Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát hiện mới

Phiên bản Dịch · 2567 chữ

"Tam thúc ngươi không cần phải gấp, có câu nói muốn ăn cơm cũng phải ăn từng miếng, đường muốn đi cũng phải đi từng bước, Lăng gia ta suy yếu đã lâu ngày, muốn đông sơn tái khởi, cũng không thể một sớm một chiều mà được."

"Bây giờ đã có một sự khởi đầu tốt, ta tin tưởng qua một thời gian, cái gì nguyền rủa đều sẽ không còn là chướng ngại vật, Lăng gia ta nhất định có thể một lần nữa thiên tài xuất hiện lớp lớp."

Lăng Tiên vô cùng chắc chắc mở miệng, tiếng nói của hắn phảng phất như có chứa ma lực, để cho tâm tình Lăng Thiên Hùng nguyên bản có chút ủ rũ một lần nữa phấn chấn hẳn lên.

Vậy cũng phải?

Nguyền rủa dù chưa loại bỏ, nhưng tình cảnh Lăng gia bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, có câu nói nóng ruột không ăn được đậu hũ nóng, chính mình cần gì phải nóng lòng nhất thời?

...

Ánh nắng tươi sáng, từ phủ đệ tam thúc đi ra, thời gian đã qua giữa trưa, Lăng Tiên tắm dưới ánh mặt trời nhằm hướng tiểu viện của mình cất bước.

Ngày hôm qua đã nếm trải sự ngon ngọt của việc tu tiên, gia tộc bây giờ vẫn như cũ nằm trong sự bấp bênh, thời gian không chờ người, Lăng Tiên dự định tiếp tục đột phá, dù sao tam lưu cao thủ vẫn là quá yếu, Lăng gia muốn quật khởi, vẻn vẹn một chút trình độ đó vẫn còn thiếu rất nhiều.

Không nói những cái khác, Trần gia vẫn chính là mối uy hiếp rất lớn, ngày hôm qua bị không thành kế của mình tạm thời doạ lui, nhưng vẻn vẹn chỉ là giải pháp nhất thời, đối phương lúc đó bị doạ dẫm, có thể sau đó trở về, tinh tế suy tư, khó có thể cam đoan không phát hiện ra chỗ kỳ ở trong đó.

Thế giới này dù sao cũng là lấy sức mạnh làm đầu, dùng kế không phải là không thể, nhưng cũng khó có thể giải quyết hết mọi vấn đề.

Hù dọa chỉ có thể làm kế tạm thời, Lăng gia muốn đông sơn tái khởi, cần vẫn thực lực chân thật.

Nguyền rủa làm sao có thể giải trừ, Lăng Tiên cũng không rõ ràng, việc cấp bách bây giờ, chính là tiếp tục tu tiên để tăng cường thực lực của chính mình.

Chỉ cần mình mạnh sẽ không có ai dám đến vuốt râu hùm, muốn phá giải nguyền rủa có thể từ từ tìm cách.

Trong lòng Lăng Tiên đã có kế hoạch!

Trở lại nhà, sau đó ngồi khoanh chân, thần niệm hơi động, đem Ngọc Giản lấy ra, dán vào trán, tiếp tục tìm hiểu.

Tuy rằng tổ tiên có lưu lại mấy loại bảo vật, nhưng muốn tu tiên cũng cần phải tự thân nỗ lực cố gắng, không có chuyện không làm mà hưởng, muốn có thu hoạch, trước hết phải trả giá.

Công pháp tu tiên, vô cùng huyền ảo, bí tịch võ học còn xa mới có thể so sánh được, Lăng Tiên nhẩm từng câu từng chữ, chỉ lo để sót ý nào đó.

Lúc này trong cơ thể hắn tràn đầy chân khí, bất quá sau khi vận chuyển ngược dòng thông qua hai mạch nhâm đốc, lại biến thành từng tia linh lực một.

Công pháp tu tiên quả nhiên thần kỳ, linh lực cùng chân khí chuyển hóa lẫn nhau vẫn không trì trệ và xảy ra vấn đề gì.

