Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu rõ!

Tiểu thuyết gốc · 2081 chữ

Diễm Cơ bất chợt nhớ về một chuyện.

Ngày mà nàng được mấy vị Vân Lam Tông trưởng lão kia đưa đến nơi đây, khi đó nàng vì lo sợ thân thể của mình bị dòm ngó, cho nên đã cường thế đưa ra ước định để vị kia không muốn động đến thân thể của nàng...mà vị kia cũng chỉ cười nhạt mà rất nhanh chấp nhận.

Nhưng nàng lại phát hiện, khi đó đang quay xung quanh Nham Kiều các nữ nhân nhìn về nàng ánh mắt...có một chút ý vị khác lạ, vô cùng làm nàng khó chịu.

Khi đó nàng còn không có suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện tại nàng đột nhiên phát hiện...những ánh mắt đó mang theo cảm xúc, chính là tức giận cùng buồn cười đối với nàng ngây thơ đề nghị!

"Ngay từ lúc ban đầu...chính là chúng ta đã quá tự xem nặng chính mình?"

Diễm Cơ hồi tưởng lại tất cả sự tình đi qua trong thời gian an ổn tại đây, khuôn mặt tuyệt mỹ vốn trầm tĩnh cũng hiện lên hơi tự giễu một chút, giọng nói không rõ mà lẩm bẩm.

Du Phi Nhã mềm mại thân thể ngồi trên ghế mềm mà có chút ngẩn ngơ tại chỗ, tâm trí của nàng theo lời nói của Cơ Tuyết Nhạn mà chập trùng không ngừng.

Ngay từ ban đầu, tất cả ý nghĩ quả đoán của mình về vị kia chỉ là tự mình đa tình thôi sao?

Ngẫm lại tất cả, đúng là như vậy...!

Các nàng ngay từ ban đầu chỉ chú ý tới vị này thánh giả đối với mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh đặc biệt yêu thích, nhưng lại vô tình quên đi một sự thật quan trọng cũng như quyết định nhất!

Đó chính là vị này là Bán Đế chí cường tồn tại trên đại lục này, Tiêu Dao Thánh Giả thân phận biết bao kinh khủng cùng sở hữu quyền thế ngập trời!?

Người như hắn, nếu muốn tìm so với hai nàng càng thêm kinh diễm nữ nhân còn khó sao?

Đấu Khí đại lục ngũ đại cương vực vô biên vô tận, thế lực cùng tộc đàn xuất hiện lớp lớp không ngừng, thiên chi kiêu nữ cùng yểu điệu giai nhân so với hai người các nàng tuyệt đối có rất nhiều...rất nhiều.

Nếu người nam nhân này thật sự muốn, chỉ cần hắn một câu nói cũng để cho những thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng tại Trung Vực kia, cam tâm tình nguyện mà ngoan ngoãn chui vào lòng hắn!

Đã như thế...hắn cần gì phải một mực chú ý tới hai người các nàng chứ?

Hiểu rõ tất cả, cả hai nàng mặt ngoài tuy vẫn có chút bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không tự chủ hiện lên một loại cảm giác hụt hẫng cùng trống rỗng!

"Nếu như vậy...tại sao Cơ Tuyết Nhạn những nữ nhân kia lại được hắn sủng ái đến như vậy?"

Du Phi Nhã cố gắng đè nén cảm xúc khác lạ trong lòng của mình, không tự chủ nhíu lại kiều diễm mày ngọc, có chút ghen ghét mà lẩm bẩm.

Diễm Cơ nghe vậy mỹ mâu khẽ động, đột nhiên nhớ đến Mộ Dung Khuynh Thành khoảng thời gian gần đây đối với Nham Kiều đủ loại truy cầu cùng quấn quýt hầu hạ.

Lại nhớ đến Nham Kiều đối với nữ nhân ngoan hiền kia từng chút một thay đổi, từng chút một mà ôm lấy vào lòng!

Nàng lập tức như có điều suy nghĩ "Thì ra là như vậy...chúng ta cùng những nữ nhân kia khác nhau ở nơi đó sao?!"

Diễm Cơ lúc này xem như hiểu rõ, thấu hiểu tại sao Nham Kiều đến hiện tại vẫn không có đối với Du Phi Nhã cùng chính mình sinh ra chút xíu hứng thú cùng tham lam.

Bởi vì thiếu nữ xinh đẹp mê người này cùng với nàng chỉ vì hoàn cảnh mà ép mình, trong nội tâm ngay từ ban đầu đã một mực không nguyện ý ở bên cạnh hắn đây!

