Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Ba Chợt Tới

Tiểu thuyết gốc · 1162 chữ

Đêm ở Dạ Nguyệt Trấn yên tĩnh và tĩnh mịch, ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi lên từng con phố nhỏ, làm bừng lên vẻ đẹp huyền ảo của thị trấn. Trong Dạ Nguyệt Tửu Quán, không gian trở nên vắng vẻ khi phần lớn khách đã rời đi. Chỉ còn lại lão bản đứng sau quầy, tỉ mỉ lau chùi từng chiếc ly.

Cửa quán bất ngờ mở ra, tiếng kẽo kẹt phá tan sự im lặng. Lão bản ngẩng đầu lên, thấy một đoàn người che mặt bí ẩn bước vào, khí thế lạnh lùng và uy nghiêm tỏa ra từ họ khiến không gian trở nên căng thẳng. Bóng dáng cao lớn và y phục đen tối của họ như hòa vào màn đêm, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh. Lão bản nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho một tình huống bất ngờ.

Một trong số họ tiến tới quầy, ánh mắt quét qua quán một lượt trước khi dừng lại trên lão bản. Giọng trầm thấp nhưng đầy quyền uy vang lên: "Thông tin chính xác chứ?"

Lão bản gật đầu, giọng khẽ nhưng chắc chắn: "Chắc chắn chính xác, đã qua nhiều lớp kiểm tra rồi."

Người kia nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão bản: "Việc còn lại giao cho chúng ta xử lý."

Không khí càng thêm căng thẳng, những người che mặt trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý rồi nhanh chóng rời khỏi quán, để lại lão bản với những suy nghĩ phức tạp trong đầu. Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên gương mặt già nua của lão bản, làm lộ rõ những nếp nhăn sâu hằn của một người đã trải qua nhiều sóng gió. Lão đứng đó một lúc, thở dài rồi quay trở lại công việc của mình, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng về những gì sắp xảy ra.

Cùng lúc đó, tại quán trọ nơi Diệp Thiên và thương đội nghỉ lại, không khí yên ả bên ngoài không che giấu được sự căng thẳng bên trong. Lão Trương, một bảo tiêu lão luyện, đang đi kiểm tra xung quanh thì cảm nhận được có điều bất thường. Những bước chân nhẹ nhàng và tiếng động lạ lùng không qua khỏi đôi tai dày dạn kinh nghiệm của ông.

Lão Trương cẩn thận không hô hoán lên mà lặng lẽ quay lại phòng Diệp Mãng. Ông gõ cửa khẽ, bước vào với nét mặt nghiêm trọng: "Lão gia, tôi nghĩ có người theo dõi chúng ta."

Diệp Mãng đang ngồi bên bàn, xem xét bản đồ và ghi chép cho hành trình tiếp theo. Nghe lão Trương nói, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén hiện rõ sự lo lắng: "Ông chắc chứ?"

Lão Trương gật đầu, giọng khẳng định: "Chắc chắn. Tôi đã nghe thấy tiếng động lạ quanh quán trọ, rất có thể họ đang chờ chúng ta ra tay trước."

Diệp Mãng đặt bản đồ xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tạm thời án binh bất động. Chúng ta sẽ quan sát xem tình huống phía sau thế nào rồi mới quyết định hành động. Không được để lộ bất kỳ dấu hiệu bất thường nào."

Lão Trương đồng ý, cả hai người cùng ngồi lại bàn bạc thêm về các phương án đối phó. Họ biết rằng, chỉ cần một sơ suất nhỏ, cả đoàn thương đội có thể gặp nguy hiểm lớn. Sự bình tĩnh và tỉnh táo là yếu tố quyết định để họ có thể vượt qua tình huống này.

Diệp Mãng trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, ánh trăng rọi vào khiến gương mặt ông hiện lên rõ ràng trong bóng tối. Những nếp nhăn sâu đậm, dấu vết của những năm tháng khó khăn và kinh nghiệm trận mạc. Ông nhớ lại những lần hành tẩu trước đây, đối mặt với vô vàn nguy hiểm nhưng luôn giữ được bình tĩnh và sáng suốt để dẫn dắt đoàn người của mình an toàn.

Ánh trăng càng lúc càng sáng, chiếu rọi lên con đường trước quán trọ, làm nổi bật những bóng đen lờ mờ di chuyển. Diệp Mãng và lão Trương quan sát kỹ lưỡng, nhận thấy những kẻ theo dõi họ cũng rất kiên nhẫn và cẩn trọng. Không gian ngoài cửa sổ bỗng trở nên nặng nề, như chứa đựng những bí mật đen tối đang chờ đợi được tiết lộ.

Trong khi đó, các thành viên khác của thương đội vẫn còn đang nghỉ ngơi, không hề hay biết về mối nguy hiểm đang rình rập. Diệp Mãng biết rằng, ông phải bảo vệ họ bằng mọi giá. Ông nhìn lão Trương, ánh mắt kiên quyết: "Chúng ta phải thật cẩn trọng. Không được để bất kỳ ai phát hiện ra điều gì bất thường."

Lão Trương gật đầu, rồi rời phòng để tiếp tục công việc của mình. Ông lặng lẽ di chuyển qua từng gian phòng, kiểm tra kỹ lưỡng mọi ngóc ngách, không để sót bất kỳ chi tiết nào. Đôi khi, ông dừng lại nghe ngóng, cảm nhận từng chuyển động nhỏ nhất trong đêm tối.

Diệp Mãng ngồi lại, lòng đầy suy nghĩ. Ông biết rằng, cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng ông quyết tâm sẽ dẫn dắt mọi người an toàn đến đích. Từng suy nghĩ và kế hoạch hiện lên trong đầu ông, như một trận cờ đầy thử thách mà mỗi nước đi đều phải được tính toán kỹ lưỡng.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm vẫn bao phủ lấy Dạ Nguyệt Trấn, chỉ còn ánh trăng lấp lánh chiếu rọi. Những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo âm thanh của núi rừng và tiếng động nhỏ từ các con thú đêm. Không gian trở nên tĩnh mịch, nhưng cũng đầy căng thẳng, như chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.

Diệp Mãng tiếp tục suy nghĩ, tìm ra phương án tốt nhất để đối phó với mối nguy hiểm. Ông biết rằng, chỉ có sự bình tĩnh và sáng suốt mới giúp họ vượt qua thử thách lần này. Trước mắt, họ phải quan sát và chờ đợi, tìm ra điểm yếu của kẻ thù để phản công một cách hiệu quả.

Đêm dài đằng đẵng, không ai trong thương đội có thể ngủ yên. Tất cả đều đang chờ đợi, chờ đợi một cơn phong ba có thể ập đến bất cứ lúc nào. Trong lòng mỗi người, những lo lắng và hy vọng đan xen, tạo nên một bầu không khí căng thẳng nhưng cũng đầy quyết tâm.

Diệp Mãng và lão Trương hiểu rằng, đêm nay chỉ là khởi đầu của những thử thách lớn hơn đang chờ đợi phía trước. Nhưng với kinh nghiệm và sự kiên nhẫn, họ tin rằng sẽ vượt qua được mọi khó khăn để bảo vệ đoàn người của mình.

Bạn đang đọc Tiên Tôn Tỉnh Mộng. sáng tác bởi tam_vy_yeu_ho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tam_vy_yeu_ho
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.