Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự rước lấy nhục

Phiên bản Dịch · 2553 chữ

Chắc chắn là như vậy, pháp thuật của người tu tiên!

Chỉ có như vậy mới có thể đem nguyền rủa loại bỏ.

Đáng tiếc mình hiện tại vẫn còn quá yếu.

Nhưng Lăng Tiên cũng không vội vã, dù sao hắn tiếp xúc với tiên pháp cũng mới được một thời gian rất ngắn mà thôi.

Huống hồ vì muốn đánh chắc cơ sở, lại không thể dùng linh dược, như vậy đương nhiên không thể nhanh chóng tu luyện tới luyện khí kỳ tầng một.

Có câu nói, vạn sự khởi đầu nan, tổ tiên ở trong Ngọc Giản cũng đã nói, tiên lộ mờ mịt, nhưng trong cảnh giới luyện khí kỳ, khó nhất kỳ thực là bước nhập môn.

Cũng chính là tu luyện như thế nào để tiến nhập luyện khí kỳ tầng thứ nhất.

Rất nhiều người đều bị kẹt ở chỗ này, mà một khi đột phá, từ tầng thứ nhất tu luyện tới tầng thứ chín ngược lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Việc này so với sự tưởng tượng của Lăng Tiên lại hoàn toàn khác biệt.

Lăng Tiên vừa đi, vừa suy tư, nhưng đột nhiên như là cảm giác được cái gì, đuôi lông mày hơi động, bước nhanh hơn.

"Mau nhanh lên, đừng để cho tiểu tử kia chạy thoát."

Hai nam một nữ nguyên bản đang theo ở phía sau, lúc này không khỏi sốt sắng, vội vã bước nhanh đuổi tới.

Bên khóe miệng Lăng Tiên lộ ra một tia chê cười, rẽ phải rẽ trái, càng chạy càng là hoang vắng, cuối cùng vào trong một ngõ cụt.

"Tiểu tử, chạy a, xem ngươi còn có thể chạy đi nơi nào?"

Thấy phía trước đã không còn đường, ba người cũng không tiếp tục ẩn giấu hành tích, cười gằn đi ra.

Ở trong mắt bọn họ, Lăng Tiên chính là cá ở trên thớt gỗ.

"Ba vị muốn cái gì?"

Bên khóe miệng Lăng Tiên mang theo vẻ chê cười nói.

"Tiểu tử, không cần giả ngu với chúng ta, thức thời, đưa những thứ mà ngươi vừa có được ở Linh Dược Các, toàn bộ giao ra đây, bổn đại gia thả ngươi một con đường sống, bằng không..."

Người vừa nói chuyện toàn thân áo trắng, dung mạo cũng khá tuấn tú, nhưng trên mặt tràn ngập sự dữ tợn.

"Không sai, tiểu tử, nếu ngươi không giao, chúng ta sẽ để cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."

Cô gái trẻ kia cũng mở miệng, trong mắt có hào quang bạo ngược loé lên, phảng phất một mỹ nhân rắn rết.

"Hừ, hai tên ngu xuẩn."

Lăng Tiên vẫn lộ ra một thái độ nhàn tản.

Mấy tên này tuy rằng sinh ra trong thế gia đại tộc, nhưng cũng bất quá là tam lưu cao thủ mà thôi, cảnh giới tương đồng cùng với mình, Lăng Tiên thân là người tu tiên, làm sao có khả năng sợ bọn họ đây?

"Ngươi nói cái gì?"

Nghe Lăng Tiên trào phúng xong, cô gái áo đỏ kia giận tím mặt, nàng nhưng là thiếu chủ Ngũ Hà phái, đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến, chưa từng gặp phải loại sỉ nhục này.

Vốn bọn họ định sau khi đánh cướp Lăng Tiên, dự định sẽ hủy thi diệt tích nhưng vào giờ phút này, lại muốn đem hắn hành hạ cho đến chết.

"Đồ điếc không sợ súng!"

Tay nữ tử này run lên, roi ngựa trong lòng bàn tay hướng Lăng Tiên vung tới.

Nàng là cao thủ Luyện Thể kỳ tầng bốn, vừa ra tay cũng đủ để đánh cho người ta đứt gân gãy xương.