Như vậy, nam nhân kia đương nhiên cũng lười quan tâm các nàng, dù sao hai nàng trong mắt hắn cũng chỉ là sâu kiến tồn tại không hơn không kém mà thôi!

Nhưng dù là vậy, hai người các nàng đều không có tư cách gì mà đi hận hay trách mốc nam nhân kia cả.

Bởi vì chính hắn là người cứu lấy các nàng từ trong khốn cảnh đi ra, cũng chính hắn là người che chở cùng cung cấp an ổn hoàn cảnh sống cho các nàng, là núi dựa vững chắc để các nàng không còn lo nghĩ về sau!

Như vậy các nàng còn có thể đòi hỏi thêm điều gì nữa chứ, hắn đã vì các nàng làm rất nhiều!

Diễm Cơ cùng Du Phi Nhã không hẹn mà liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương cảm xúc khó tả!

"Tâm ta vẫn luôn không muốn ở lại bên cạnh hắn sao?" Du Phi Nhã nhìn về phòng lớn nơi xa, nhẹ giọng run động mà than lấy.

Chợt nàng lại lắc đầu phủ định "Không...ta đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng!"

"Duy chỉ có kiêu ngạo còn lại khi xưa...để cho ta nội tâm một mực còn có kháng cự tâm lý, đối với việc phải cùng nhiều nữ nhân chia sẽ một nam nhân lộ ra không muốn sao?"

Diễm Cơ ánh mắt cũng hiện lên sương mù, vô cùng phức tạp!

...

Ấm áp trong phòng!

Nham Kiều nhìn xem nhu thuận đứng trước mặt, tay ngọc như ngó sen ôn nhu lại khéo léo cho mình lau mặt Cơ Tuyết Nhạn, hắn khóe miệng khẽ câu lên ý cười.

Xung quanh trên giường mềm chính là La Thiên Tuyết cùng Tô Uyển Tình các nàng...còn có Mộ Dung Khuynh Thành cái này vừa đem tất cả giao cho hắn ngoan hiền thiếu nữ.

Các nàng trắng nõn như ngọc xuân quang tùy ý bày ra trong mắt Nham kiều, cơ thể mê người trên dưới tỏa ra phấn nộn mà quấn lấy nhau, đều an ổn mà nghỉ ngơi lấy.

Đợi cho Cơ Tuyết Nhạn xong việc, Nham Kiều mới thân mật mà nhẹ kéo lấy giai nhân cơ thể mềm mại vào trong lòng mình, ôn nhu trên miệng nhỏ của nàng hôn một ngụm mà cười nói "Là ai làm nhà ta Nhạn nhi không cao hứng rồi?"

Tiểu kiều thê này từ lúc trao thân cho hắn, tất cả suy nghĩ của nàng đều là vì hắn mà suy nghĩ cả...thật sự làm hắn thương nàng đến không được mà!

Cơ Tuyết Nhạn cảm nhận được Nham Kiều đối với mình yêu thương cùng quyến luyện không rời, đáy mắt mang theo thỏa mãn cùng hạnh phúc chi ý nhìn hắn thật sâu.

Cơ thể tựa như thủy xà của nàng cũng theo đà mà vùi vào vòng tay hữu lực của Nham Kiều, híp lại mỹ mâu mà hài lòng rúc vào lồng ngực rộng lớn lại ấm áp này.

Nàng hai cánh tay ngọc gắt gao quấn lấy hắn cường tráng cơ thể, khuôn mặt kiều diễm dán thật chặt vào hắn mà mềm giọng nhẹ hô "Lão gia ngươi là tốt nhất...ta không muốn người khác suy nghĩ xấu về ngươi!"

Nàng hiện tại trong trái tim chỉ có Nham Kiều thân ảnh, lúc nãy lại vô tình nghe được Diễm Cơ cùng Du Phi Nhã đối với hắn có chút suy nghĩ không tốt, nháy mắt thì làm cho nàng vô cùng tức giận.

Tuy nàng đã dùng ngôn ngữ gõ hai nữ nhân kia một chút, nhưng nội tâm vẫn còn không cao hứng, thật muốn lại giáo huấn các nàng thêm một lần!

Nham Kiều nghe vậy mới bừng tĩnh, thì ra tiểu giai nhân này là vì chuyện lúc nãy mà không cao hứng đến hiện tại nha.

"Ngoan, Nhạn nhi đừng quan tâm các nàng ý nghĩ rồi, ngoan ngoãn bồi lão gia cùng lười biếng một chút chứ?" Nham Kiều bất chợt đem giai nhân này cùng nhau ngã xuống nệm, chú tâm ôm nàng như ngọc cơ thể mà cưng chiều nói.