Nói cách khác, chính mình có thể tùy thời mà chuyển hóa, muốn dùng loại gì cũng được, Lăng Tiên thử lại mấy lần, mãi đến tận khi đem phương thức chuyển hóa này vận dụng thuần thục, chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể đem linh lực cùng chân khí chuyển hoán lẫn nhau.

Sau đó Lăng Tiên liền tiến vào trạng thái nhập định, hắn bây giờ linh lực còn rất yếu, tu tiên không phải là một sớm một chiều là có thể đạt được hiệu quả, đặc biệt là bộ công pháp Bách Linh Chân Giải mà vị tổ tiên đầu tiên lưu lại, đặc biệt cần chú ý đánh bóng cơ sở, tu luyện lúc đầu so với công pháp tu tiên tầm thường chậm hơn rất nhiều.

Bất quá ưu điểm cũng rất rõ ràng, tuy lúc đầu có chậm một chút, nhưng về sau nhờ có cơ sở vững chắc nên có rất nhiều chỗ tốt, tổ tiên thậm chí nhắc nhở, tu luyện ba tầng đầu của Bách Linh Chân Giải, tốt nhất là không nên dùng linh vật, khi tu hành chỉ cần dựa vào thổ nạp nguyên khí thiên địa.

Đương nhiên, nguyên khí tiểu thế giới này rất mỏng manh, nếu làm như vậy chỉ sợ sẽ có thử thách lớn cùng độ khó vô cùng cao, bất quá cũng vì như vậy, nếu một khi vượt qua được thời khắc gian nan nhất này, thì toàn bộ giai đoạn tu tiên vô cùng thông thuận.

Phúc liền với họa, họa kề với phúc, phúc lợi như vậy sẽ không có ở đại thế giới, nơi nguyên khí vô cùng sung túc.

Lăng Tiên thả xuống Ngọc Giản, trong lòng đã có quyết định, lúc tu luyện hắn dự định sẽ không dùng linh đan, tuy rằng làm như vậy thì tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn rất nhiều, nhưng đổi lại sẽ có nhiều chỗ tốt trong toàn bộ giai đoạn tu tiên.

Đánh thật chắc cơ sở!

Lăng Tiên cũng không phải là người chỉ vì cái trước mắt, huống hồ tu hành như vậy tốc độ tuy rằng chậm một chút, nhưng mỗi khi tăng cường một tia linh lực thì cũng có thể chuyển hóa thành số lượng lớn chân khí, vì lẽ đó tốc độ tu hành võ đạo, cũng vẫn rất khả quan.

Thoáng một cái mấy canh giờ đã qua, Lăng Tiên mở hai mắt, đả tọa lần này, linh lực tăng cường nhỏ bé không đáng kể, dù sao tiên đạo thâm ảo, tu hành mà không dùng đan dược thì rất khó tiến bộ.

Bất quá Lăng Tiên cũng không nhụt chí, linh lực tăng cường tuy rằng không nhiều, nhưng hắn lại có những thu hoạch khác.

Khi hắn mở mắt ra, phát hiện toàn bộ thế giới đều trở nên vô cùng rõ ràng, lá cây xanh tươi ướt át, khắp nơi đều tràn ngập sức sống bừng bừng, trong tầm mắt có thể thấy rõ cả giọt sương long lanh trên ngọn cỏ, đến cả con kiến bò ở phía xa cũng chạy không thoát khỏi tầm mắt của hắn.

Toàn bộ thiên địa đều phảng phất trở nên sinh động hẳn lên.

Đây là... cảnh giới Nhập vi!

Chính mình lại đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết đến này?

Trên mặt Lăng Tiên toát ra vẻ vui mừng.

Nhập vi, là cảnh giới chỉ xuất hiện khi tu vi tăng trưởng, cảm quan từ từ tăng cường nắm giữ được môi trường xung quanh, sau khi đạt đến cảnh giới này, thị giác, thính giác, phản ứng đều sẽ gấp mười lần người thường trở lên.

Sự tăng cường này, dĩ nhiên cũng kéo thực lực tăng mạnh!

Chỗ tốt khó có thể nói hết, nhưng mà chỉ có luyện thể kỳ đột phá tầng thứ chín, đạt đến cảnh giới cao thủ tuyệt thế mới có thể luyện thành.