Trong mắt Lăng Tiên tinh mang lóe qua, đối phương đã ngang ngược không biết lý lẽ, còn muốn muốn đưa mình vào chỗ chết, không cho nàng ta một chút giáo huấn, thật sự coi mọi người đều mềm yếu dễ bắt nạt.

Lăng Tiên đứng yên tại chỗ.

"A!"

Sau một khắc, roi ngựa trong tay cô gái kia đã bay ra ngoài, đồng thời "Đùng" một tiếng, nữ tử này bị một cái tát đập bay rơi xuống đất, trên mặt hiện rõ dấu bàn tay, nguyên bản khuôn mặt có thể coi là xinh đẹp, nhất thời sưng húp lên.

"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?"

Khắp khuôn mặt của nữ tử này đầy vẻ kinh ngạc, không rõ lúc nãy vừa mới phát sinh chuyện gì, tựa hồ không thể tin được hình ảnh trước mắt.

Nàng đưa tay sờ sờ gương mặt, sau đó liền cuồng loạn hét rầm lên.

"Đánh ngươi thì làm sao?"

Vẻ mặt Lăng Tiên nhàn nhạt, loại nữ nhân này, ỷ vào chính mình có mấy phần tư sắc liền ngang ngược ngông cuồng, thật sự coi đàn ông của toàn thế giới đều là nô tài của nàng sao?

Rít gào qua đi, trong mắt nữ tử này mang theo vô cùng oán độc, giống như hổ điên, hung tợn nhắm Lăng Tiên vồ tới.

Nàng tuy rằng phẫn nộ, nhưng không hổ là thiếu chủ Ngũ Hà phái, ra tay rất có kết cấu, chiêu nào chiêu nấy đều hướng chỗ yếu hại Lăng Tiên mà hạ thủ.

Thực lực cao thủ tam lưu quả nhiên không tầm thường.

Có thể ở trong mắt Lăng Tiên, hoàn toàn không đáng chú ý, tuy rằng cảnh giới của hắn tương đồng, nhưng chân khí lại do linh lực chuyển hóa mà thành, luận độ tinh khiết cùng ngưng thực, không phải võ giả cùng cấp có thể so sánh, huống chi Lăng Tiên còn lĩnh hội cảnh giới nhập vi huyền bí, đây chính là cảnh giới mà cao thủ tuyệt thế Luyện Thể kỳ tầng chín mới có thể tìm hiểu.

Bất luận cảm quan, phản ứng, đều vượt xa người thường rất nhiều, chiêu thức của cô gái áo đỏ kia ở trong mắt hắn, giống như là động tác chậm.

Khắp nơi đều là kẽ hở.

Lăng Tiên một cước liền đem nàng đá bay, sau đó tiếp tục là một trận loạn cước.

Lăng Tiên sẽ không thương hương tiếc ngọc, cô gái này bá đạo như vậy chắc chuyện xấu cũng làm không ít.

Người xấu có cái mà phải thương hại, mình đây là đang thay trời hành đạo.

Rất nhanh truyền đến tiếng kêu rên của nữ tử này, nàng bị Lăng Tiên dẫm đạp một trận, cả người đau đớn không ngớt, hai bên gò má sưng vù lên, nguyên bản vẫn tính là mỹ nữ, nhưng giờ khắc này lại vô cùng chật vật.

Lăng Tiên thở phào một hơi, hắn ngược lại cũng không nghĩ sẽ đẩy đối phương vào chỗ chết, giáo huấn một chút là được rồi, nhưng mà đúng vào lúc này, Lăng Tiên cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại, liền thấy người tự xưng là Tuyết Hoa công tử, trên người mặc bạch y, vô cùng hung tợn đánh tới, trong tay còn xuất hiện một cây chủy thủ, mặt ngoài hàn mang lấp loé, hơn nữa tựa hồ còn mang kịch độc.

Lăng Tiên tức giận, mình cùng bọn họ không thù không oán, những người này trước tiên là chế nhạo, sau đó lại chặn đường cướp của, giờ lại ra tay còn ác độc như vậy, muốn nhịn cũng không thế nhịn được

Nếu không phải là mình thu được di vật của tổ tiên, tu vi tăng nhanh như gió, chẳng phải sẽ vô cớ mà chết đi?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tiên không khỏi tức giận, càng lúc càng tức, quay người lại, một chưởng vỗ ra.