Lại đem quấn bên cạnh mình Mộ Dung Khuynh Thành cũng cho kéo đến bên ngực còn lại, Nham Kiều hài lòng ôm lấy hai vị tuyệt sắc giai nhân mê người này cơ thể, tiếp tục híp mắt dưỡng thần!

"Ân...miễn là được bên cạnh lão gia ngươi, Tuyết Nhạn đều thật yêu thích!"

Cơ Tuyết Nhạn nội tâm ngọt ngào đến không được, đối với Diễm Cơ các nàng tức giận cũng biến mất không thấy, mê ly đem khuôn mặt chôn lấy bên vai Nham Kiều mà hài lòng nhu nhu nói.

Nàng rất hưởng thụ lão gia yêu thương cùng thân mật hành vi như thế này, nó làm trái tim của nàng tựa như có thể tiến vào lão gia bên trong cơ thể vậy, yêu thích đến không được!

Nham Kiều cùng ngoán ngoãn kiều thê nhóm cứ như vậy quấn lấy nhau, hài lòng vượt qua như thường lệ ấm áp buổi sáng!

...

Xa xôi Huyền Thiên sơn mạch!

Huyền Thiên Tông đại điện nguy nga hùng vĩ bên trong, bầu không khí lại có chút kiềm chế!

Nơi đây hiện tại đang đứng lấy rất nhiều trưởng lão cùng chân truyền đệ tử thân ảnh, bọn hắn ánh mắt đều như có như không mà liếc về tông chủ bảo tọa phía trên.

Nơi đó lại có một tên nam tử trẻ tuổi với mái tóc đỏ như hỏa diễm, mang theo thần sắc kiêu ngạo mà tùy ý ngồi tại phía trên.

Mà càng làm bọn hắn khó có thể tin chính là...Huyền Thiên Tông tông chủ Từ Thanh Sơn lại không chút dị nghị nào, ngược lại vô cùng câu thúc cùng lo sợ mà đứng tại một bên khác.

Xung quanh hắn số lớn Đấu Tôn hộ pháp trưởng lão cùng phong chủ cũng mang theo một mặt cung kính cúi đầu, không dám có nữa điểm dị nghị cùng phản kháng với chuyện này.

Cái này để cho số lớn đệ tử vô cùng khiếp sợ...cũng biết rõ vị này thần bí nam tử tóc đỏ, thân phận tuyệt đối cao đến dọa người.

"Tông chủ...ta Phương Trần tuyệt đối không chấp nhận chuyện này!"

"Ngươi...ngươi tại sao có thể làm như vậy, ngươi xem Từ Tĩnh nàng hạnh phúc là cái gì cơ chứ?"

Phương Trần lúc này khuôn mặt tái nhợt không còn hình dáng, lửa giận thiêu đốt làm cho khuôn mặt của hắn vặn vẹo đáng sợ mà hướng về phía trên Từ Thanh Sơn chất vấn.

Hắn hiện tại cả cơ thể đều run rẩy vì sợ hãi cùng phẩn nộ, không thể tin được sự thật khó có thể tin vừa phát sinh trước mắt.

Một mực thương yêu cùng bảo vệ cho Từ Tĩnh phụ thân nàng, lại đột nhiên muốn ép nàng rời xa người mình yêu để làm người khác một cái thị thiếp.

Trước kia tuy Từ Thanh Sơn một mực ngăn cắm hắn cùng Từ Tĩnh qua lại với nhau, nhưng khi đó hắn chỉ cho rằng bản thân mình ưu tú còn chưa đạt đến trình độ tông môn cùng chúng trưởng lão hài lòng mà thôi!

Hắn xưa nay luôn tự tin rằng, chỉ cần mình bước vào Đấu Tôn chi cảnh, khi đó sẽ không lại không còn ai ngăn cắm bọn hắn nữa.

Nhưng hiện tại thực tế lại đem hắn đánh thẳng vào vực sâu không đáy, để cho hắn lại cảm nhận được khi xưa thống khổ cùng bất lực trước mặt Phương Di!

"Phương Trần ngươi quá to gan, chuyện này ngươi nếu dám tiếp tục quấn lấy không thả, cho dù là sư phụ của ngươi cũng không giữ được ngươi!"

Từ Thanh Sơn bàn tay gắt gao nắm lại, ánh mắt mang theo sát ý nồng đậm cùng Đấu Tôn hậu kỳ uy áp hướng về bên dưới Phương Trần quát lớn.

...

Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!

VietinBank: 109874497616

CAO THANG AN

Bạn đang đọc Tiêu Dao Bắt Đầu Từ Đấu La sáng tác bởi AkatsukiAoki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkatsukiAoki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 36
Lượt đọc 610

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.