Lăng Tiên không nghĩ tới, chính mình lại đạt được dễ như ăn cháo vậy, hắn bây giờ vẫn như trước là luyện thể kỳ tầng bốn, nhưng đạt được cảnh giới Nhập vi, sau khi sức mạnh cảm quan tăng cường rất nhiều, dù là đối mặt với võ giả luyện thể kỳ tầng năm, cũng có thể nắm chắc chiến thắng!

Nghe thì có chút thái quá.

Phải biết rằng, tại thế giới này việc phân chia sức mạnh vô cùng tuyệt đối, cho dù chỉ kém một cấp, chênh lệch thực tế, cũng như một trời một vực.

Vượt cấp khiêu chiến, đến nghe cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng Lăng Tiên cảm thấy, chính mình bây giờ dù khiêu chiến cao thủ tầng năm, cũng không có áp lực quá lớn.

Tiên đạo quả nhiên không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, thực sự quá thần kỳ, chỉ đả tọa một lần ngăn ngắn, lại mang cho mình nhiều kinh hỉ như vậy.

Mà chỗ tốt không chỉ có như vậy.

Võ giả chính là luyện thể, tuy có phân chia cảnh giới nhưng hơn nửa quyết định bởi chân khí, mà chân khí cũng có thuộc tính, kim mộc thủy hỏa thổ, phân biệt đối ứng với võ kỹ.

Như Hỏa Long chưởng, muốn tu luyện thì phải có chân khí hỏa thuộc tính mới có thể tu luyện, Ngũ hành tương sinh tương khắc, võ kỹ thuộc tính khác nhau nhất định phải tương đồng với thuộc tính chân khí.

Mà chính mình bây giờ lại không bị cái hạn chế này, linh lực dùng Bách Linh Chân Giải tu luyện ra, lại chuyển hóa thành chân khí, cần thuộc tính chân khí gì có thể tùy ý phóng thích.

Kim mộc thủy hỏa thổ, tùy ý thi triển.

Chớp mắt là có thể chuyển đổi như ý.

Thậm chí còn có thuộc tính phong, thuộc tính lôi những loại chân khí biến dị.

Uy lực lại càng hơn xa, không phải là điều mà võ giả tầm thường có thể với tới.

Chỉ một buổi sáng, thực lực Lăng Tiên lại có tiến bộ rất lớn.

...

Một tiếng động truyền vào tai, Lăng Tiên liền mở hai mắt, thì nhìn thấy một thiếu nữ tuổi thanh xuân đang đứng phía sau lưng mình.

Nụ cười duyên dáng, dung mạo xinh đẹp, trên mặt còn mang theo vài phần hiếu kỳ.

"Tiểu Vân, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Lăng Tiểu Vân, ái nữ của tam thúc, cũng là em họ Lăng Tiên, năm nay vừa mới tròn mười lăm, tính tình tuy là mềm yếu nhưng vô cùng vui vẻ, cả gia tộc ai cũng yêu quý.

"Lăng Tiên ca ca, là cha bảo ta tới gọi ngươi."

"Tam thúc?" trên mặt Lăng Tiên lộ ra một chút kinh ngạc: "Có chuyện gì sao?"

"Trần gia... Trần gia đem hai vạn lượng bạc nợ chúng ta đưa tới."

"Ồ?"

Trong mắt Lăng Tiên tinh mang lấp loé, thoáng lộ ra mấy phần kinh ngạc, chính mình dùng không thành kế để lùi địch, uy bức Trần thị, lúc đó bọn họ bị doạ dẫm, bất quá do việc xảy ra quá đột ngột, khi về suy nghĩ lại thì sẽ thấy sơ hở trăm bề.

Nếu đổi lại là mình, chắc chắn sẽ không có chuyện giảng hoà, nhưng bọn họ không chỉ không có trả thù, trái lại ngoan ngoãn đưa bạc bồi thường tới rất đúng hẹn.

Lẽ nào gia tộc Trần thị đều là những người ngu xuẩn?

Tuyệt đối là không, bọn họ làm như thế, chắc chắn là có âm mưu.

Lăng Tiên nghiêng về vế sau, Trần thị tuy rằng cũng chỉ là một tam lưu gia tộc nho nhỏ, nhưng cũng có trăm năm truyền thừa, có thể đặt chân ở Lạc Vân Sơn, không chỉ dựa vào mấy tam lưu cao thủ mà được.