Tên Tuyết Hoa công tử kia phản ứng ngược lại cũng cấp tốc, tương tự cũng một vỗ ra chưởng.

Ầm!

Sau một khắc, cả người hắn như giống như diều đứt dây, bay ra thật xa, nội tâm một mảnh mờ mịt, chân khí mà đối phương triển khai ra, rõ ràng cũng chỉ là Luyện Thể kỳ tầng bốn mà thôi, tại sao lại có uy lực kinh người như vậy?

Chính mình thậm chí ngay cả một chiêu của đối phương cũng tiếp không nổi.

Sau đó Lăng Tiên hơi quay đầu lại, nguyên bản nam tử mặc áo xanh cùng Tuyết Hoa công tử phối hợp đánh lén, nhất thời sợ đến hồn vía lên mây: "Ngươi... Ngươi đừng đánh ta, ta là..."

Nhưng mà không chờ hắn đem gia tộc báo ra, liền bị Lăng Tiên một quyền đánh bay lên cao, hai chiếc răng cửa cũng rơi ra, khuôn mặt nguyên bản cũng được coi là anh tuấn, nhất thời vặn vẹo, đầy vẻ thống khổ.

Hết thảy đều là bọn họ tự tìm.

"Một đám rác rưởi."

Ba tên này dụng ý ác độc như vậy, Lăng Tiên đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, một trận quyền đấm cước đá, đánh cho ba người chạy trối chết.

Nguyên bản cảnh giới luyện thể của bọn họ ngang với Lăng Tiên, dù không phải thiếu chủ trong tộc thì cũng là thân thuộc của trưởng lão dòng chính. Sở học, võ kỹ cũng có chỗ độc đáo, luận chiến lực, tuyệt đối không phải những công tử bột bình thường có thể so được, quả thật cũng có chân tài thực học.

Nhưng ở trước mặt Lăng Tiên, lại hoàn toàn không có tác dụng, lấy ba địch một, cũng không có sức đánh trả một chút nào.

Ác ma, cái tên này nhất định là ác ma!

Vừa bắt đầu, bọn họ còn dám mắng vài câu, hoặc là dùng thân phận của chính mình uy hiếp, nhưng về sau thì một mực khóc lóc, xin tha, Lăng Tiên hung ác, đã làm cho tâm thần của bọn họ đến mức độ tan vỡ.

"Đại ca, ta sai rồi."

"Tổ tông, gia gia, xin tha cho chúng ta đi!"

"Van cầu ngươi, van cầu ngươi buông tha ta, ngươi muốn thế nào, ta cũng không dám từ chối."

...

Cô gái áo đỏ kia tận lực làm ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, nhưng giờ khắc này nàng cũng đã bị đánh thành đầu heo, khuôn mặt, dáng vẻ đó, nhìn một chút Lăng Tiên cũng muốn nôn khan một trận.

Lăng Tiên dừng đấm đá, hắn cũng không phải là nhân vật tàn nhẫn thích giết chóc, ba tên này tuy rằng chết chưa hết tội, nhưng Lăng Tiên cũng còn chưa tới mức độ giận dữ giết người.

Cho bọn họ một ít giáo huấn là được rồi.

"Cút!"

"Phải!"

"Cám ơn đại ca!"

Ba người lập tức chạy muốn trối chết, lần này trộm gà không xong còn mất nắm gạo, hơn nữa bọn họ bị Lăng Tiên đánh cho sợ hãi triệt để, thậm chí ngay cả ý niệm báo thù cũng không dấy lên được.

Mà chuyện này đối với Lăng Tiên mà nói thì chỉ là một khúc nhạc dạo, hắn cũng không muốn nơi nơi gây thù hằn, bây giờ Lăng gia vẫn còn rất nhỏ yếu, hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy việc Trần gia khiêu khích là có nguyên do khác.

Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng Lăng Tiên mơ hồ cảm thấy, Trần gia chỉ là tên sai vặt, ở phía sau có thể còn có hắc thủ càng to lớn hơn.

