?”

Thủ lĩnh của một tổ đội khác cũng sẵn lòng tham gia vào ván cược.

Chính lúc đó.

“Đợi, đợi 1 chút.”

Kim Woo-jin, người vẫn im lặng, nói với giọng đầy lo lắng.

“Tôi không có chừng đó tiền. Ngay cả xe của tôi cũng là xe cùi bắp vì tôi không có tiền…”

Tuy nhiên, mọi người xung quanh cậu không bận tâm đến sự lo lắng Kim Woo-jin. Họ chỉ thích thú với lời nói của Kim Woo-jin.

Một người đàn ông la lên.

“Cứ cá cược luôn cả chìa khóa xe. Người nào giết được con Boss thì lấy hết xe ở bãi đỗ xe.”

“Lần tới, đừng có gửi tín hiệu giải cứu nữa. Phiền phức.”

“Hãy gặp lại bên ngoài hầm ngục. Đừng quên để sẵn chìa khóa xe đi nha. Tôi sẽ trả tiền taxi nên cứ yên tâm.”

Cả 3 tổ đội tản ra sau lời chào tạm biệt.

Đương nhiên, không có ai quan tâm đến Kim Woo-jin trong suốt quá trình đó.

“Cảm ơn cậu.”

Người duy nhất chú ý đến Kim Woo-jin là Yang Se-kyung và tổ đội của cô khi họ bày tỏ lòng biết ơn.

Được đối xử như thế này khiến Kim Woo-jin hơi khó hiểu.

‘Mình không ngờ lại bị để ý nhiều đến vậy…’

Mặc dù cậu mong đợi rằng cậu sẽ không được đối xử tốt, và thậm chí muốn bị ngó lơ… nhưng mà nghĩ rằng cậu sẽ bị ngó lơ đến mức này?

‘Họ đáng bị tiêu diệt.’

Cũng có thể hiểu được phần nào tại sao Guild Phượng Hoàng cho phép những người chơi giống như thế này trở thành vật thử nghiệm cho hầm ngục này. ‘Dĩ nhiên những tên khốn này không thể nào xử lý được con Slime đó đúng cách được… Họ thiếu tầm nhìn để quan sát môi trường xung quanh họ.’

Slime.

Đó là con Boss Hầm Ngục mà hiện tại cư ngụ trong hầm ngục này.

Nó cũng là một con quái vật cực kỳ phiền toái để đối phó.

Mặc dù những con Slime ở trong trò chơi và tiểu thuyết bình thường thậm chí giống như một con quái vật cấp thấp hơn cả Goblin, nhưng ở đây thì khác.

Slime, có thể thay đổi hình dạng của nó thành bất kỳ quái vật nào, là cực kỳ khó để đối phó. Nó rắc rối hơn rất nhiều mà khó có thể tưởng tượng được. Để chống lại nó, kinh nghiệm đối phó với nhiều loài quái vật khác nhau là yêu cầu tất yếu.

‘Thật hài hước khi hy vọng những người chơi có đủ kinh nghiệm khi họ chỉ mới Cấp độ 10 là nhiều nhất.’

Mặc dù những người chơi ở đây đều rất hứa hẹn và có tài năng và trình độ xuất sắc, nhưng họ thiếu kinh nghiệm cần thiết.

Đó là lý do tại sao hầm ngục này trở thành mồ chôn cho rất nhiều tài năng triển vọng.

Những người chơi có đủ kinh nghiệm chiến đấu để bắt được con Slime đang ẩn mình giữa một đám Goblin có thể được đếm trên đầu ngón tay.

Dĩ nhiên, đó không là vấn đề gì với Kim Woo-jin.

Cuối cùng, hoàn cảnh đã diễn ra theo cách mà Kim Woo-jin muốn.

Do lòng tự tôn quá cao của họ, một cuộc tranh đấu với phần thưởng được tạo ra. Hơn nữa, phần thưởng không hề nhỏ.

‘Ơn giời. Mình sẽ không có đủ tiền để trang bị đầy đủ cho tất cả con Lính Xương ngay cả khi mình có toàn bộ lượng tiền trên thế giới.’

Hơn nữa, sau khi cậu xác định được khả năng chiến đấu của những con Lính Xương của cậu, thì cần phải có sự đầu tư vào trang bị của chúng một cách nhiệt tình nhất ngay bây giờ.

Đó không phải là lý do duy nhất mà Kim Woo-jin có trong đầu.

‘Họ tự nguyện cắn câu mà.’

Quan trọng hơn với Kim Woo-jin, 3 tổ đội kia sẽ chỉ nhắm đến việc bắt được con Slime, Boss Hầm Ngục.

Cả 3 tổ đội sẽ chủ động thám hiểm và truy bắt con Slime, trong khi mặc kệ mọi thứ khác.

‘Trong lúc họ làm thế, tất cả những gì mình cần phải làm là siêng năng đi tóm gọn những con lính lác yếu nhớt.’

Theo quan điểm của Kim Woo-jin, ăn con Slime như món tráng miệng sau khi lắp đầy bụng với lũ Goblin đang tràn ngập khắp hầm ngục này là chiến lược phù hợp nhất.

2 con Goblin Xương bày tỏ ý muốn của chúng với Kim Woo-jin.

Tteol-geu-reok! Tteol-geu-reok!

Chúng đang ra hiệu rằng chúng cũng rất háo hức để chiến đấu.

Và Halo của Kim Woo-jin đã thúc giục Kim Woo-jin chiến đấu.

Thình thịch! Thình thịch!

Và trái tim của Kim Woo-jin cũng thúc giục Kim Woo-jin chiến đấu.

Cuộc tàn sát của chó săn bắt đầu.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.