Bọn họ làm như thế, nhất định là có nguyên do khác.

"Đi, nhìn kỹ hẵng nói."

...

Ngân lượng trắng toát xếp chồng xấp xỉ như tòa núi nhỏ, có vạn lạng bạc trắng, còn lại là ngân phiếu, đã cho người tra nghiệm qua, ngân phiếu đều có thể hối đoái bạc thật, không hề có sự dối trá.

Từng tộc nhân trên mặt lộ rõ sự vui mừng, ngàn năm trước, Lăng gia phú khả địch quốc, vạn lạng bạc bất quá chỉ là mưa bụi mà thôi, đừng nói cả gia tộc, coi như là một con em bình thường không biết võ công, cũng sẽ không để vào mắt, nhưng mà vật đổi sao rời, bây giờ đối với Lăng gia thì vô cùng quý giá.

Bụng ăn không no!

Lăng gia sa sút đến cơm cũng ăn không đủ no, đệ tử hạch tâm luyện võ còn tốt hơn một ít, tộc nhân bình thường, thường thường phải chịu đói, mà nhiều ngân lượng như vậy, đủ mua triệu cân lương thực, từ đây Lăng gia những cái khác thì không dám nói nhưng chí ít trong vòng mấy năm không phải phát sầu vì vấn đề cơm ăn.

Mà hết thảy việc này, đều là Lăng Tiên mang đến!

Nếu không có tộc trưởng anh minh thần võ, tao ngộ ngày hôm qua chỉ sợ là họa diệt môn, chớ đừng nói là có được nhiều bạc như vậy.

Ánh mắt tộc nhân nhìn phía Lăng Tiên, tràn đầy cảm kích, kính phục đến mức tột đỉnh.

Đứa con của trời!

Lúc này bọn họ đối với Lăng Tiên đã không có một tia do dự, tin tưởng hắn nhất định có thể dẫn dắt gia tộc tái hiện thịnh thế ngày xưa!

...

Trần gia, phủ tộc trưởng.

"Phụ thân, ngươi vì sao phải làm như vậy, tiểu tử Lăng Tiên kia, bất quá là đang hư trương thanh thế mà thôi, gia tộc của bọn họ sa sút đã từ lâu, phong hào Hiệp vương, bây giờ bất quá là một chuyện cười mà thôi, ngươi không chỉ không có báo thù cho ta, trái lại đưa cho bọn họ nhiều bạc như vậy, đến tột cùng là nghĩ như thế nào?"

Âm thanh Trần Vân Phi cuồng loạn truyền vào tai, trên mặt đầy vẻ oán độc, làm thiếu chủ Trần thị, hắn sớm hình thành thói quen ngang ngược ngông cuồng, ngày hôm qua lại bị Lăng Tiên ra sức đánh một trận, cuối cùng còn bị ném vào trong hố phân.

Cái hố phân kia là chỗ tích góp phân cho đồng ruộng, chất chứa lâu ngày nên nhiều và thối vô cùng, hắn suýt chút nữa ngất đi vì thối, thời điểm bò ra bên ngoài còn uống mấy ngụm nước bẩn, ói ra cả mật xanh mật vàng, trong lòng hận Lăng Tiên đến tận xương, hận không thể đem rút hồn luyện phách, vậy mà phụ thân không chỉ không thay mình trả thù, trái lại tặng cho Lăng gia lượng lớn bạc, hắn sắp tức điên.

"Hừ, ngươi biết cái gì, có câu nói, côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa, dù sao Lăng gia cũng được thụ phong Hiệp vương, truyền thừa từ thượng cổ, coi như đã xuống dốc, cũng không phải chúng ta có thể lay động, cần gì phải đối đầu tới cùng?" âm thanh Trần Cung Huyền hừ lạnh truyền vào tai, làm nhất tộc chi chủ, sự tình hắn phải cân nhắc so với nhi tử thành thục hơn rất nhiều.

"Nhưng..."

"Ngươi không cần phải gấp, coi như ta không ra tay, Lăng gia cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục."

Bạn đang đọc Tiên Toái Hư Không (Dịch) của huyền vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dung44
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.