Trong lòng Lăng Tiên có một loại gấp gáp, thực lực chính mình nhất định phải mau chóng tăng lên... Không, là tăng lên thực lực của cả gia tộc, bằng không nếu trong thời gian dài, sẽ gặp phải đại nguy cơ.

Cũng vì điều này mà Lăng Tiên muốn đi Linh Dược Các, còn một hơi, mua mấy vạn Tụ Khí đan.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lăng Tiên liền cất bước trở về, không giống như lúc đi, lúc trở về, Lăng Tiên liền mua một con ngựa tốt.

Người bán ngựa khoác lác nói con ngựa này gọi Ô Vân Đạp Tuyết, có thể ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm dặm, chính là hàng hiếm có ở Tây Vực đưa đến, đương nhiên giá cả cũng rất đắt, bất quá Lăng Tiên cũng hoàn toàn không để ý, ai bảo bây giờ hắn đã giàu nứt đố đổ vách.

Có ngựa thay đi bộ, nguyên bản lộ trình hai canh giờ nhưng không tới một nửa thời gian Lăng Tiên đã về tới nơi.

Lăng gia bảo đã hiện rõ ràng trước mắt, nhưng việc đang lọt vào trong tầm mắt, lại làm cho sắc mặt Lăng Tiên trở lên âm hàn, Lăng gia bảo nguyên bản rộng rãi lại dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Mình đi ra ngoài bất quá chỉ có nửa ngày, đến tột cùng lại xảy ra biến cố gì?

Sắc mặt Lăng Tiên đầy vẻ lo lắng, thúc ngựa chạy như bay.

"Tộc trưởng."

"Lăng Tiên đại ca."

"Tộc trưởng, ngươi rốt cục đã trở về."

...

Âm thanh gào khóc vang vọng, từ trong bụi cỏ chạy ra một nhóm người đều là người già và trẻ em, đều là tộc nhân Lăng thị, trên gương mặt từng người từng người chứa đầy vẻ bi phẫn.

"Tứ gia gia, việc này là sao?"

Lăng Tiên nhìn phía một ông lão râu tóc bạc trắng, trên mặt có vết thương lại còn bị đánh gãy một cánh tay, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Ngay cả những người già cũng không buông tha, trong lòng Lăng Tiên dấy lên lửa giận hừng hực.

Lẽ nào là Trần thị làm ra?

Đợi chính mình đi ra ngoài mới phái người đến trả thù?

"Tộc trưởng, không phải Trần gia, là một đám võ giả hắc y, chúng ta không nhận ra."

Âm thanh của lão nhân suy yếu truyền tới, trên mặt mang theo lo lắng vẻ: "Tộc trưởng, mọi người đều bị bọn họ bắt đi, ngươi mau đuổi theo, cứu người!"

...

Cùng lúc đó, trên một sơn đạo gồ ghề, mấy trăm người con cháu Lăng thị tóc tai bù xù, bị người ta dùng xích sắt mắc vào xương tỳ bà, mỗi một bước đi, đều có máu tươi chảy ra, kinh tâm chói mắt.

"Cái gì mà Hiệp vương, chính là một đám rác rưởi."

"Không sai, chỉ có một chút năng lực ấy, cũng dám xưng là võ đạo gia tộc, như ta thất nếu xưng là đồ bị thịt thế gia còn tạm được."

"Không cho ngươi sỉ nhục tổ tiên chúng ta." khắp khuôn mặt Lăng Đại Ngưu đầy vẻ phẫn nộ.

"U, tiểu tử, ngươi còn có chút can đảm."

Một người cao gầy thân mặc áo đen khắp khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, một cái tát liền đem Đại Ngưu đập bay: " rác rưởi Luyện Thể kỳ tầng hai, cũng dám ở trước mặt của đại gia ta diễu võ dương oai, nếu không là thiếu chủ muốn lấy các ngươi làm mồi, để dằn vặt tên Lăng Tiên kia, ngươi cho rằng chúng ta sẽ để cho các ngươi sống đến hiện tại sao?

Bạn đang đọc Tiên Toái Hư Không (Dịch) của huyền vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dung44
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.